Tiên Nghịch

Chương 1380: Mượn khí thế!



Một chỉ này điểm tới.
 
Trong mắt Vương Lâm, mặt đất xung quanh đài cao ầm ầm chấn động, từng trận tiếng hô kinh thiên vang lên, chỉ thấy mấy vạn tu sĩ phía trước toàn bộ điên cuồng lao tới, dấy lên một cơn cuồng phong quét ngang, lao thẳng tới cái đài kia.
 
Phía sau mấy vạn tu sĩ này, một đám tu sĩ còn nhiều hơn gấp mười lần tất cả đều gầm lên, với tốc độ cực nhanh vọt tới, dường như là không sợ chết.
 
Ở chổ xa hơn, những chiến xa khổng lồ phát ra tiếng nổ ầm ầm, chậm rãi tới gần. Trên đó tỏa ra hào quang vạn trượng, từng đạo hào quang có thể hủy diệt hết thảy gào thét bắn ra.
 
Đúng lúc này, trên không trung bên trong cung điện giống như bị xé ra một cái khe, từ bên trong liền có hàng trăm người của ba bộ tộc cổ đại to lớn hàng ngàn trượng ầm ầm lao xuống, khiến cho thiên địa tan vỡ. Những tiếng gào thét giận dữ ngay lập tức áp xuống cuộc chém giết của vô số tu sĩ ở nơi này.
 
Trong tiếng ầm ầm, gần một trăm người của ba bộ tộc cổ đại này đáp xuống mặt đất. Thần thông, sức mạnh thân thể, pháp bảo, lần lượt đánh ra, nhanh chóng triển khai, lấy gần một trăm tộc nhân chống lại hơn mười vạn tu sĩ.
 
Cảnh tượng này nhìn cực kỳ chân thực, dường như Vương Lâm đảo ngược thời gian, xuất hiện tại chiến trường ở nơi đây năm đó, tận mắt chứng kiến. Hắn bình tĩnh ngồi ở đó, giống như người năm đó đã từng ngồi ở chổ này, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi việc trước mắt.
 
Một sự tự tin cùng với một khí thế bá đạo ở trong cơ thể hắn không ngừng tích lũy và bộc phát ra, khiến cho Vương Lâm giờ phút này giống như đã trở thành một người khác.
 
Thiên địa ầm vang, chỉ thấy trong cái khe trên không trung xuất hiện thân ảnh khổng lồ cao chọc trời. Trong tiếng ầm ầm, tám người khổng lồ này hạ xuống mặt đất, sự xuất hiện của bọn họ lập tức làm nổi lên một sự hỗn loạn.
 
Sức mạnh thân thể của tám người khổng lồ này cực kỳ cường hãn, trong lúc vung cánh tay lên liền có phong lôi cuồn cuộn nổi lên. Có rất nhiều tu sĩ bị chạm phải phun ra máu tươi, lui về phía sau, còn có một vài tu sĩ, thân thể trực tiếp tan vỡ mà chết.
 
Nhưng ngay khi tám người khổng lồ này xuất hiện, tu sĩ dưới chiếc ô đang mở ở đằng xa từ trong miệng truyền ra từng trận tiếng niệm chú. Chỉ thấy thiên địa vặn vẹo, bất ngờ giống như hóa thành một tấm gương, từ bên trong tấm gương truyền ra từng trận tiếng rít gào, tám con rồng dài vạn trượng ầm ầm lao ra, vờn quanh thiên địa, thần sắc dữ tợn, hướng về phía đài cao. phát ra tiếng gào thét kinh thiên.
 
Khin bộ dạng của bọn chúng giống như muốn phá vỡ hết thảy chướng ngại, muốn lao tới nuốt lấy đài cao.
 
Một loại cảm giác không rõ ràng, có lẽ là những cảnh tương hư ảo này ở trong mắt Vương Lâm quá mức chân thực, hoặc khí thế mà hắn mượn đang dung hợp bên trong cơ thể, khiến cho Vương Lâm hóa thành nam tử đội trời đạp đất năm đó đã từng ngồi trên chiếc ghế này.
 
Hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, đột nhiên nắm chặt lại, hướng về phía trước, cách không đánh ra một quyền.
 
- Thần chấn, Binh Tu Liệt Vị.
 
Một quyền xuất ra, thiên địa trong cảnh tượng hư ảo kia ầm vang, một sự chấn động kinh thiên động địa dưới một quyền này nổi lên. Chỉ thấy ở phía trước cái ghế, mấy ngàn tu sĩ đang dùng mãnh lao tới toàn bộ đều thân thể ầm ầm chấn động.
 
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, mấy ngàn tu sĩ này phun ra máu tươi, thân thể vặn vẹo một cách quỷ dị, giống như xung quanh thân thể bọn họ bồng nhiên xuất hiện một vòng xoáy. Thân thể bọn họ bị vòng xoáy này cuốn lấy, dường như không thể tự mình điều khiển được, từ trong sự hỗn loạn sắp thành bốn hàng chinh tề.
 
Cũng phải ở mỗi chổ này là như vậy, mà dưới một quyền này, xung quanh đài cao, mấy vạn tu sĩ ở phía trước đều phun ra máu tươi, thân thể thay đổi phương hướng một cách quỷ dị, sắp thành những hàng ngủ chinh tề.
 
Một luồng tử khí tràn ngập, trong những hàng ngủ ở xung quanh, tất cả tu sĩ dưới một quyền này đều bị đánh nát phủ tạng, đánh nát nguyên thần, đánh nát hết thảy sức sống.
 
Vương Lâm vung nắm tay, dừng lại ở giữa không trung, chậm rãi duỗi ra phía sau, dần dần buông nắm tay ra thành chưởng, cực kỳ tùy ý vung về phía trước.
 
- Yêu thuật. Phong Hỏa Thành Sơn.
 
Trong lúc vung lên, mấy vạn tu sĩ bị xếp thành hàng ở xung quanh trên đỉnh đầu lập tức bùng lên một ngọn lửa nồng đậm. Ngọn lửa này màu xanh biếc, dường như là yêu hỏa, lúc xuất hiện còn có khói cuồn cuộn bốc lên không, từ xa nhìn lại, giống như là khói hiệu bốc lên cao.
 
Vung tay một cái, những khói hiệu đang bốc lên lập tức giống như bị cuồng phong quét qua, lao thẳng về phía hơn mười vạn tu sĩ phía dưới, xuyên qua thân thể bọn họ, ở xung quanh cái đài cao này tạo thành tám ngọn yên sơn( 1) hợp thành từ khói hiệu.
 
(1): núi khói Yên sơn vừa hình thành, trong tiếng ầm vang từ bên trong lập tức tràn ra một lực hút rất lớn. Lực hút này cực kỳ hùng mạnh, dường như không thể chống cự, đem hơn mười vạn tu sĩ bốn phía nhanh chóng hút lấy.
 
Cho dù bọn họ có phản kháng như thế nào cũng thể vùng vẫy thoát khỏi lực hút này. Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên kinh thiên động địa, hơn mười vạn tu sĩ kia bị tám ngọn yên sơn nuốt lấy, theo khói tiêu tan, tám ngọn yên sơn này bất ngờ trở thành tám ngọn núi thi thể.
 
Sau một quyền, một cái vung tay, tay phải Vương Lâm dừng lại ở giữa không trung, vươn ngón trỏ, chỉ về phia trước.
 
- Ma đạo. Sinh Tử Nghịch Động.
 
Những lời xa lạ này từ trong miệng Vương Lâm chậm rãi truyền ra. Ngay khi chỉ tới, ở phía sau hơn mười vạn tu sĩ kia, từng chiến xa khổng lồ nhất tề chấn động, dường như có một cơn sóng từ một chỉ của Vương Lâm khuếch tán ra, chấn động thiên địa. Trong khi nó khuếch tán ra, ở bên trong rất nhiều chiến xa này với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy toàn bộ sức sống đang nghịch chuyển, trở thành tử khí, ầm ầm ngừng tiến về phía trước, đứng yên tại chổ.
 
Theo cơn sóng này không ngừng khuếch tán, tám con rồng thân mình dài vạn trượng đang hướng về phía cái đài rít gào toàn thân lập tức chấn động. Lúc này, dưới ma đạo thuật, chúng không có một chút sức kháng cự nào, toàn bộ sức sống trong cơ thể nghịch biến trở thành tử khí.
 
Sinh và tử nghịch chuyển, chuyển hóa từ sống sang chết trong nháy mắt hoàn thành.
 
Tám con rồng giữ nguyên tư thế lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích.
 
Không chỉ có chúng, tất cả những tu sĩ bị cơn sóng khuếch tán ra này chạm phải không ngờ cũng đều bị như vậy, sức sống hóa thành tử khí, ngay lập tức tử vong.
 
- Thần, yêu, ma, cổ đạo không có tiên.
 
Vương Lâm trong miệng thì thào, vươn ngón tay tạo thành chưởng, vỗ nhẹ về phía trước. Tinh điểm cổ Thần trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, không ngờ từ sáu tinh điểm đã trở thành chín tinh điểm. Thậm chí mười hai tinh điểm trong hai mắt cũng đồng thời bạo tăng, trong lúc xoay tròn, lên tới mười tám cái.
 
Cửu tinh Cổ Thần.
 
Cửu tinh Cổ Yêu.
 
Cửu tinh Cổ Ma.
 
Sức mạnh của ba tộc trong khoảnh khắc này hình như có sự dung hợp, hóa thành một luồng sức mạnh đạo cổ, dung nhập vào tay phải Vương Lâm. Theo một cái vồ của hắn, bất ngờ ở trên đài phía trước mặt Vương Lâm có một hư ảnh rất lớn hiện ra.
 
Hư ảnh này chỉ là một cái đầu lâu, nhưng chỉ một cái đầu cũng cao lớn chọc trời, trên đó tản mát ra một luồng khí tang thương như thể thọ cùng với tinh không, nhưng hơi có chút mơ hồ, không thấy rõ hình dáng.
 
Ngay sau khi cái đầu này xuất hiện, nó liền mở miệng ra, hướng về phía trước phun ra một đạo khí tức. Khí tức này như cuồng phong quét ngang, ầm ầm lao thẳng về phía trước. Những nơi nó đi qua, toàn bộ tu sĩ đã tử vong thân thể liền cứng ngắc, còn có dấu hiệu hóa thành đá.
 
Ngay trong khoảnh khắc này, đối diện với đài cao, văn sĩ trung niên đứng giương ô giống như là than nhẹ một tiếng, tay phải giương ô, từ trong ô bất ngờ khuếch tán ra ánh sáng bảy màu. Ánh sáng bảy màu này như cầu vồng, đan xen vào nhau, giống như hóa thành một mật trời bảy màu, đem ánh sáng bảy màu hướng về bốn phía nhanh chóng chiếu ra.
 
Sức mạnh đạo cổ cùng với ánh sáng bảy màu này trong nháy mắt đối kháng lẫn nhau, khiến cho thiên địa run rẩy. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng gào thét kinh thiên vang lên.
 
Chỉ thấy ở phía sau người cầm ô, tu sĩ thủy chung vẫn nhắm mắt kia trong tay xuất hiện một cây cung lớn có chín đạo phong ấn lóe lên. Cây cung này là một khúc xương khô, trên đó có khắc nhật nguyệt, dây cung biết được tạo thành từ thứ gì, phát ra khí tức tang thương.
 
Lúc này được tu sĩ áo đen kéo, trở thành hình tròn như mặt trăng, một mũi tên dài màu đen có cắm chín cái lông vũ không ngờ xuất hiện trên cây cung kia.
 
Trên cán mũi tên này tràn đầy vết xước, dường như sau rất nhiều năm đã trải qua vô số lần chiến đấu, giết chết rất nhiều người, trên mặt mũi tên này có một luồng sát khí kinh thiên ngưng tụ.
 
Nhắm mắt kéo cung, buông tay trừng mắt.
 
Trong tiếng ầm ầm, mũi tên kia rời khỏi dây cung, với một khí thế không cách nào hình dung được gào thét lao thẳng về phía trước. Tốc độ của nó cực nhanh, khiến cho thiên địa tan vỡ, trên mặt đất còn xuất hiện những cái khe nứt ra rất nhanh theo hướng mũi tên bay về phía trước.
 
Mũi tên ở giữa không trung, nhanh chóng phá vỡ hết thảy mọi trở ngại, trong lúc tiến về phía trước phong lôi cuồn cuộn, giống như một đạo ánh sáng bắn vào mặt trời, át đi hết thảy thanh âm trong thiên địa, phá không lao tới, xuyên qua ánh sáng bảy màu do nam tử cầm ô thi triển, xuyên qua đầu lâu phun ra khí tức hủy diệt do đạo cổ thuật biến hóa ra, xuyên thấu qua hết thảy.
 
Dường như trước một mũi tên này, ngay tinh không, ngay cả thời gian, thậm chí hết thảy mọi thứ đều không thể ngăn cản.
 
Trong tiếng nồ ầm ầm, tiếng gào thét chói tai cùng nổi lên, mũi tên này xông vào trong khí tức đạo cổ, giống như bốc cháy lên, trực tiếp phá vỡ khí tức này, lóe lên hào quang rực rỡ, đâm vào mắt trái của cái đầu lâu kia.
 
Cuối cùng mũi tên theo mắt trái của cái đầu lâu, trực tiếp xuyên thấu qua.
 
Có thể nhìn thấy rõ ràng ở trên mũi tên kia, một con mắt đẫm máu tươi theo mũi tên trực tiếp phá khai thiên địa, phá khai cung điện này, lao thăng vào hư vô, chăng biết bay về đâu.
 
Cơn đau nhức từ trong tâm thần Vương Lâm như thủy triều cuộn lên, sự thống khổ này giống như là bị xé nát, dường như muốn đem trí nhớ của hắn xé mờ ra. Theo một mũi tên gào thét kia, mắt trái Vương Lâm bất ngờ có máu tươi chảy xuống, chín tinh điềm cổ Yêu trong mắt trái ầm ầm tan vỡ.
 
- Đạo sĩ Lý Quảng bắn rơi mắt trái của ta. Bên trong mắt trái đó có ấn chứa ký ức nửa đời của ta cùng với ký ức về cố hương.
 
Trong đầu Vương Lâm hiện lên thanh âm đã vang lên lúc trước. Lúc này trong cơn đau nhức hắn dường như quên mất chính mình, mà hóa thân thành Đạo cổ Diệp Mịch.
 
- Đem mắt trái của ta trả lại cho ta.
 
Tiếng rít gào ầm ầm vang vọng trong thiên địa. Theo tiếng rít gào này, khí tức do hư ảnh đầu lâu thổi ra ầm ầm cuộn về phía trước, phá tan thất thải thuật của nam tử cầm ô, trực tiếp cuốn tới thân thể của hắn. Nam tử cầm ô khóe miệng hiện lên vẻ đau khổ, thân thể hắn dần dần mất hết sức sống, trở thành một người đá, ngay cả cái ô cũng hóa đá.
 
Khí tức này trong lúc cuốn tới, còn xuyên thấu qua nam tử trung niên này, thổi tới tu sĩ bắn tên ở phía sau. Tu sĩ này trầm mặc, nhắm hai mắt lại, thân thể ngay lập tức hóa thành đá, vẫn giữ nguyên tư thế khi còn sống.
 
- Ta đã hoàn thành lời hứa với ngươi…… Ngay khi hắn nhắm mắt lại, hắn đã nói ra một câu đầu tiên, và cũng là một câu cuối cùng.
 
Vương Lâm ngồi trên ghế ở trên đài, ở phía trước Linh Động và Chu Cẩn thủy chung quỳ ở đó. Bọn họ cảm nhận rõ ràng uy áp từ trên người Vương Lâm truyền ra đã đạt tới mức độ kinh thiên. Uy áp này có thể khiến cho bọn họ hoảng sợ, chấn động, không dám ngẩng đầu.
 
Bọn họ không nhìn thấy mắt trái của Vương Lâm lúc này đang chảy máu….
 
Truyền thừa, trên thực tế ngay khi Vương Lâm ngồi lên chiếc ghế này đã bắt đầu…… Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm ngồi ở đó vẫn không hề nhúc nhích, cảnh tượng trong đầu vẫn còn đang tiếp diễn, từng cảnh tượng hiện lên.
 
Trong cảnh tượng này, không biết đã qua bao nhiêu lâu, bao nhiêu năm tháng, tất cả tu sĩ xung quanh đài vẫn im phăng phắc, chỉ có những ngọn lửa trên đầu người vẫn cháy lên vô tận, mơ hồ đem bốn phía bao phủ trong một màn hư ảo.
 
Tới một ngày, một bóng người mặc đạo bào bảy màu không biết từ đâu tới đây, xuất hiện trong cung điện yên tĩnh này. Người này đứng trước mặt tu sĩ trung niên cầm ô kia, trầm ngâm rất lâu.
 
- Cả đời ta thu nhận ba đệ tử… ngươi là người đầu tiên….
 
Tu sĩ bảy màu này than nhẹ, đi qua bên cạnh văn sĩ trung niên này, đứng trước Lý Quảng tay cầm cung, vẫn còn giữ nguyên tư thế khi còn sống.
 
- Lời hứa với ngươi, ta đã làm được rồi… cây cung này đợi sau khi thiên đạo trưởng thành, ta đưa về tông môn của ngươi….
 
Tu sĩ bảy màu này gỡ cây cung kinh thiên từ trên tay của Lý Quảng xuống, nhưng trong khoảnh khắc này, đột nhiên hắn biến sắc, không cần nghĩ ngợi, thân thể trực tiếp bước về phía trước. Tốc độ của hắn rất nhanh, đã lên tới cực hạn.
 
- Cổ Đạo không có tiên.
 
Trong cảnh tượng trong đầu Vương Lâm đột nhiên xuất hiện câu nói tang thương này. Ngay khi câu nói này phát ra, một biến hóa mà Vương Lâm không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện.
 
Chỉ là một câu nói này cũng khiến cho tu sĩ bảy màu kia sắc mặt đại biến.
 
- Ngươi vẫn chưa chết.
 
Toàn thân tu sĩ bảy màu này có ánh sáng bảy màu vờn quanh, lui về phía sau phun ra một ngụm máu tươi, bước một bước, biến mất không thấy.
 
Cảnh tượng trong đầu Vương Lâm tiêu tan, toàn thân hắn chấn động, vẻ mê man trong mắt biến mất, dần dần tỉnh táo trở lại. Ngay khi hắn tỉnh lại, khí thế đi mượn trong cơ thể hắn nhanh chóng chuyển động, dường như muốn từ trong cơ thể hắn tràn ra, trở lại bên trong chiếc ghế, tiêu tan khỏi thiên địa.
 
Trong thời gian ngắn, từ trong cái ghế đột nhiên tuôn ra một luồng lực bài xích rất mạnh, dường như muốn đẩy Vương Lâm rời đi. Hình như có một ý chí tồn tại bên trong cái ghế này, ngoài người năm đó, không còn có người thứ hai có tư cách ngồi trên ghế này.
 
Lúc trước khi Vương Lâm ngồi xuống, ý chí này vẫn chưa thức tỉnh, nhưng theo khí tức của Yêu, Ma nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, theo những cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn, sau khi cảnh tượng kia tiêu tan, hắn tỉnh táo trở lại, ý chí này cũng thức tỉnh.
 
Sau khi ý chí này thức tỉnh, lực bài xích này ầm ầm hiện lên, chẳng muốn đẩy Vương Lâm rời khỏi, mà còn muốn thu hồi lại khí tức lúc trước đã mạnh mẽ nhập vào cơ thể Vương Lâm.
 
Giống như ý chí này không cho phép Vương Lâm có được khí tức này.
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng vẫn muốn khí tức này vĩnh viễn ở trong cơ thể mình, không cho chúng phát tán ra ngoài, vì thế hắn cùng với cái ghế này xảy ra xung đột kịch liệt.
 
Dưới lực bài xích cường đại kia, Vương Lâm gầm nhẹ trên mặt nổi đầy gân xanh, cố gắng trụ vừng không cho thân thể rời khỏi ghế một chút nào. Hắn có cảm giác một khi mình bị đẩy ra khỏi ghế, khí thế mượn được ở trong cơ thể lập tức sẽ tan vỡ, muốn giữ lại, phải ngồi vững trên cái ghế này.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở.
 
Sau thời gian ba nhịp thở, dường như Vương Lâm đã lên tới giới hạn, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, cố gắng chống cự lại lực bài xích càng ngày càng mạnh, đồng thời điên cuồng hấp thụ khí thế mượn được kia.
 
Vì hắn đã thức tỉnh, tinh điểm cổ Thần trên mi tâm đã trở lại thành sáu cái, nhưng lúc này theo hắn nhanh chóng hấp thụ, tinh điểm thứ bảy mơ hồ sắp sửa xuất hiện.
 
Ở trong mắt phải của hắn, cổ Ma lực vờn quanh, còn có dấu hiệu biến thành ma tinh.
 
Nhịp thở thứ tư.
 
Ngay khi Vương Lâm trụ được đến nhịp thở thứ tư, trong đầu hắn chấn động, chín tấm bản đồ lúc trước xuất hiện trong đầu mỗi khi mộ đài lên cấp toàn bộ đều vỡ tan. Sau khi bản đồ tan vỡ, hắn nhìn thấy ở dưới bản đồ còn có một khu vực vô biên vô hạn, khu vực này do sáu tấm bản đồ tạo thành.
 
Phía dưới sáu tấm bản đồ này không ngờ còn có thiên địa.
 
Một vùng thiên địa do ba tấm bản đồ tạo thành.
 
Cổ mộ này cũng không phải chỉ có một tầng này, mà có ba tầng. Lúc này những người tiến vào cổ mộ mới chỉ đang ở tầng thứ nhất mà thôi. Cửa vào tầng thứ hai chính là đạo hào quang hình tròn phía trên cái ghế ở phía sau Vương Lâm lúc này.
 
Cái ghế này, nếu đem tầng thứ nhất của cổ mộ so sánh với một trận pháp, thì cái ghế chính là trung tâm của trận pháp đó.
 
Lúc này ngay khi Vương Lâm thấy được tầng thứ hai, bất ngờ có vô số hồn phách thê lương tràn ra, khiến cho hắn hoảng sợ. Trong những hồn phách này có một vài hồn phách phát tán ra một uy áp hùng mạnh có thể so sánh với Lam Mộng Đạo Tôn.
 
Thậm chí ở sâu bên trong tầng thứ hai, còn có một vùng đất mờ ảo, tồn tại một khí thế đủ để kinh thiên không cách nào hình dung được dường như đang ngủ say. Một khi tiến vào tầng thứ hai, chắc chắn sẽ khiến cho khí thế hùng mạnh này thức tỉnh, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả người có tu vi như Lam Mộng Đạo Tôn cũng khó mà đoán được sống chết.
 
Đây mới chỉ là tầng thứ hai, còn có tầng thứ ba.
 
Vương Lâm ngồi trên ghế, như ngồi ở trung tâm của trận pháp, thần thức của hắn dung hợp với trận pháp, xuyên qua tầng thứ hai, nhìn thấy tầng thứ ba. Nhưng ngay khi thần thức của hắn tiến vào tầng thứ ba, lập tức có một thanh âm như một tiếng gào thét bị kìm nén vô số vạn năm từ trong tầng thứ ba kia ầm ầm truyền ra.
 
Thần thức của Vương Lâm dưới tiếng gào thét này lập tức tan vỡ.
 
Tuy vậy hắn vẫn có thể nhìn thấy ở bên trong tầng thứ ba, ở chính giữa ba tấm bản đồ có một trái tim rất lớn.
 
Trái tim kia đập ầm ầm, truyền ra một khí tức truyền thừa mà Vương Lâm có thể khẳng định không có gì nghi ngờ. Thậm chí hắn còn có cảm giác chỉ cần thân thể mình chạm vào trái tim đó, thì có thể có được truyền thừa hoàn chỉnh của đạo cổ.
 
Cái ghế mà hắn đang ngồi lúc này, khí tức lúc trước đã mạnh mẽ nhập vào trong cơ thể hắn chính là từ trong trái tim kia lấy một phương pháp kỳ dị nào đó liên tiếp truyền tới cái ghế này, mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể mình.
 
Lúc này khí tức đang bị nhanh chóng hút đi, một khi toàn bộ rời khỏi cơ thể, Vương Lâm chắc chắn phải xông vào tầng thứ hai, xông vào tầng thứ ba, mới có thể có được truyền thừa kia.
 
Nhưng hành động này đừng nói là hắn, mà ngay cả tất cả tu sĩ trong cổ mộ giờ phút này, không một ai có thể làm được.
 
Đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu Vương Lâm, trong mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng, hạ quyết tâm, quyết không thể để cho khí tức mượn được này phát tán ra ngoài cơ thể.
 
Nhịp thở thứ năm.
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hồng quang, lộ ra vẻ dữ tợn, tinh điểm cổ Thần thứ bảy trên mi tâm điên cuồng hấp thụ khí thế đi mượn.
 
- Đã vào trong cơ thể ta, thì là của Vương Lâm ta, sao có thể nói đến là đến, nói đi là đi.
 
Sau khi Vương Lâm thức tỉnh, uy áp truyền đến Linh Động và Chu Cẩn nhanh chóng tiêu tan, khiến cho hai người có dùng khí ngẩng đầu lên. Chu Cẩn kia đang giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, nhưng trong khoảnh khắc này, Vương Lâm không nghĩ ngợi đột nhiên giơ tay phải lên, nương theo khí thế trong cơ thể lúc này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, hóa thành một chỉ như thiểm điện, ầm một tiếng điểm lên mi tâm của Chu Cẩn.
 
Một chỉ hạ xuống, Chu Cẩn phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo, trên mi tâm của hắn bất ngờ xuất hiện một ký hiệu.
 
Ký hiệu Cổ Nô.
 
- Hai ngươi đứng hai bên tả hữu, hiến tế hương hóa hóa thành toàn bộ sức mạnh, phong ấn cái ghế này, giúp cho ta lấy được truyền thừa.
 
Vương Lâm nói cực nhanh, ngay khi nói dứt lời, liền lập tức nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ phong tỏa bản thân, ngăn cản khí thế đi mượn kia tiêu tan, đồng thời khiến cho thân thể hoàn toàn ngồi cố định trên ghế.
 
Nhịp thở thứ sáu.
 
Linh Động không chút do dự, trực tiếp đứng dậy đi tới bên trái Vương Lâm, hai tay bấm quyết, tay phải đặt lên trên ghế, không ngừng đưa hương hỏa lực từ trong cơ thể dũng mãnh nhập vào trong, đồng thời còn giơ tay trái lên, cách không đặt lên người Vương Lâm, giúp triệt tiêu lực phản chấn của cái ghế kia.
 
Trong tiếng ầm ầm, Linh Động Thượng Nhân tóc trên đầu không gió mà tung bay, quần áo toàn thân nhanh chóng bị xé rách, dường như có một luồng đại lực từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra, dùng mạnh nhập vào thân thể hắn, khiến cho Linh Động sắc mặt lập tức có biến hóa, cắn răng chịu đựng.
 
Chu Cẩn của Phụng Thiên Lang Tộc bị một chỉ của Vương Lâm làm cho lùi lại, lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ giãy giụa, nhưng hắn giãy giụa càng kịch liệt, ký hiệu cổ Nô trên mi tâm hắn lại càng lóe lên.
 
Nhịp thở thứ bảy.
 
Chu Cẩn sắc mặt tái nhợt, yên lặng đi tới bên phải Vương Lâm, theo sự sai bảo của hắn, triển khai toàn bộ hương hỏa lực truyền vào bên trong cái ghế hỗ trợ phong ấn, đồng thời cũng giống như Linh Động tay phải cách không đặt lên trên người Vương Lâm, cùng gánh chịu lực phản chấn hùng mạnh này.
 
Tâm thần ầm vang, toàn thân Chu Cẩn chấn động, cảm nhận được luồng đại lực kia, trong tiếng gầm nhẹ chân phải bước về phía sau, như duỗi ra ở trên mặt đất, gắng gượng đứng vững.
 
Vương Lâm nhắm mắt, không ngừng phong tỏa bản thân, ngăn cản sự thoát ra của khí thế đi mượn. Nhưng mắt trái của hắn đau đớn, chín khối yêu tinh bên trong vừa rồi vỡ tan, không còn một chút khí tức cổ Yêu nào, lúc này bị hắn ngăn cản chỉ có khí tức cổ Ma và khí tức cổ Thần trên mi tâm.
 
Nhịp thở thứ tám.
 
Lực phản chấn từ trên ghế truyền ra đã đạt tới mức kinh thiên động địa. Từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng ầm ầm, miệng hắn tràn ra máu tươi, nhưng thần sắc cũng vô cùng dữ tợn.
 
- Ta không tin.
 
Trong tiếng gầm nhẹ, Vương Lâm vận chuyển cổ Thần lực toàn thân, điên cuồng giữ vững thân thể, liên tục chống lại lực bài xích trên cái ghế kia.
 
Linh Động khóe miệng chảy máu tươi, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
 
Chu Cẩn kia cũng rắn răng, máu tươi trào ra, nhưng gắng gượng cùng với Linh Động chịu đựng lực phản chấn hùng mạnh trên cái ghế.
 
Nhịp thở thứ chín, thân thể Vương Lâm không ngừng run lên, trên trán toát mồ hôi. Mặc dù được hai tu sĩ bước thứ ba tương trợ, nhưng lực phản chấn từ trên cái ghế này càng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn phá tan thân thể hắn.
 
Khí tức Cổ Ma cùng với cổ Thần lực trong cơ thể giống như thủy triều ầm ầm cuộn lên, muốn lao ra khỏi thân thể hắn, trở lại bên trong cái ghế.
 
Một khi chúng quay trở về, truyền thừa của Vương Lâm sẽ phải dựa theo cách bình thường, đó là phải tiến vào tầng thứ hai, tầng thứ ba, bước vào Thiên Phủ chổ trái tim kia, phải trải qua những sự hung hiểm không thể nào tưởng tượng mới có khả năng đạt được.
 
Nhịp thở thứ mười, Vương Lâm phun ra máu tươi. Hắn kiên trì được càng lâu, hấp thụ càng nhiều, đối với hắn càng là chuyện tốt. Tinh điểm cổ Thần thứ bảy trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, càng ngày càng rõ ràng, chỉ cần một chút nữa là sẽ thành hình.
 
Nhưng lúc này, kịch biến lại xảy ra.
 
- Rốt cuộc bổn thần dựa vào cảm ứng cũng tìm được tới nơi này. Đây chính là nơi mà tên đáng chết Đồ Ti nằm mơ cũng muốn tới.
 
Tiếng cười điên cuồng từ chổ tận cùng bên ngoài cung điện ầm ầm truyền đến. Chỉ thấy ở nơi đó, hư không gợn sóng, thân ảnh Thác Sâm ở sau những gợn sóng kia đang điên cuồng muốn phá tan thiên địa đang gợn sóng này mà tiến vào.
 
Theo hắn tấn công tới, những gợn sóng kia như một tấm lưới, bị kéo lồi lõm, có tiếng nổ ầm ầm kinh thiên vang lên, bị Thác Sâm từng quyền một đánh vào.
 
Đôi mắt Vương Lâm tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào Thác Sâm đang gầm thét vung quyền ầm ầm đánh tới, muốn đột phá tấm lưới hư ảo, tiến vào trong cung điện!
 
Ánh mắt Vương Lâm như điện rơi vào tấm lưới hư ảo kia, chậm rãi gắng gượng đợi thời gian trôi qua.
 
Mười một nhịp thở mười hai.mười ba nhịp thở!
 
Thời gian mười ba nhịp thở nhìn thì như chỉ trong chớp mắt nhưng trên thực tế đối với Vương Lâm mà nói thì mỗi nhịp thở lại như nhiều năm tháng không khác gì ba trăm năm dài đằng đẵng.
 
Lực lượng bài xích từ phía cái ghế bên dưới ầm ầm tăng lên. Cứ mỗi một nhịp thở nó lại tăng lên một lần, giống như muốn phá tan thân thể Vương Lâm. Khóe miệng hắn lại trào máu tươi gân xanh trên mặt nổi lên càng nhiều không ngừng cố gắng, trái tim đập thình thịch, càng ngày càng mạnh.
 
Một tiếng gầm nhẹ truyền ra từ miệng Vương Lâm. Nguyên lực trong cơ thể hắn đã vận chuyển tới cực hạn kinh mạch trong cơ thể dù là thân thể của Cổ Thần cũng đã truyền ra những tiếng bùng bùng truyền tới những cơn đau không thể chịu đựng nổi.
 
Dường như nếu tiếp tục thế này, kinh mạch của hắn sẽ nổ tung thậm chí cả máu thịt xương khớp, nội tạng cũng sẽ ầm ầm tan vỡ toàn bộ, trở thành một bãi thịt nát!
 
Cất những tiếng gầm nhẹ, trong đầu Vương Lâm chỉ còn có một ý niệm, đó là không thể để cho khí thế đã mượn được này rời đi, quyết không thể ! Dù thế nào hắn cũng phải hợp lại một lần!
 
Một khi hắn bỏ cuộc, một khi hắn bị lực bài xích ở nơi này đẩy đi thì hắn đã đánh mất cơ hội ngàn năm có một. Loại chuyện này Vương Lâm quyết không cho phép xảy ra!
 
Sáu tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, tinh điểm thứ bảy cũng chầm chậm hình thành càng ngày càng rõ ràng, tỏa ra ánh sáng càng ngày càng chói mắt!
 
Trong mắt trái của hắn có một dòng xoáy ma khí, ầm ầm xoay tròn, bên trong mơ hồ lóe ra ma tinh. Trong phút chốc, nhịp thở thứ mười ba đã trôi qua. trong mắt trái bất ngờ xuất hiện một viên ma tinh mơ hồ!
 
Đây chính là ma tinh của cổ Ma đầu tiên. Cho dù là nó còn mơ hồ nhưng nó xuất hiện chính là biểu hiện rằng Vương Lâm đối kháng với sự bài xích ở nơi này khiến cho khí tức trong cơ thể không tiêu tan là hoàn toàn chính xác!
 
Chẳng qua cái giá của nhịp thở thứ mười ba này quá lớn. Cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng lùng bùng vang trời, phần thân thể dưới eo không chịu nổi lực ép này đã ầm ầm nổ tung. Một lượng lớn máu tươi bắn ra ghế, lộ ra dưới máu thịt mơ hồ là xương trắng dày đặc!
 
Loại thống khổ này vô cùng khủng khiếp, tuyệt đối người thường không thể chịu nổi. thậm chí chỉ cần nghĩ tới cũng có thể khiến tâm thần chấn động!
 
- Chút đau nhức này đã là gì, còn kém xa so với nhất tổn kiếp năm xưa!
 
Vương Lâm vừa cắn răng, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
 
Mà giờ phút này, ánh mắt Vương Lâm nhìn về tấm lưới lớn hư ảo giữa không trung trên cung điện. Thác Sâm càng ngày càng gầm thét rõ ràng hơn. Tiếng ầm ầm vang lên, như một thanh kiếm sắc bén lao về phía đãi đá chỗ Vương Lâm càng ngày càng gần Vương Lâm ngồi ở nơi này có thể thấy rõ ràng Thác Sâm bên trong tấm lưới. Thần sắc hắn dữ tợn gầm thét kinh thiên, tám tinh điểm trên mi tâm nhanh chóng xoay tròn, tỏa ra khí tức như từ thời vạn cổ!
 
Nắm tay hắn đánh tới như gió, không ngừng vung lên, mỗi một lần hạ xuống đều khiến tấm lưới hư ảo chấn động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ!
 
Mười bốn nhịp thở mười lăm nhịp thở!
 
Hai nhịp thở này trôi qua, lực lượng bài xích từ trên ghế lại tăng mạnh một lần nữa, giống như có một đôi tay khổng lồ vô hình từ phía dưới đẩy lên, muốn hất hắn ra khỏi ghế!
 
Nhịp thở thứ mười sáu, trong nháy mắt này, lực phản chấn ở chỗ hắn ngồi dường như đã đạt tới đỉnh điểm, bỗng nhiên thay đổi, trong nháy mắt tiêu tán. lại lập tức hóa thành lực hút!
 
Lực đẩy phía dưới thân Vương Lâm tán đi nhưng lại không có chút thư giãn nào, ngược lại đồng tử trong mắt hắn co rút lại. Đây chính là sự yên lặng trước cơn bão. Sự yên tĩnh trôi qua sẽ là lúc hủy thiên diệt địa!
 
- Linh Động. Chu Cẩn, toàn lực chống cự!
 
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, lập tức rống lên!
 
Lực hút ở chỗ ngồi của hắn không chỉ tác động lên Vương Lâm mà cùng theo một phương pháp kỳ dị tác động cả lên tầng thứ ba. Chấn động cả trái tim khổng lồ kia. Trong một tiếng nổ
 
lớn bất ngờ một khí tức cường đại từ trái tim đó phá vỡ hư không tràn vào trong chiếc ghế này.
 
Trong nháy mắt khí tức này tràn tới, lực hút trên chiếc ghế tản ra. bị thay thế bởi lực phản chấn gấp trước cả trăm lần ầm ầm bộc phát!
 
Dù lực lượng phản chấn gấp trăm lần này chỉ trong nháy mắt nhưng trong khoảnh khắc khi nó bộc phát liền phá tan thân dưới của Vương Lâm, huyết nhục mơ hồ, xương khớp lộ ra.
 
Những tiếng ầm ầm vang vọng. Hai chân Vương Lâm liền tan nát, hóa thành một đám máu thịt mơ hồ. cùng lúc đó, Linh Động Thượng Nhân chia sẻ lực phản chấn thân thể cũng chấn động kịch liệt, tay trái ầm một tiếng sụp đổ, trực tiếp tan nát.
 
Hắn bị lực lượng này đẩy một cái, thân thể phịch phịch phịch lùi lại phía sau mấy bước, phun một ngụm máu tươi lại tiếp tục bị cuốn về phía sau! Nhưng dù bị lui về phía sau hắn vẫn nghiêm chỉnh tuân theo lời nói của Vương Lâm hai tay bắt quyết, một pho tượng màu đen khổng lồ ầm ầm biến ảo ra phía sau thân thể.
 
Pho tượng màu đen này chính là ma thần của tộc lạc của Linh Động Thượng Nhân, song chưởng ầm ầm vung ra. ở trên không trung đặt lên thân thể Vương Lâm.
 
Đại hán Chu cẩn của Phụng Thiên Lang tộc sắc mặt cũng lập tức trắng bệch, cánh tay phải phát ra tiếng răng rắc, xương cốt ầm ầm tan nát thành bột phấn huyết nhục bay tứ phía thân thể lui lại phía sau mấy bước, máu tươi phun ra. Hắn gầm nhẹ một tiếng đột nhiên phía sau có một hư ảnh huyết lang biến ảo ra.
 
Huyết lang này rít gào, lướt qua Chu cẩn, thay thế thân thể hắn chia sẻ lực lượng sụp đổ từ thân thể Vương Lâm truyền tới.
 
Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn cũng chia sẻ bảy phần lực lượng bộc phát từ chiếc ghế, truyền lên người Vương Lâm chỉ còn ba phần. cũng nhờ có sự tồn tại của hai người chứ nếu không Vương Lâm rất khó có thể duy trì được tới nhịp thở thứ mười sáu!
 
Dù lực lượng từ chiếc ghế bộc phát ra lớn gấp trăm lần nhưng khí tức truyền thừa ẩn chứa trong đó cũng nồng đậm hơn gấp trăm lần, va chạm với thân thể Vương Lâm có một phần trực tiếp truyền vào cơ thể hắn.
 
Bị khí tức này truyền tới, cơ thể Vương Lâm ầm vang, tinh điểm mơ hồ hình thành bên ngoài mi tâm tỏa sáng vạn trượng với tốc độ cực nhanh dần dần hiện ra hoàn toàn.
 
Nhìn biểu hiện này thì trong thời gian ba nhịp thở nữa, tinh điểm thứ ba này sẽ hoàn toàn thành hình!
 
Cổ Thần Thất Tinh sắp xuất hiện!
 
Tiếng gầm thét của Thác Sâm càng thêm rõ ràng, hư ảnh khổng lồ muốn đột phá tấm lưới giờ phút này đã giống như tới cực hạn khoảng cách tới Vương Lâm vào lúc này không ngờ không còn tới ngàn trượng!
 
Thân thể Thác Sâm trong tấm lưới lao về phía trước không ngừng lớn lên, trở thành cao tới mấy ngàn trượng quyền đánh như mưa ầm ầm giáng xuống. Tấm lưới hư ảo khổng lồ rốt cục không chịu nổi, xuất hiện những khe nứt nhỏ!
 
- Vỡ cho bổn thần! Vỡ! Vỡ!
 
Thác Sâm giống như không nhận thấy sự tồn tại của Vương Lâm, vừa gầm thét vừa vung tay nhanh hơn thần sắc tràn ngập hưng phấn.
 
- Đạo Cổ đáng chết, truyền thừa này nên thuộc về bổn thần. Đưa mắt khắp tinh không, trừ bổn thần ra còn có tộc nhân nào cứ tư cách này. Ngươi lại năm lần bảy lượt chuẩn bị những thứ ngăn cản bổn thần. Ngươi đúng là hồ đồ rồi!
 
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng. Giờ phút này nửa người dưới của hắn đã tan nát, dù vẫn ngồi sừng sững ở đó nhưng nỗi thống khổ này dù có lớn hơn hắn cũng không để ý. Vương Lâm chỉ cần có thể lưu lại khí tức này trong cơ thể, chỉ cần có thể khiến bản thân trở thành Cổ Thần Thất Tinh thì mọi thương tích trong nháy mắt có thể khôi phục!
 
Khả năng khôi phục của Cổ Thần Thất Tinh vượt xa Cổ Thần lục tinh!
 
Nhịp thở thứ mười bảy!
 
Lực phản chấn gấp trăm lần ầm ầm gia tăng. Dù hiện giờ nó chỉ tăng so với vừa rồi mấy lần nhưng đã có lực lượng gấp trăm lần lúc đầu làm cơ sở, sự mạnh mẽ của lực phản chấn này dù là Thác Sâm ngồi ở đây cũng sẽ tan nát toàn thân mà chết!
 
Lực phản chấn mênh mông này trực tiếp xuất hiện khiến thân thể Vương Lâm run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi thần sắc dữ tợn gần như trở nên điên cuồng!
 
- Cái ghế này, Đạo cổ Diệp Mịch có thể, Vương Lâm ta sao lại không thể chứ! Ta cứ tiếp tục, để xem ngươi làm sao mới ngăn cản được ta!
 
Lực phản chấn như biển động ầm ầm tràn tới, xuyên thấu qua thân thể Vương Lâm, truyền tới thần thông Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn biến ảo ra để chia lực lượng với hắn. Pho tượng ma thần dưới lực phản chấn này cường đại không thể nào hình dung nổi, ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số những mảnh nhỏ bị cuốn đi. Linh Động Thượng Nhân phun ra một ngụm máu tươi bị đánh bay khỏi đài đá, rơi xuống mặt đất của cung điện!
 
Huyết lang của Chu cẩn rên lên một tiếng, toàn thân như bị gió cuốn tan thành mây khói. Thân thể Chu cẩn vang lên những tiếng bang bang trong lúc lùi lại phía sau cũng bị cuốn đi mấy trăm trượng ầm một tiếng rơi xuống mặt đất.
 
Hai người bọn hắn vì Vương Lâm mà chia sẻ hơn phân nửa lực lượng phản chấn, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục trợ giúp. Lúc này tất cả mọi chuyện phải nhìn vào bản thân Vương Lâm!
 
Nhịp thở thứ mười bảy!
 
Một nhịp thở nói thì dài như như vậy nhưng trên thực tế lại rất nhanh. Ngay lúc Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn vừa bị cuốn đi thì nhịp thở thứ mười bảy đã tới!
 
Mà giờ phút này tiếng gầm thét động trời của Thác Sâm đã áp sát. Cái lưới khổng lồ hư ảo không còn có thể tiếp tục chống đỡ, bắt đầu sụp đổ trong phạm vi lớn. Thân thể Thác Sâm bên trong lúc này sắp sửa lao ra, mà khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm giờ còn không tới trăm trượng!
 
Nhịp thở thứ mười bảy đã tới. Lực phản chấn gấp trăm lần kia lại tăng thêm vài lần nữa. Với trạng thái của Vương Lâm hiện giờ thì căn bản không thể chống cự. Tinh điểm thứ bảy trên mi tâm của hắn lúc này đã nhanh chóng xoay tròn, hình thành được một nửa, chỉ cần hai nhịp thở nữa sẽ hoàn toàn xuất hiện!
 
Ngay trong tích tắc này, tay phải Vương Lâm chợt giơ về phía trước chụp vào hư không một cái. Tiếng ầm ầm vang lên. Chỉ thấy từ đằng xa có một thân thể Cổ Thần đã hóa đá lớn tới mấy trăm trượng ầm ầm bay lên, trong nháy mắt bị Vương Lâm chụp một cái, trực tiếp ném thẳng về phía Thác Sâm sắp sửa lao ra khỏi tấm lưới!
 
Một tiếng ầm vang kinh thiên nổ ra. Lực lượng phản chấn đã tăng lên mấy lần tràn vào thân thể Vương Lâm cũng là lúc hắn nắm lấy khối thân thể Cổ Thần đã hóa đá kia ném thẳng vào Thác Sâm vừa thò đầu ra khỏi tấm lưới hư ảo kia, mang theo vẻ hưng phấn không thể hình dung, chuẩn bị lao ra!
 
Cùng lúc đó trong nháy mắt khi Vương Lâm vung tay ra ném lực phản chấn dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn khiến hắn gần như sụp đổ cũng truyền vào thân thể Cổ Thần đã hóa đá kia, đập mạnh vào Thác Sâm!
 
Luồng lực phản chấn này quá lớn cánh tay phải của Vương Lâm không thể thừa nhận trong nháy mắt khi vung thi thể của Cổ Thần kia, cánh tay hắn liền tan nát. Tuy vậy như thi thể Cổ Thần kia cũng như một ngọn côn phá thiên, đem lực phản chấn điên cuồng đánh lên đầu Thác Sâm!
 
Một tiếng kêu thảm thiết từ miệng Thác Sâm truyền ra. Thân thể hắn phát ra tiếng động vang trời, phun một ngụm máu tươi bị cuốn bay đi!
 
- Vương Lâm!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.