Tiên Nghịch

Chương 1355: Bọ ngựa rình ve sầu



Tu sĩ to béo họ Hứa kia hai tay bấm quyết, những hạt châu trên bàn tính trong bàn tay nhanh chóng xoay tròn bên ngoài thân thể, theo một cái vung tay của hắn, những hạt châu này bất ngờ hóa thành một đồ hình quỷ dị, xuất hiện ở phía trước người hắn.
 
Đồ hình này thoạt nhìn như thể là một bàn cờ tàn cuộc, những hạt châu này nghiễm nhiên trở thành những quân cờ, bố trí rất dày đặc.
 
Tu sĩ này vẻ mặt ngưng trọng, miệng lẩm bẩm, tay phải nhanh chóng giơ lên bấn quyết chỉ về phía trước. Trong phút chốc, những hạt châu giống như một bàn cờ kia bỗng nhiên lao thẳng tới đám sương mù kia, trong nháy mắt đã tới gần. Đám sương đỏ này đột nhiên quay cuồng, từ bên trong có tiếng rit gào truyền ra, ngay sau đó đám sương mù xông tới, hướng về phía bàn cờ này nuốt lấy.
 
Ầm một tiếng, ngay khi bị đám sương mù màu đỏ này nuốt lấy, trên bàn cờ kia lập tức có ánh sáng đủ màu không ngừng lóe lên, còn có những thân ảnh hư ảo xuất hiện, mỗi thân ảnh này đều mang theo mình một ấn ký, vỗ về phía đám sương đỏ.
 
Dường như có một sức mạnh vô hình tràn ngập, khiến cho đám sương đỏ ầm ầm cuộn lên, không ngờ không thể cắn nuốt được. Cảnh tượng này khiến ánh mắt những tu sĩ đang xem sững lại, trong mắt Linh Động Thượng Nhân cũng lóe lên vẻ vui mừng, duy chỉ có văn sĩ trung niên kia tự mình cười thầm. Tu sĩ to béo thần sắc đắc ý, tay phải giơ lên lại tung ra một chỉ, bàn cờ kia dưới từng trân hào quang, trong khi những thân ảnh hư ảo kia vờn quanh, hướng về phía đám sương đỏ kia bức tới gần.
 
Vương Lâm nhìn thấy hết thảy chuyện này không nháy mắt, trong mắt lóe lên hàn quang, phương pháp phá cấm chế của tu sĩ to béo kia cung xcos chút hữu dụng. Pháp bảo của người này là một cái bàn tính, là một vật phi phàm, bên trong mỗi hạt châu kia đều ẩn chứa rất nhiều cấm chế tổ hợp lại với nhau, rất kỳ diệu.
 
Nếu là cấm chế tầm thường, có lẽ đã có thể bị người này phá vỡ, nhưng dựa vào thủ đoạn này mà muốn phá vỡ cấm chế trên đám sương đỏ này cũng là không có khả năng. Cấm chế trên đám sương đỏ này cực kỳ phức tạp, chẳng những có Cổ Hồn cấm, mà còn có Tuế Nguyệt cấm ở bên trong, kết hợp với nhau, uy lực kinh thiên.
 
Chỉ thấy bàn cờ của tu sĩ to béo bên trong hàn quang vừa mới tới gần đám sương mù đỏ, liền lập tức biến mất ở bên trong, từ trong đám sương đỏ còn truyền ra tiếng rít gào kịch liệt. Ngay khi mợi người đều ngưng thần nhìn lại, tu sĩ to béo đột nhiên biến sắc, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên pháp bảo đã bị hủy. Pháp bảo này cùng với nguyên thần đã bị cắt đứt liên hệ. Hắn lập tức lui về sau, nhưng tu sĩ to béo này chưa kịp lùi lại hai bước, đám sương đỏ kia đột nhiên rít gào điên cuồng, mạnh mẽ khuếch tán ra, giống như một đám mây đỏ che trời, trực tiếp bao vây tu sĩ to béo này, mạnh mẽ lôi vào bên trong.
 
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong vùng đất bị phong ấn này, còn có những tiếng rắc rắc của xương vỡ khiến cho người ta chấn động tâm thần.
 
- Đồ bỏ đi.
 
Linh Động Thượng Nhân kia thần sắc âm trầm. Cấm chế này nếu không có cách phá giải, thì phải dùng sức để phá vỡ, nếu như vậy chắc chắn đối với đạo linh trong đó sẽ tạo thành thương tổn rất lớn, cho dù mở ra được cấm chế thì cái được cũng không đủ bù mất.
 
- Lão phu không làm được thì người khác cũng đừng mong làm được, đơn giản là dùng sức để mở ra.
 
Trong mắt Linh Động Thượng Nhân lóe lên hàn quang, thân thể nhoáng lên một cái, đang muốn tiến lên.
 
Nhưng đúng lúc này, đọt nhiên tu sĩ trung niên cầm quạt lông kia ôm quyền thấp giọng nói:
 
- Thượng Nhân, trước khi dùng sức mở ra, hãy để tại hạ mở trước một phen xem sao, cho dù là không thể phá vỡ hoàn toàn, nhưng cũng có thể phá vỡ được một chút. Nói không chừng khi Thượng Nhân dùng sức mạnh để mở ra, tổn thương đối với đạo linh bên trong cũng nhẹ hơn một chút.
 
Linh Động Thượng Nhân kia liền xoay người nhìn văn sĩ trung niên kia, hơi trầm ngâm một chút, gật đầu từ tốn nói:
 
- Ngươi hãy cẩn thận!
 
Văn sĩ trung niên kia mỉm cười gật đầu, thu chiếc quạt lại, gõ vào lòng bàn tay trái, chậm rãi đi về phía đám sương đỏ.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng bắt đầu chú ý. Cấm chế dưới chân trong lúc mọi người không phát hiện đang ngưng tụ ngày càng nhiều, Văn sĩ trung niên kia tới gần đám sương đỏ, sau khi quan sát hồi lâu liền giơ tay bấm độn giống như đang tính toán, trong mắt lóe lên vẻ suy ngẫm. Một lát sau,tay hắn chỉ mạnh về phía trước, tay hắn xuất hiện tàn, ngay lập tức điểm lên trên đám sương đỏ.
 
Bên trong đám sương đỏ vang lên tiếng ầm ầm, trong tiếng rít gào vang vọng, từ bên cạnh đám sương đỏ như một cánh tay lớn cuốn tới nam tử trung niên này. Nhưng hắn dường như không nhìn tới, tay phải không hề dừng lại chút nào, bấm quyết điểm tới.
 
Ầm một tiếng, cũng không biết văn sĩ trung niên này điểm tới những vị trí gì, đám sương đỏ cuồn cuộn kia run lên, không ngờ trước khi chạm tới người này, đột nhiên tiêu tan không còn.
 
Cảnh tượng này lập tức khiến cho hai mắt Linh Động kia lóe lên. Vương Lâm nheo hai mắt lại, văn sĩ trung niên này quả có chút thủ đoạn, đối với cấm chế vượt qua những người lúc trước.
 
Văn sĩ trung niên kia trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng thần sắc lại tỉnh táo một cách dị thường, thân thể nhoáng lên một cái giống như một con du long, ngay lúc đám sương đỏ ở bên ngoài cuồn cuộn, tay phải hắn không hề dừng lại, trong lúc chạy không ngừng bấm quyết, không ngừng điểm vào bên trong đám sương mù. Dần dần, tiếng rít gào bên trong đám sương mù đỏ kia ngày càng kịch liệt, mơ hồ lộ ra vẻ nóng nảy.
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Tu sĩ trung niên này mặc dù ẩn dấu động tác rất kỹ, nhìn như là phá giải, nhưng thực tế Vương Lâm đã nhìn ra thủ đoạn cung với hàm ý của người này.
 
Đúng lúc này, văn sĩ trung niên kia đột nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, thân mình hắn ngay lập tức dừng lại, hai tay đồng thời bấm quyết, hướng về phía đám sương mù hung hăng ấn tới.
 
- Thượng Nhân hãy giúp ta, triển khai lực lượng hương hỏa có thể pha vỡ một nửa cấm chế này.
 
Thanh âm người này khẩn cấp, Linh Động kia hiển nhiên đối với người này rất tín nhiệm, nghe vậy từng bước tiến lên, không chút do dự, tay phải trong lúc giơ lên liền có một tia hương hỏa lực từ trong cơ thể điên cuồng bay ra, ngay lập tức ngưng tụ trên tay phải của hắn, hướng về phía đám sương đỏ kia cách không ầm ầm vỗ tới. Một chưởng ấn do hương hỏa tạo thành đột nhiên lao ra, trong tiếng nổ ầm ầm với tốc độ cực nhanh lao thẳng tới đám sương mù đỏ, cùng với hai tay tu sĩ trung niên kia đồng thời ấn lên đám sương đỏ. Một tiếng nổ ầm ầm điên cuồng vang lên giữa thiên địa, vùng ngoại vi của đám sương đỏ đột nhiên tan vỡ, tạo thành hình tròn khuếch tán ra bốn phía, khiến cho sương mù phía trên tiêu tan hơn phân nửa. Nhưng ngay khi trong mắt Linh Động lóe lên vẻ vui mừng, chỉ thấy đám sương đỏ kia rít gào kinh thiên, một cơn cuồng phong từ bên trong thổi ra, hóa thành một cái miệng lớn đem văn sĩ trung niên mặt lập tức biến thành trắng bệch kia trực tiếp nuốt lấy.
 
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay trong khoảnh khắc này, đám sương đỏ kia hấp thụ chưởng ấn hương hỏa của Linh Động, lập tức từ bên trong đột nhiên bùng ra một sức tấn công hủy thiên diệt địa. Tiếng ầm ầm điên cuồng vang lên, giống như là sấm sét, khiến cho thiên địa bị phong ấn này bắt đầu chấn động kịch liệt. Trong khoảnh khắc này, còn có một sức mạnh hủy diệt đột nhiên bùng phát ra, hình thành một cơn lốc bao phủ toàn bộ thiên địa, điên cuồng hướng về bốn phía khuếch tán ra. Cơn lốc này từ xa nhìn lại toàn bộ đều là do đám sương đỏ tạo thành, lúc này tốc độ khuếch tán quá nhanh, khiến cho thiên địa bị phong ấn này xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, có một vài tu sĩ không tránh kịp, bị cơn lốc sương đỏ kia đụng vào thân thể, lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể tan vỡ, nguyên thần nổ tung. Linh Động kia sắc mặt đại biến, cơn lốc này ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, ngay cả hắn cũng có một cảm giác kinh hãi, giờ phút này không chút do dự thân thể vội vàng lui về phía sau, đứng trên một đài cao hai ngàn trượng, vung tay áo, hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng bay về phía chân trời. Không chỉ có hắn, giờ phút này toàn bộ tu sĩ ngay khi sức mạnh hủy diệt này phá tan thiên địa, đều điên cuồng lui lại phía sau. Có vài người lui chậm, lập tức bị cơn lốc cuốn tới, trong tiếng ầm ầm tử vong. Vương Lâm lui lại phía sau nhanh nhất, thậm chí so với Linh Động kia còn nhanh hơn một chút. Dường như ngay sau khi văn sĩ trung niên kia bị nuốt lấy, hắn từ trên cấm chế nổi lên ở dưới chân từ rất lâu đột nhiên rời khỏi, lao thẳng xuống phía dưới, ngay sau đó thân thể hắn không hề dừng lại, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên trời.
 
Cơn lốc màu đỏ này giống như thủy triều, sức mạnh hủy diệt xé rách bầu trời, không ngừng khuếch tán cắn nuốt. Mọi người điên cuồng bỏ chạy, nhảy vào bên trong những cái khe trên không trung, lần lượt biến mất. Hết thảy mọi chuyện diễn ra rất nhanh, trong nháy mắt liền có hơn mười người bị cơn lốc màu đỏ nổi lên bất thình lình này hủy diệt, những người chạy thoát được cũng chưa tới mười người. Vương Lâm cũng bước vào trong một cái khe vặn vẹo, biến mất hoàn toàn. Ngay khi bọn họ rời khỏi, đám sương đỏ này tràn ngập toàn bộ thiên địa, không còn bất cứ một khe hở nào tồn tại.
 
Hồi lâu sau, đám sương mù này trong lúc quay cuồng chậm rãi lùi lại, cuối cùng lại một lần nữa ngưng tụ ở bên trên đài cao trên lưng Cổ Thần kia, bầu trời trở thành màu đỏ sẫm, những ái khe vặn vẹo toàn bộ biến mất, tất cả lối vào nơi này dều hoàn toàn bị phong ấn.
 
Tiếng rít gào bên trong đám sương mù kia cũng dần dần tiêu tan, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến nửa canh giờ sau, bên trong đám sương mù có một người chậm rãi đi ra. Người này chính là văn sĩ trung niên dường như đã tử vong ở trước mặt mọi người, miệng hắn nở ra một nụ cười âm trầm, trong mắt có một vẻ đắc ý.
 
- Linh Động Thượng Nhân sao có thể có được bảo vật mà Tiêu Tĩnh ta đã để ý, ai cũng không thể cướp đoạt của ta được. Chỉ cần một mẹo nhỏ đã đuổi được mọi người ra khỏi nơi này, lúc này, đạo linh bên trong đám sương mù là một mình Tiên mỗ ta.
 
Trong tiếng cười điên cuồng, vẻ đắc ý trên mặt văn sĩ trung niên này cang đậm, hắn xoay người nhìn đám sương mù, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, liếm môi, tay phải vung lên, lập tức trong tay xuất hiện chín ngọc giản.
 
- Cổ Hồn cấm, Tuế Nguyệt cấm tuy ta không thể phá giải toàn bộ nhưng cũng có thể khiến cho những cấm chế này ngừng vận hành trong hai mươi nhịp thở.
 
Văn sĩ trung niên này vung tay về phía trước, lập tức chín ngọc giản phát ra u quang, cùng nhau xếp thành một hình tròn, lao thẳng tới đám sương đỏ, trong tiêng ầm ầm nhanh chóng rơi lên trên. Đám sương mù cuồn cuộn điên cuồng, tiếng rít gào từ bên trong lại truyền ra càng kịch liệt, nhưng chỉ nhúc nhích trong thời gian ngắn ngủi, liền lập tức bị những u quang trên những ngọc giản lóe lên, dừng hết thảy mọi hành động. Văn sĩ trung niên kia từng bước tiến về phía trước, trực tiếp bước vào bên trong vòng tròn do những ngọc giản tạo thành, hai tay kéo mạnh về phía trước, lập tức đem đám sương mù đã dừng hết thảy mọi hành động kia xé mở ra một cái khe. Vẻ tham lam trong mắt hắn dày đặc, thân thể hướng về phía trước, đang định bước vào bên trong cái khe.
 
Nhưng lúc này, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa thiên địa yên tĩnh này.
 
- Không thể nào, vẫn còn có cấm chế, rõ ràng ta đã đợi tất cả cấm chế dừng lại rồi cơ mà… Văn sĩ trung niên kia lùi lại phía sau, bộ mặt máu thịt lẫn lộn, toàn thân nhanh chóng bị thối rữa, trong nháy mắt đã lui về phía sau ba trượng, ầm một tiếng, toàn thân hắn vỡ vụn thành một cái thây nát.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt, đã qua hai mươi nhịp thở, hào quang của chín ngọc giản trên đám sương đỏ kia cũng nhanh chóng tiêu ta, đám sương mù dường như có dấu hiệu hoạt động, cuối cùng đã hoàn toàn hồi phục.
 
Một nén nhang nhanh chóng trôi qua, cái thây nát kia đột nhiên mở hai mắt, hình dạng của nó nhanh chóng biến hóa, lại một lần nữa biến thành văn sĩ trung niên lúc trước.
 
- Xem ra không ai lẻn vào nơi này… Nam tử trung niên này ánh mắt lóe lên, đi về phía đám sương đỏ.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.