Tiên Nghịch

Chương 1207: Một trăm quyền



Luồng hồng quang yêu dị bao phủ toàn bộ thân thể Vương Lâm, hồng quang này đến từ giọt máu dung nhập vào trong nguyên thần. Dưới lực lượng của giọt máu kỳ dị này, thân thể đã tan vỡ của Vương Lâm lập tức ngưng tụ lại trong nháy mắt.
 
Vương Lâm cũng không có thời gian suy nghĩ đến tình cảnh bất ngờ này, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của giọt máu dung nhập vào trong nguyên thần đang nhanh chóng tiêu tán khi thân thể trọng sinh.
 
Sợ rằng sẽ không bao lâu nữa lực lượng của giọt máu sẽ hoàn toàn biến mất.
 
Nhưng Vương Lâm cũng chẳng thèm quan tâm đến những vấn đề này, thân thể hắn được ngưng tụ lại thì những ý niệm điên cuồng lại bao phủ khắp toàn thân. Hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Đạo Tử, thân thể lại tiếp tục phóng thẳng về phía trước.
 
Khi Vương Lâm phóng ra, thân thể biến hóa ầm ầm, lại tiếp tục hóa thành một Cổ Thần cao mấy trăm trượng. Sáu tinh điểm trên mi tâm hắn vẫn xoay tròn, quy tắc chi tinh do ý cảnh hóa thành cũng chuyển động trên mi tâm, nếu nhìn thoáng qua thì giống như một Cổ Thần thất tinh.
 
Khí tức điên cuồng bùng ra từ trong thân thể Cổ Thần, khoảnh khắc này Vương Lâm giống như đã thôn phệ rất nhiều Thăng Tiên Quả, hắn đã điên cuồng.
 
Hắn không thể chết, tuyệt đối không thể chết, hắn muốn giết tất cả sinh linh trước mặt, cũng không tiếc phải trả giá.
 
- Grào!
 
Vương Lâm gầm rống lên giống như một mãnh thú hung ác từ thời thái cổ, tay phải nắm chặt lại rồi phóng về phía Thủy Đạo Tử. Khoảnh khắc khi một quyền được đánh ra, một câu nói Cổ Thần cực kỳ phức tạp từ trong miệng truyền ra ngoài.
 
Bộ tộc Cổ Thần cũng không có nhiều thần thông nhưng thần thông đều cực kỳ mạnh mẽ, đều không phải những thứ mà tu sĩ có thể giải thích được. Khi lời nói của Vương Lâm vang lên, luồng sinh cơ khủng bố trong thân thể đột nhiên bùng ra ngoài. Tất cả sinh linh trên thế gian không thể nào so sánh với Cổ Thần về sinh cơ.
 
- Cổ Thần thuật, tiêu diệt tất cả sinh linh!
 
Vương Lâm khẽ gầm một tiếng, một quyền phóng ra kinh thiên động địa, tất cả hư vô trước mặt hắn đều tan vỡ. Dưới một quyền này, sinh cơ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng tiêu tán rồi hóa thành một lực lượng thiên địa cực kỳ khủng bố ẩn giấu trong nắm tay, tất cả đều ầm ầm phóng thẳng về phía Thủy Đạo Tử.
 
Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ tinh vực cấp năm giống như muốn tan vỡ, nắm đấm Vương Lâm đánh thẳng vào bàn tay phải của Thủy Đạo Tử. Khi những tiếng nổ kinh thiên vang lên thì Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể lập tức văng ra ngoài. Nhưng khi văng ra ngàn trượng thì dừng, hắn lại trở nên điên cuồng và dữ tợn, lại lao đến một lần nữa.
 
Vẻ mặt Thủy Đạo Tử vẫn như thường nhưng bàn tay phải đã hơi tê dại, toàn bộ tu vi của lão đều ở trên mi tâm để chống đỡ đinh bảy màu nên lực lượng chuyển xuống bàn tay phải cũng không được nhiều lắm. Nhưng một chưởng vừa rồi của lão cũng đủ để hủy diệt một tu sĩ Toái Niết đại viên mãn.
 
- Dùng sinh cơ đổi lấy lực lượng, loại thần thông này chẳng qua chỉ là uống rượu độc giải khát, để xem ngươi có thể đánh được mấy quyền.
 
Thủy Đạo Tử vừa dứt lời thì Vương Lâm đã tiến đến, quyền thứ hai cũng đã đánh ra. Khi một quyền thứ hai được tung ra rồi sinh cơ của hắn lại tiếp tục tiêu tán, tóc của hắn vốn đã bạc nhưng lúc này lại trở nên u tối, những tinh điểm trên mi tâm lại càng trở nên ảm đạm.
 
Khoảnh khắc khi quyền thứ hai bùng nổ và đánh thẳng vào bàn tay Thủy Đạo Tử, Vương Lâm cố gắng chịu đựng vết thương, trên mặt lộ ra nụ cười thảm nhưng vẫn không lùi bước mà điên cuồng đánh ra quyền thứ ba, thứ tư, thứ năm, sáu, bảy. Chỉ sau khoảng thời gian cực ngắn, Vương Lâm đã đánh ra mười quyền.
 
Mười quyền này đã làm Vương Lâm hao tốn rất nhiều sinh cơ, mỗi quyền rơi xuống đều vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả tinh vực cấp năm đều tan vỡ.
 
Rất nhiều khe nứt hình thành bão quét về phía tinh vực cấp năm, mái tóc Vương Lâm cũng dần trở nên tàn tạ sau khi tung ra từng quyền, thân thể hắn cũng xuất hiện rất nhiều vết nhăn, cơ thể trở nên già lão trong nháy mắt.
 
Nhưng trong hai mắt Vương Lâm vẫn lóe lên hàn quang, vẫn bùng ra chiến ý ngập trời.
 
Những âm thanh ầm ầm liên tục vang lên, từng quyền vung ra, liên tục đánh về phía Thủy Đạo Tử. Khi quyền thứ hai của Vương Lâm phóng đến thì vẻ mặt Thủy Đạo Tử vẫn như thường, nhưng đến quyền thứ sáu thì tay phải lão đã phải thu lại. Lúc này lão lui về phía sau vài bước rồi há miệng phun ra một luồng sương mù.
 
Thủy Đạo Tử dùng luồng sương mù này chống đỡ những quyền còn lại của Vương Lâm.
 
- Dù ngươi có thân thể Cổ Thần nhưng loại thần thông tiêu tán sinh cơ này cũng tuyệt đối khó có thể chịu đựng được. Ngươi dùng phương pháp này để chiến đấu với lão phu đúng là nực cười đến cực điểm.
 
Thủy Đạo Tử cười lạnh một tiếng, cây đinh bảy màu đã bị lão giữ lại trên mi tâm, dù nó có xoay chuyển thế nào cũng không thể phá tan xương đầu. Nhưng cảm giác đau đớn lại liên tục bùng ra trên mi tâm.
 
- Thất Thải Thần Không Đinh của Chưởng Tôn quá mức quỷ dị, may mà tên kia cũng không biết phương pháp thi triển. Lúc này ta phải đề phòng Thất Thải Thần Không Đinh biến hóa.
 
Thủy Đạo Tử quát khẽ một tiếng, nhưng toàn bộ tu vi đã bùng ra, lão muốn bức cây đinh bảy màu đang cắm vào một tấc trên mi tâm.
 
Lúc này sinh cơ trong thân thể Vương Lâm đã tiêu tán hơn phân nửa, cơ thể hắn đã giống như một lão già đi đến con đường cuối cùng trong cuộc đời. Lúc này thân thể hắn bùng ra hàng loạt tử khí, tinh điểm trên mi tâm lại càng trở nên ảm đạm, nếp nhăn phủ khắp toàn thân giống như ngay cả thân thể cũng trở nên cực kỳ già cỗi.
 
Nhưng ngọn lửa bùng lên trong hai mắt Vương Lâm lại càng đậm, hắn gầm nhẹ một tiếng thê lương rồi lại lao ra giống như một con thiêu thân biết rõ phải chết nhưng vẫn phóng đến ánh đèn. Nào có vài người biết được con thiêu thân đâm đầu vào lửa, có đôi khi cũng không phải thật sự hướng về phía ngọn lửa, mà chính là có trái tim tuyệt diệt muốn dập tắt ngọn lửa vô tình.
 
Khi lao ra, tay phải Vương Lâm nắm lại thật chặt rồi vung lên. Những tiếng nổ ầm ầm lại vang lên trong thiên địa rồi thay thế tất cả các loại âm thanh khác. Khi tay phải Vương Lâm vung lên thì quyền thứ mười một, mười hai, mười ba. hắn đánh mãi đến quyền thứ mười chín.
 
Mỗi một quyền đều là tất cả lực lượng đỉnh phong của tu vi Vương Lâm, một đòn tấn công cực mạnh của Cổ Thần đều do sinh cơ của hắn tạo thành.
 
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp thiên địa, thất khiếu Vương Lâm đều chảy máu, cơ thể hầu như đã tiến đến rất gần cái chết. Nhưng quyền phong của hắn vẫn không có dấu hiệu dừng lại, dù là Thủy Đạo Tử cũng không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
 
Khi hàng loạt tiếng nổ vang lên, Thủy Đạo Tử phải phun ra rất nhiều sương mù, những đám sương mù này chẳng những không tiêu tán mà còn muốn phóng đến thôn phệ Vương Lâm.
 
- Đáng tiếc, nếu đòn tấn công toàn lực của ngươi có thể duy trì liên tục trăm quyền cũng có thể làm ta bị thương khi dùng tất cả tu vi chống lại cây đinh bảy màu. Nhưng rất tiếc, ngày hôm nay mười chín quyền đã là cực hạn của ngươi, tất cả sinh cơ trong ngươi đã tan vỡ. Thậm chí lão phu cũng không cần ra tay thì một lát sau ngươi sẽ chết.
 
Giọng nói lạnh lùng của Thủy Đạo Tử lại vang lên, nhưng lúc này Vương Lâm đã không còn nghe thấy bất kỳ điều gì, hai lỗ tai đã trần đầy máu tươi, hầu như không nghe thấy tất cả âm thanh truyền đến.
 
Vương Lâm rất mệt mỏi, toàn thân tràn ngập tử khí, một luồng cảm giác buông tay dần dần bùng lên trong lòng giống như muốn dẫn hắn rời bỏ Tu Chân Giới tàn khốc, rời khỏi tất cả đau đớn.
 
Ngay cả hồng quang trong sương mù cũng trở nên ảm đạm, trở nên u tối.
 
Nhưng khoảnh khắc khi sương mù phóng đến muốn thôn phệ thì Vương Lâm ngẩng mạnh đầu lên, hai mắt ảm đạm đột nhiên bùng lên tinh quang.
 
- Ta là tu sĩ, ngại gì một trận chiến! Ta đã hiểu chữ chiến này không phải là chiến ý, mà chính là quyết tâm phản kháng dù biết rõ chắc chắn sẽ chết.
 
Vương Lâm cười lên thê thảm rồi phóng về phía trước một bước, tay phải hắn nâng lên rồi điên cuồng đánh ra một quyền.
 
Quyền thứ hai mươi.
 
Khi một quyền này được đánh ra, khóe miệng hắn đã chảy xuống dòng máu đen. Nhưng hắn vẫn không ngừng tay mà cười rộ lên như điên, tiếng cười kinh thiên động địa mang theo luồng khí tức bất khuất cười thẳng vào tất cả sinh linh, tất cả quy tắc và vạn vật trên thế gian.
 
- Vương Lâm ta mười sáu tuổi tu đạo!
 
Quyền thứ hai mươi mốt được đánh ra, sương mù cũng không có dấu hiệu dừng lại mà gào thét phóng đến.
 
- Nhập vào Hằng Nhạc. Giết Đằng Lệ!
 
Quyền thứ hai mươi hai được đánh ra, sương mù đang phóng tới thôn phệ đột nhiên dừng lại.
 
- Trốn vào Tu Ma Hải kết thành Kim Đan!
 
Quyền thứ hai mươi ba, sương mù chấn động, trong đó truyền ra những tiếng gào thét.
 
- Khi tiến lên Nguyên Anh thì diệt Đằng gia, chấn động Chu Tước, bái nhập Thiên Vận!
 
Vương Lâm tiến thẳng về phía rốt cuộc, hắn cười lên ha hả rồi lẩm bẩm nói, nhưng nắm tay vẫn điên cuống đánh ra quyền thứ hai mươi bốn, hai mươi lăm, hai mươi sáu. Sương mù nổ tung ầm ầm rồi lập tức bị ép lùi về phía sau ba trượng.
 
- Đạt đến ba cảnh giới Âm Dương Hư Thực và Toái Niết! Nguy cơ cả đời, bất khuất thiên địa, giết người vô số!
 
Quyền thứ hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi. Lúc này sương mù đã cuốn ngược trở lại,tiếng gào thét bên trong càng dữ dội, sương mù trở nên hoảng sợ rồi điên cuồng lui về phía sau.
 
- Sau hai ngàn năm tu đạo và giết người vô số mới đạt đến mức độ như ngày hôm nay.
 
Quyền thứ ba mươi mốt. ba mươi chín.
 
- Chiến thiên, chiến địa, hôm nay lại chiến đấu với Đệ Tam Bộ, chết có gì đáng tiếc!
 
Quyền thứ bốn mươi, bốn mươi mốt, bốn mươi hai. năm mươi ba.
 
- Chỉ duy nhất một điều nuối tiếc chính là không thể làm sống lại người ta yêu thương, nhưng nếu ta cùng chết với nàng thì ngại gì chứ?
 
Quyền thứ năm mươi bốn, năm mươi lăm, năm mươi sáu. Sáu mươi bốn. Sương mù nnor ầm một tiếng rồi tan vỡ hóa thành hư vô, tất cả hoàn toàn tiêu tán.
 
- Dù vứt bỏ sinh cơ thì có gì chứ?
 
Quyền thứ sáu mươi lăm, sáu mươi sáu, sáu mươi bảy. Bảy mươi lăm.
 
Máu tươi đã phụt ra khắp toàn thân Vương Lâm, hắn đã trở thành người máu, thân thể cũng nhanh chóng thu nhỏ lại và cực kỳ già nua. Lúc này tử khí đã bao phủ khắp toàn thân, lục phủ ngũ tạng chấn động, sinh cơ đã mất sạch.
 
Thực tế khi đánh ra quyền thứ hai mươi ba thì sinh cơ của Vương Lâm đã hoàn toàn tiêu tán, tất cả những quyền còn lại đều là uy lực của giọt máu dung hợp với nguyên thần.
 
- Hành tẩu thiên địa, đội trời đạp đất, dù chết trận thì sao chứ?
 
Giọng nói khàn khàn của Vương Lâm vang lên giống như ngay cả âm thanh cũng mang theo mùi máu tanh, khi âm thanh rơi vào trong tai thì lập tức làm cho người khác chấn động tâm thần.
 
Quyền thứ bảy mươi sáu, bảy mươi bảy, bảy mươi tám. tám mươi bốn.
 
- Sinh cơ đoạn tuyệt thì ta chắc chắn sẽ phải chết, nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc. Luồng sáng Lưu Nguyệt nghịch chuyển năm ngàn năm sẽ cho ta sinh cơ năm ngàn năm.
 
Vương Lâm ngửa mặt lên trời cười ha hả, thân thể liên tục tiến lên và đánh ra tám mươi bốn quyền, hắn giống như một chiến tiên không sợ thiên địa, hắn mang theo quyết tâm phải chết để tiến lên từng bước.
 
Trước mặt đã không còn ai ngăn cản được hắn.
 
Trong mắt Thủy Đạo Tử bùng lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy, lần đầu tiên lão cảm giác được người trước mặt không phải loại tầm thường.
 
Khoảnh khắc khi lời nói của Vương Lâm vang lên, tinh không bên ngoài thân thể hắn lập tức hóa thành biển rộng, hắn đứng sừng sững trên cánh cửa đá. Lúc này luồng khí tức vạn năm tang thương bùng ra, quá trình nghịch chuyển đã bao phủ toàn thân Vương Lâm.
 
Quyền thứ tám mươi lăm, tám mươi sáu, tám mươi bảy. Một trăm!
 
Khoảnh khắc này Vương Lâm đã sử dụng tất cả lực lượng giọt máu, tiêu hao tất cả nguyên lực trong cơ thể để hóa thành thuật Lưu Nguyệt. Sau khi nghịch chuyển ngàn năm thì Vương Lâm đã lấy được đủ sức mạnh, hắn đánh ta một trăm quyền kinh thiên động địa, khiếp sợ quỷ thần.
 
Đây là một trăm quyền mạnh nhất của Vương Lâm trong đời này, đây là tất cả một đời hắn.
 
 
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.