Tiên Nghịch

Chương 247: Thập niên Hóa Thần



Trong c·ơn l·ốc x·oáy, Vương Lâm đảo thần thức qua, tập trung vào một số cây. Sau đó hắn bẻ gãy rồi bỏ vào trong túi trữ vật. Một lúc lâu sau, hắn lại bay lên lần nữa. Sau đó lại thi triển pháp thuật ở vị trí bên cạnh.

Dần dần cả trăm c·ơn l·ốc x·oáy lớn nhỏ xuất hiện. Lượng gỗ trong túi trữ vật của Vương Lâm càng ngày càng nhiều. Quá trình này cứ liên tục diễn ra trong bảy ngày.

Trong bảy ngày này khắp bình nguyên đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi kiếm đủ vật liệu, Vương Lâm nhìn lại nơi đây một cái, rồi xoay người bỏ đi. Trong bảy ngày, những hành động của hắn đã bị những tu sĩ ở lân cận phát hiện. Việc này truyền đến tai Liên Minh Tứ Phái, khiến cho có người chạy đến kiểm tra. Nhưng sau khi nhìn thấy tu vi của Vương Lâm, thì lập tức trở nên cung kính.

Cuối cùng, Chu Vũ Thái biết được chuyện này. Hắn lập tức sử dụng chức quyền trong tay, dìm chuyện này xuống. Đồng thời sau một lúc trầm ngâm, đã tự mình dẫn người đến chỗ này, cũng chẳng nói gì mà lặng lẽ giúp đỡ.

Nếu không, chỉ bảy ngày căn bản cũng không đủ để Vương Lâm thu thập đủ số lượng gỗ, cũng không thể dọn dẹp sạch toàn bộ cánh đồng tuyết này được.

Trước khi rời đi Chu Vũ Thái cũng không mời Vương Lâm gia nhập Tứ Phái. Hắn chỉ cay đắng ôm quyền, xoay mình dẫn người rời khỏi. Chu Vũ Thái biết rõ, Liên Minh Tứ Phái đã đi đến bước đường cùng rồi. Vào giờ khắc này, kêu người ta gia nhập, giống như kéo họ vào chỗ c·hết. Thậm chí ngay cả hắn, cũng vì con đường của mình mà phải suy nghĩ cẩn thận lại.

Vương Lâm gật đầu với Chu Vũ Thái, rồi rời khỏi chỗ này. Hắn đi một mạch không dừng lại, về thẳng đến cửa hàng trong kinh thành. Một lúc sau, khi hắn tới bên ngoài ngoài kinh thành, thân thể hắn liền lóe lên rồi biến mất. Đến khi xuất hiện đã ở bên trong cửa hàng.

Hắn hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn qua bốn phía. Sau đó, hắn ngồi trên ghế, vung tay trái lên, lấy ra một khúc gỗ mà bên trên vẫn còn bám một chút tuyết. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, bắt đầu điêu khắc.

Đây là đợt chuẩn bị lâu nhất cho một lần điêu khắc. Lần này, hắn không chỉ khắc một bức tượng, mà là rất nhiều.

Ranh giới cuối cùng khi Vương Lâm hóa phàm đã đi đến con đường cuối cùng. Hắn chuẩn bị lấy lần khắc gỗ cuối cùng này để tranh thủ cho tu vi của mình đạt đến Hóa Thần.

Cho dù thất bại cũng có thể làm cho tâm cảnh nâng lên một bước. Như vậy, khoảng cách của hắn đến Hóa Thần sẽ ngày càng gần. Thậm chí chỉ cần hiểu được thiên đạo, là có thể đạt đến Hóa Thần!

Hắn chuẩn bị điêu khắc từng người bị g·iết từ khi hắn bắt đầu tu đạo đến lúc hóa phàm!

Từng người một!



Chuẩn xác mà nói, người đầu tiên Vương Lâm g·iết c·hết chính là sư phụ hắn - Tôn Đại Trụ.

Tay hắn nâng lên hạ xuống, chẳng bao lâu sau, tượng gỗ đã thành hình. Tôn Đại Trụ trước khi c·hết một khắc,vẻ mặt mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hoàn toàn được thể hiện trên bức tượng.

Nhìn bức tượng gỗ khắc Tôn Đại Trụ, đáy lòng Vương Lâm vô cùng bình thản. Năm đó nếu không vì Tôn Đại Trụ tham lam hồ lô trên người hắn, cũng không chắc hắn sẽ gặp kết cục m·ất m·ạng. Nhân quả tuần hoàn, có sinh phải có tử.

Người được hắn điêu khắc thứ hai là một nam tử trung niên. Ánh mắt người này có một vẻ khát máu, thoạt nhìn trông cực kỳ không tốt. Lúc này tay phải hắn đang cầm một thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm này ẩn hiện hàn mang. Một cỗ sát khí tỏa ra khắp không gian.

Hắn đúng là kẻ thứ hai bị Vương Lâm g·iết, sư phụ của Trương Hổ - Đệ tử của Tức Mặc lão nhân!

Ngày đó người này sinh sát y với Vương Lâm, nhưng cuối cùng lại thành vong hồn thứ hai trong tay hắn.

Liếc nhìn tượng gỗ một cái, Vương Lâm ném ra một bên, tiếp tục điêu khắc một khúc gỗ khác.

Người thứ ba này là một nam tử trẻ tuổi. Hắn chính là kẻ đuổi g·iết Vương Lâm năm đó - Đằng Lệ! Nhớ tới Đằng Lệ, tâm cảnh của Vương Lâm hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình thản.

Nhân quả với Đằng Lệ quanh quẩn hồi lâu trong đầu Vương Lâm. Một lúc sau, ngón tay hắn như đao khắc, nhanh chóng khắc lên trên khúc gỗ. Sau thời gian nửa nén hương, tượng điêu khắc Đằng Lệ đã thành hình.

Tướng mạo người này hơi anh tuấn, trên mặt lại có vẻ kiêu ngạo. Tay phải hắn bắt quyết, sắc mặt âm trầm, trong đó ẩn dấu vẻ tham lam. Khóe miệng hắn nhếch lên, thậm chí đã lộ ra vẻ mỉm cười.

Chẳng qua nụ cười này đã trở thành quá khứ, mất đi lâu lắm rồi. Mất đi cùng với nó còn có cả huyết mạch Đằng gia.

Những bức tượng khắc gỗ này sau khi được Vương Lâm điêu khắc xong liền bị vứt sang một bên. Dần dần tượng khắc gỗ trên mặt đất ngày càng nhiều.

Một tia sát khí lúc đầu như có như không, sau đó nồng đậm dần lên. Lượng tượng gỗ ngày càng nhiều sat khí trong cửa hàng lại càng nồng đậm.



Lúc này nếu có tu sĩ đi qua nơi này sẽ có thể thấy rõ ràng, phía trên cửa hàng của Vương Lâm trừ gió tuyết ra còn có một tầng hàn băng.

Vương Lâm đối với việc này coi như không thấy. Hắn đắm chìm trong ký ức của bản thân, đem tất cả những vong hồn có thể nhớ tới điêu khắc ra.

Dần dần, Vương Lâm quên cả việc mình đang điêu khắc. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong hồi ức. Nhân sinh bốn trăm năm qua giống như là một cuộc đời khác, từ từ tái hiện trong đầu hắn.

Từ khi còn là thiếu niên, tiến vào Hằng Nhạc phái. Bên trong Hằng Nhạc phái, tư chất hắn không đủ, tu luyện chậm chạp, mãi cho tới khi có được không gian nghịch thiên, cuối cùng Tư Đồ Nam xuất hiện. Rồi Hằng Nhạc phái vị huyền đạo tông đuổi đi.

Sau đó hắn rời khỏi Hằng Nhạc phái, một mình tu luyện, gặp gỡ Trương Hổ, g·iết sư phụ hắn, tới Đằng gia thành, không ngờ gặp Đằng Lệ, mọi việc diễn ra.

Sau đó chia tay Trương Hổ cho tới bây giờ, không rõ hắn sinh tử ra sao.

Đằng Lệ đuổi g·iết hắn, cuối cùng c·hết dưới tay hắn. Từ đó trở đi một đường tranh đấu. Thi Âm tông, Quyết Minh cốc, sau đó là một hồi sấm sét, hoàn toàn thay đổi cả cuộc đời hắn.

Cha mẹ c·hết đi, b·iểu t·ình dữ tợn của Đằng Hóa Nguyên, khiến hắn cuối cùng nhục thân nát vụn, dưới sự hỗ trợ của Tư Đồ Nam trốn vào vực ngoại chiến trường.

Nhờ đó mới có bốn trăm năm g·iết chóc, vì đề cao tu vi, vì để trở về báo thù, hắn không tiếc bất cứ giá nào khiến tu vi mình tăng tiến, khiến mình trở nên vô tình, tuyệt tình, thậm chí là máu lạnh.

Hỏa Phần quốc, tu ma hải, nơi của cổ thần, những ký ức này lần lượt hiện lên trong đầu Vương Lâm. Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh, lần đó cũng là một lần ngoài Đằng gia mà hắn g·iết rất nhiều người.

Còn ở nơi của cổ thần, ấn tượng của Vương Lâm với đám người Mạnh Đà Tử có thể nói là khắc cốt ghi tâm, khó có thể quên.



Nhiều năm ở nơi của cổ thần, cả người hắn lột xác. Dù là tâm thần hay thân thể cũng đều biến đổi hoàn toàn.

Nhưng cũng ở nơi đó, nguy cơ cực kỳ to lớn, chỉ không cẩn trọng một chút là sẽ không thể thoát ra.

Sau đó là kết anh tại Sở quốc, gặp lại Lý Mộ Uyển, kết anh thành công xong, rốt cục hắn có thể triển khai kế hoạch báo thù sau bốn trăm năm chờ đợi.

Tại Triệu quốc, hễ là người có huyết mạch Đằng gia, toàn bộ đều c·hết trong tay Vương Lâm, những điều này đều là nhân quả ân oán.

Tay Vương Lâm không hề dừng lại, tượng gỗ nhanh chóng thành hình. Tay hắn càng lúc càng nhanh, chỉ thấy một loạt tàn ảnh.

Hình ảnh của ký ức trong đầu hắn cũng trôi qua càng nhanh. Dần dần, hắn chứng kiến hơn ba mươi năm cuộc sống hóa phàm, sinh lão bệnh tử, một loạt hình ảnh này chậm rãi dung nhập trong tâm thần Vương Lâm.

Một lúc lâu sau, trong đầu hắn không còn bất cứ hình ảnh gì nữa, chỉ còn hai chữ: Sinh tử.

Sinh tử là một loại biến hóa của thiên đạo. Loại biến hóa này sau khi Vương Lâm điêu khắc lại bốn trăm năm g·iết chóc đã cảm nhận được hàm nghĩa rõ ràng của chữ tử. Trong ba mươi năm hóa phàm hắn lại hiểu được ý nghĩa của Sinh.

Trước kia cảm ngộ thiên đạo luân hồi một khắc, tuy cuối cùng thất bại nhưng vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm và ý cảnh, phảng phất như một tầng giấy mỏng, khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt có một loại giác ngộ.

Chỉ là giác ngộ chứ không phải khám phá.

Có thể nói, hiện giờ tâm cảnh của Vương Lâm đã đạt tới trình độ có thể điều khiển cấp độ tu vi của mình. Mức độ này ở thượng cổ tu chân giới có một câu vẫn truyền lưu: Muốn núi là thấy núi, muốn nước là thấy nước.

Lúc này Vương Lâm chính là như vậy.

Khi hắn mở đôi mắt, tượng khắc gỗ trong cửa hàng đã có vô số. Trong hai mắt Vương Lâm ánh lên một tia sáng tà dị. Ánh mắt này hơi tương tự với ánh mắt của Thác Sâm ở chỗ cổ thần.

Hắn lẳng lặng nhìn vô số tượng khắc gỗ trước mắt, hai tay chậm rãi giơ lên. lập tức những tượng khắc gỗ này đột nhiên rung động, tụ lại trong tay hắn. Dần dần tượng gỗ ngày càng nhiều, nhưng trong hai tay Vương Lâm xuất hiện một dòng chảy màu đen. Tượng khắc gỗ cứ rơi hết vào đó, nhưng dòng chảy màu đen này vẫn không có bất cứ gì thay đổi.

Toàn bộ tượng khắc gỗ bay về phía hai tay Vương Lâm. Sau khi cái tượng khắc gỗ cuối cùng biến mất trong dòng chảy màu đen, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn nhìn dòng chảy. Túi trữ vật trên lưng hắn đột nhiên tự động mở ra, tất cả huyết cầu từ sát khí đều bay vào toàn bộ.

Trong nháy mắt huyết cầu từ sát khí dung nhập vào trong dòng chảy, hai mắt Vương Lâm chợt lộ ra những tia sáng kì dị. Ngay sau đó hai tay hắn liền cử động.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.