Tiên Ngạo

Chương 317: Hành Trình Trong Thanh Minh



Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra một điểm bất ổn lực kháng cự của Kim Đan này quá mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định mình sẽ thất bại. Chỗ gian nan nhất của việc tế luyện Kiếm Linh này chính là sức kháng cự của hồn phách. Tất cả hồn phách mà Kiếm Sủng thuật sử dụng toàn là hồn phách địch nhân của mình, bọn chúng bị mình giết chết, tỏ ra hết sức oán hận mình. Mình lại mang chúng đi luyện chế Kiếm Linh, đương nhiên bọn chúng sẽ ra sức kháng cự.

Chuyện này cần dùng bí pháp phong ấn cảm giác hồn thức của chúng, nhưng nếu phong ấn hồn thức quá nhiều, Kiếm Linh tế luyện được sẽ vô cùng ngu muội, sử dụng không thuận tiện. Nếu phong ấn hồn thức quá ít đối phương không chịu ngoan ngoãn vâng theo, tỷ lệ thất bại sẽ rất cao.

Hơn nữa đây là Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân, chỉ có Kim Đan Chân Nhân khác mới có thể thuận lợi áp chế, luyện chế chúng thành Kiếm Linh. Tu vi Dư Tắc Thành bất quá mới chỉ là Trúc Cơ kỳ muốn áp chế lại lực phản kháng của Kim Đan này là muôn vàn khó khăn. Lập tức Dư Tắc Thành rơi vào trạng thái vô cùng quan trọng: luyện chế Kiếm Linh thành công hay thất bại.

Trong khoảnh khắc giữa Thành bại chỉ cách một đường tơ này bất chợt Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, sau đó biến mất ngay tại chỗ xuất hiện trở lại bên cạnh hồn lô cho cả phi kiếm và Kim Đan vào trong hồn lô nồi lửa lên bắt đầu tế luyện.

Lửa trong hồn lô bốc lên ngùn ngụt, Kim Đan vốn đang kháng cự từ nãy giờ lúc này đang kêu gào thảm thiết. Hiện tại nó có hai lựa chọn, hoặc chấp nhận tế luyện thành Kiếm Linh, hoặc bị lửa trong hồn lô phân giải.

Lập tức Kim Đan nhanh chóng chui vào trong phi kiếm. Tối thiểu Kiếm Linh vẫn tồn tại trên thế gian này, cũng còn được một tia sinh cơ nếu bị lửa kia phân giải, coi như hoàn toàn không còn gì hết.

Phi kiếm kêu ong một tiếng trong trẻo. Kiếm Linh luyện thành, hóa ra một đạo bạch quang lao ra khỏi hồn lô chui vào Mi Tâm Dư Tắc Thành. Hắn bật cười ha hả, phải như vậy mới được...

Dư Tắc Thành tiếp tục tế luyện luyện hết hai viên Kim Đan còn lại Thành Kiếm Linh. Luyện Kiếm Linh này chỉ khó nhất ở cửa ải nguyên thần kháng cự rốt cục Dư Tắc Thành đã dễ dàng phá giải, luyện xong hoàn mỹ. Trong hồn lô của Dư Tắc Thành. Kiếm Linh là lựa chọn tốt nhất của chúng, rốt cục chúng phái ngoan ngoãn phối hợp khiến cho Dư Tắc Thành luyện nên ba Kiếm Linh phi kiếm tốt nhất.

Kiếm Linh ra lò. Dư Tắc Thành vui mừng hớn hở. Có được diệu pháp này. Kiếm Linh của mình hoàn toàn không còn là vấn đề. Không cần biết hồn phách của chúng là ma đầu hay phân thân thần tiên, hoặc là khí linh thiên địa hoàn toàn có thể luyện chúng thành Kiếm Linh ngoan ngoãn vâng lời mình, về hạng mục này coi như mình đã đại công cáo thành.

Kiếm Linh luyện xong, cần phái nuôi dưỡng một thời gian. Dư Tắc Thành quyết định tới Thiên Ảnh phong tìm Nhất Tâm Chân Nhân. Hắn muốn tranh, thủ hai ngày trước khi lên đường để khẩn trương học một bộ kiếm pháp Kiếm Tiêu Diêu, tuy rằng lâm trận mới mài gươm, nhưng còn hơn là không mài.

Nghĩ tới đây. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về phía Thiên Ảnh phong. Hắn hạ kiếm quang xuống, tiến vào trong đại điện, nhưng vào rồi mới biết trong đó trống không, không tìm thấy Nhất Tâm Chân Nhân.

Dư Tắc Thành tìm một lúc vô tình gặp được Long Thiên Hoàng. Y thấy Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Sư huynh tới đây có chuyện gì?

Dư Tắc Thành hỏi:

- Nhất Tâm sư bá đâu?

Long Thiên Hoàng đáp:

- Sư phụ đã bế quan, người muốn đột phá cảnh giới Kim Đan đỉnh phong. Sau khi huynh vừa học xong kiếm pháp, sư phụ đã lập tức bế quan, nghe đâu phải bảy tám năm sau mới có thể xuất quan.

Lập tức Dư Tắc Thành hiểu ra vì sao lúc đó Nhất Tâm Chân Nhân lại dạy cho mình một hơi nhiều loại kiếm thuật như vậy thì ra ông sắp bế quan cho nên mới tranh thủ.

Long Thiên Hoàng lại hỏi:

- Sư huynh, huynh muốn học kiếm pháp gì vậy để đệ dạy cho...

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:

-Sau này hãy tính.

Xem ra không học được kiếm pháp này rồi không học được thì thôi, hiện tại kiếm thuật của mình cũng đã đủ dùng. Đánh chết Dư Tắc Thành cũng không học kiếm thuật gì của Long Thiên Hoàng.

Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một lúc, chợt nói:

- Đúng rồi, lần này chúng ta tới Vô Lượng Khí tông, đệ phải biết kềm chế thân mình. Ta biết mục đích của đệ nhưng ngàn vạn lần không được tự tiện xuất thủ.

Long Thiên Hoàng đáp:

- Đệ hiểu rồi, tên Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã kia lần đó trở về môn phái đã bắt đầu bế quan cho tới bây giờ. Đệ chỉ tới đó để xem, sư phụ đệ cũng đã bế quan, nhất mạch kiếm thuật chúng ta ngoại trừ mấy thầy trò chúng ta ra không còn ai tu luyện. Thay vì ở lại đây nhắm mắt luyện bừa, chẳng bằng ra ngoài chơi một chuyến.

Lời này rất dễ nghe, nhưng Dư Tắc Thành có thể nhìn ra thù hận trong mắt Long Thiên Hoàng. Có lẽ trong tiềm thức y biết vị ca ca trên thân mình thật ra chỉ là tinh thần của mình phân liệt mà thôi, chỉ có điều y không muốn thừa nhận. Mối thù này có thể nói là mục đích tu luyện của y thậm chí có thể nói là mục đích sống còn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhưng cừu hận như vậy không có ích gì, thần công của vị Vô Lượng Chân Quân kia hiện tại Dư Tắc Thành nhớ lại quả thật là hủy thiên diệt địa. Đừng nói Long Thiên Hoàng hiện tại chỉ mới Trúc Cơ cho dù y đạt tới Nguyên Anh kỳ. Dư Tắc Thành cũng sợ là y không đánh nổi. Dư Tắc Thành chỉ biết than dài, xoay người rời khỏi, quay về chuẩn bị.

Ba ngày sau, mọi người tập hợp ở Thanh Lương lĩnh, chuyến đi này có tổng cộng sáu người, do Đạo Ngân Chân Nhân dẫn đầu. Còn có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ đồng hành là đồ đệ của Đạo Ngân Chân Nhân. Một người là Minh Tinh sư tỷ, người còn lại tên là Trương Tiểu Phàm.

Dư Tắc Thành không quen biết hai người này, bọn họ lại không thích kết giao với hắn dường như có chút thành kiến gì đó.

Mục đích Đạo Ngân Chân Nhân dẫn theo bọn họ tới Vô Lượng Khí tông là cho đủ số sáu người, để lập nên Thần Cưu Phi Thiên trận. Thật ra chỉ là mượn cớ, mục đích thật sự là muốn dẫn bọn họ ra ngoài du ngoạn một phen, vốn Đạo Ngân Chân Nhân muốn Phong Linh Tĩnh tham gia đại hội tuyển chọn lần này nhưng sau khi Phong Linh Tĩnh biết Dư Tắc Thành tham dự, nói sao nàng cũng không đi cuối cũng đành thôi.

Cũng vì quan hệ với Phong Linh Tĩnh, đâm ra Mính Tinh sư tỷ và Trương Tiểu Phàm có chỉ lặng lẽ bay nhanh về phía trước. Hành trình vạn dặm lướt nhanh, tuy rằng lần này không thú vị như Lần trước, nhưng tốc độ quả thật không chậm chút nào.

Sau khi bay được vài canh giờ. Đạo Ngân Chân Nhân bắt đầu khống chế thần cưu hạ xuống mặt đất. Lúc này đã tới ranh giới Lương châu, mọi người đáp xuống một sơn cốc bắt đầu nghĩ ngơi khôi phục chân nguyên.

Mọi người nghỉ ngơi ở sơn cốc này trong nửa canh giờ sau đó tiếp tục hành trình, cứ như vậy tiếp tục bay về phía trước, phi hành không ngừng, rốt cục ra khỏi Lương châu, tiến vào Thương Khung hải. Dưới sự khống chế của Đạo Ngân Chân Nhân, cứ sau một khoảng thời gian, mọi người đáp xuống một hải đảo nghỉ ngơi hồi phục, sau đó mới tiếp tục lên đường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.