Trước ánh mắt chờ mong của hai tỷ muội song sinh. Dư Tắc Thành trầm ngâm thật lâu không nói. Một lúc sau hắn cất giọng nghiêm trang:
- Lúc trước ta cũng được Bạch Đại ca cho ta cơ hội, ta mới có thể bước lên tiên lộ. Sư phụ cho ta cơ hội, ta mới có thể tiến vào nội môn. Hiện tại ta cũng cho hai nàng một cơ hội...
- Các nàng ở đây chờ ta, một lúc nữa ta sẽ đích thân truyền thụ pháp quyết cho các nàng. Nếu các nàng là nhân tài có thể bồi dưỡng được, ta sẽ giúp các nàng tiến vào nội môn. Nếu các nàng chậm chạp không thể tiến, vậy không cần vọng tưởng vào nội môn nữa bất quá ta sẽ an bày nơi chốn cho các nàng. Tối thiểu cũng sẽ giúp cho các nàng sống một đời vinh hoa phú quý.
- Các nàng không có tên chứ gì, phụ thân các nàng họ gì ta sẽ đặt tên cho.
Hai tỷ muội nhìn nhau, sau đó mới nói:
- Phụ thân chỉ là phụ thân, còn họ tên của người, chúng ta cũng không biết...
Dư Tắc Thành cất tiếng than dài:
- Vậy các nàng theo họ Dư của ta đi về sau hãy gọi ta là Đại ca. Nếu các nàng tìm được mẫu thân, đến lúc đó thay tên đổi họ cũng không muộn. Nàng là tỷ tỷ nàng là muội muội ư?
- Không phải, đây mới là tỷ tỷ đây là muội muội.Dư Tắc Thành quan sát thật kỹ nhưng vẫn không phân biệt được, đành lắc đầu:
- Khó phân biệt thật... Người xưa có câu nghiêm phụ từ mẫu vậy tỷ tỷ gọi Niệm Từ, muội muội gọi Niệm Nghiêm đi. À không, chữ Nghiêm không tốt hay đổi âm Yên gần giống vậy.
Lập tức hai nàng tỏ ra cao hứng vô cùng:
- Chúng ta có tên rồi ta là Dư Niệm Từ...
Muội muội nói:
- Ta là Dư Niệm Yên.
Thấy hai nàng cao hứng, Dư Tắc Thành cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, bèn nói:
- Đi, chúng ta tìm nơi khác, ta sẽ dạy các nàng thuật luyện khí, về sau các nàng đừng tới nghe giảng phép nữa, có nghe cũng không hiểu hãy đóng cửa tu luyện là hơn.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành tới chỗ ở của hai thiếu nữ, bắt đầu truyền thụ thuật luyện khí cho các nàng. Dư Tắc Thành đắn do cân nhắc, mình có năm đạo nguyên lực trong đó Không Ma chân nguyên lực. Cực Quang chân nguyên lực là hoàn toàn tự nhiên mà thành, mình sẽ không truyền thụ cho người khác. Cho dù dạy được cũng sẽ không dạy, nếu để cao nhân nhìn ra sơ hở chính là chết không có chỗ chôn.
Tử Phủ Kim Đan khí không được sư phụ ân chuẩn mình lại chưa đạt tới cảnh giới Kim Đan vậy cũng không được truyền thụ cho người khác, nếu không sẽ vi phạm môn quy.
Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông... Mình cũng chưa nắm chắc rõ ràng tự nhiên không thể truyền thụ. Chọn đi chọn lại rốt cục chỉ còn mình Huyết Cương quyết là có thể truyền thụ cho hai nàng. Nếu hai nàng thật sự có thể Trúc Cơ thành công, gia nhập nội môn khi đó ngoại trừ Nhược Đồng sư tỷ còn có hai nàng cũng tu luyện Huyết Cương quyết như mình, đạo của mình không cô độc nữa.
Nghĩ tới đây. Dư Tắc Thành quyết định truyền thụ Huyết Cương quyết cho các nàng. Hắn nói:
- Ta sẽ truyền Huyết Cương quyết cho các nàng, đây là pháp quyết năm xưa đưa ta lên tiên lộ. Vì nó mà đêm mưa ta phải giết người đoạt sách, mới có được ngày hôm nay. Bây giờ ta sẽ truyền nó cho hai nàng, hai nàng không được tự tiện truyền cho người khác, ngoài ra còn phải cần cù chăm chỉ tu luyện, bằng không, ta sẽ lấy đi tính mạng các nàng, các nàng có làm được hay không?
Hai thiếu nữ cũng nhau quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Chúng ta nhất định sẽ làm được!
Ân truyền nghệ đáng nhận lễ của các nàng. Dư Tắc Thành thản nhiên nhận lấy, sau đó mới nói:
- Thiên Đạo không công bằng, dù đại thành vẫn có khiếm khuyết, vô thượng Thiên Đạo cầu pháp nơi Thánh Tổ hóa khí ở hư không, Đầy tròn như trống không thì chỗ dùng khôn cũng. Ngay thẳng quá thì như cong, khéo léo quá thì như vụng. Thiên địa biến hóa theo xu thế như vậy tuy hư mà thật, tuy thật mà hư, u u minh minh...
Dư Tắc Thành bắt đầu đọc kinh văn, một lúc sau phát hiện ra hai nàng mơ màng muốn ngủ. Dư Tắc Thành lập tức hừ lạnh, một tiếng, hai nàng lập tức tỉnh lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh, như băng của Dư Tắc Thành, hai nàng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Dư Niệm Từ nói:
- Dư Đại ca, lúc chúng ta mới đến đây cũng là như vậy cũng được truyền thụ nhưng chỉ có mình A Ni Na học hiểu được mà thôi. Sau khi nàng được chọn đi không hề liếc nhìn qua chúng ta lấy một lần.
- Chúng ta có học thế nào cũng không hiểu được, trước đây có bốn năm lão bá bá tới dạy chúng ta, cuối cũng ai cũng rời đi bỏ mặc chúng ta.
Muội muội Dư Niệm Yên nói:
- Chúng ta cũng không biết vì sao như vậy vừa nghe đọc kinh văn đã không nhịn được muốn ngủ. Nghe xong lập tức quên hết cũng không biết vì nguyên nhân gì...
Nghe vậy Dư Tắc Thành mới biết, thì ra các nàng cũng trải qua nhiều lần tuyển chọn, từng được dạy bảo sau các tiền bối đành mang thất vọng ra về. Thật ra lúc phát hiện các nàng, mọi người chỉ nhìn trúng A Ni Na, hai nàng chỉ là cũng đi theo nên được nhận. Còn về câu nói của Hữu Hùng sư tổ thật ra chỉ là lời khách sáo mà thôi. Người tu tiên trong thiên hạ ai cũng có khả năng đạt tới Nguyên Anh Chân Quân, nhưng cũng chỉ là có khả năng.
Dư Tắc Thành lắc đầu, bắt đầu thay đổi cách dạy khác, nhưng năm lần bảy lượt đều thất bại. Nhưng Dư Tắc Thành vẫn không nản chí bỏ cuộc, năm xưa sư phụ dạy mình cũng từng nhiều lần thất bại mình phải học theo tính kiên trì đến cùng của sư phụ.
Dư Tắc Thành bắt đầu kiên nhẫn truyền thụ lại thất bại nhiều lần. Sau đó hắn thử nghiệm đủ các biện pháp, vẫn không có kết quá. Cuối cũng không còn cách nào khác, hắn đành rót chân nguyên thẳng vào người hai nàng, hình thành thông đạo chân nguyên lưu động trong cơ thể như vậy mới tạm coi là dạy được các nàng một chút.
Biện pháp rót chân nguyên vào cơ thể như vậy, hai nàng chỉ mặc nội khố để lộ thân trên. Dư Tắc Thành chạm vào từng điểm từng điểm trên cơ thể rót chân nguyên vào giúp các nàng ghi nhớ phương hướng vận chuyển chân nguyên trong kinh mạch. Biện pháp truyền thụ như vậy nếu là các bậc tiền bối sẽ không làm. Biện pháp này nếu để lọt ra ngoài, ắt sẽ bị thiên hạ đàm tiếu, trở thành trò cười.
Đối với Dư Tắc Thành, hắn hoàn toàn không có chút cảm giác nào với hai nàng. Bởi vì các nàng vẫn còn là thiếu nữ chưa phát triển, ngọc phong chưa lộ hết sức ngây ngô cho nên không lọt vào mắt hắn. Trong lòng Dư Tắc Thành, chỉ có đáng người tha thướt như Nhược Đồng sư tỷ mới gọi là nữ nhân, thật không biết bọn người tham lam hiếu sắc thèm nhỏ dãi muốn dụ đỗ các nàng, chấm trúng các nàng ở chỗ nào...
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành tổn hao không biết bao nhiêu tâm huyết mất hết hai ngày hai đêm mới dạy xong các nàng phương pháp vận chuyển chân nguyên của Huyết Cương quyết. Sau đó Dư Tắc Thành đưa các nàng đến nơi dạy học ở Tầm Kiếm các giúp các nàng học chữ học cách tính toán. Không có kiến thức cơ bản ở một mức độ nhất định, không thể nào tiến xa trên tiên lộ được.
Dư Tắc Thành dặn dò các nàng, đến khi nào nâng cao cảnh giới hãy tìm mình, đến lúc đó mình sẽ đích thân tới truyền thụ cho các nàng công pháp mới.
Sau khi an bày xong xuôi cho đôi tỷ muội song sinh này cũng đã đến ngày Dư Tắc Thành giảng pháp. Dư Tắc Thành chậm rãi giảng pháp, lần này giảng về độn pháp. Đến lần thứ ba, hắn giảng về Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ. Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng. Lần thứ tư,Dư Tắc Thành đạy về pháp môn ngự kiếm.
Cứ như vậy bảy lần giảng pháp, lần nào cũng chật ních người nghe, lời khen ngợi vang lên không ngớt. Rốt cục Dư Tắc Thành đã hoàn thành nhiệm vụ thí luyện nhận được xếp loại cấp chữ Giáp tối cao.
Dư Tắc Thành cao hứng trong lòng, vừa định trở về Thiên Dạ phong tiếp tục học tập kiếm pháp, bất chợt có tin của hai tỷ muội song sinh truyền tới các nàng đã đột phá cảnh giới Dẫn Khí trung cấp. Dư Tắc Thành vừa nghe lập tức sững sờ không thể nào... Bất quá chỉ mới mười mấy ngày trôi qua, làm sao các nàng có thể đột phá cảnh giới nhanh như vậy được?
Dư Tắc Thành lập tức chạy tới chỗ các nàng, thử nghiệm một phen, quả nhiên hai nàng đã thật sự luyện thành Tụ Khí Hóa Huyết, đột phá cảnh giới Dẫn Khí trung cấp.
Dư Tắc Thành thấy vậy hết sức lấy làm kỳ, hắn bèn tiếp tục dạy cho nàng tầng thứ nhất Luyện Huyết Đoán Thể của phần thứ hai Luyện Huyết Hợp Cương. Hiện tại cảnh giới của các nàng đã có thể hấp thu linh lực từ linh thạch Dư Tắc Thành bèn cho mỗi nàng một viên linh thạch trung phẩm. để xem các nàng có thể tiếp tục làm nên kỳ tích hay không.
Quả nhiên sau ba mươi ngày, hai nàng đã luyện thành tầng Luyện Huyết Đoán Thể đạt tới cảnh giới Dẫn Khí cao cấp. Lúc này các nàng đã có thể luyện sang tầng thứ hai Hóa Huyết Thành Cương, tu luyện tiên cốt.
Năm xưa Dư Tắc Thành đạt tới cảnh giới này phải trải qua khổ luyện rất lâu biết bao gian nan vất vả mới làm được. Nhưng hai tỷ muội song sinh này chỉ âm thầm lặng lẽ lại có thể đạt tới trình độ như vậy trong một thời gian rất ngắn khiến Dư Tắc Thành không biết nói sao. Chẳng lẽ mẫu thân các nàng thật sự là Nguyên Anh Chân Quân?
Dư Tắc Thành tiếp tục truyền thụ dạy sang tâm pháp Hóa Huyết Thành Cương, để xem rốt cục các nàng có thể đạt tới trình độ nào.
Sau khi truyền xong tâm pháp. Dư Tắc Thành để lại một số linh thạch cho các nàng, còn mình trở lại Thiên Dạ phong tiếp tục học kiếm pháp. Trong thời gian này Thành Lam đã xuất quan, so ra chậm hơn Dư Tắc Thành hai tháng, còn Cốt Luân Tề Văn vẫn còn đang bế quan. Tuy rằng Dư Tắc Thành không nói ra nhưng trong lòng hắn cảm thấy hết sức tự hào. Thiên tài năm ấy không phải là hiện tại vẫn kém hơn mình sao?