Tiên Ngạo

Chương 1155: Thâu Không Đại Thần Niệm thuật



Như sóng mà qua, như trói như buộc. Tụ có thể nhìn thấy hạt bụi, phóng có thể đi khắp Lục Hợp, trên dưới trái phải cổ kim vũ trụ, không nơi nào là không chứa được, không nơi nào là không vào được.

Từng vòng thần niệm như gợn sóng phóng xuất ra, nháy mắt lan ra vạn dặm. trăm vạn dặm. ngàn vạn dặm. ức vạn dặm. Cảnh sắc tinh không vô cùng vô tận, xuất hiện rõ trong đầu Dư Tắc Thành.

Trước đây Dư Tắc Thành không thể tiếp nhận nhiều thông tin một lúc như vậy, hiện tại đã có thể làm được, hắn phân tích rất nhanh, tìm vị trí của Bồng Lai tiên sơn.

Vô số cảnh tượng xuất hiện rồi tiêu tan, đột nhiên một thế giới rất lớn xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành. Nhìn qua thế giới này giống như một ngọn núi khổng lồ, đứng sừng sững giữa tinh không, giống hệt như Bồng Lai tiên sơn trong trí nhớ, chính là nó.

Lập tức thần niệm tán đi những nơi khác tiêu tan, chỉ còn lại thần niệm đang tra xét núi này. Hơn nữa đạo thần niệm này càng ngày càng dày đặc, xông vào Bồng Lai tiên sơn.

Bên ngoài Bồng Lai tiên sơn có một trường lực rất lớn bảo vệ. Nhờ có trường lực này, Bồng Lai tiên sơn mới không bị thiên thạch trôi nổi trong tinh không va phải.

Trường lực bảo vệ này được chế tạo vô cùng khéo léo, mượn dùng những thiên thạch lưu tinh bên ngoài Bồng Lai tiên sơn, cùng hai vầng trăng. Sau đó lợi dụng vị trí, lực hút và trọng lực của chúng khéo léo phối hợp với nhau, hình thành trường lực bảo vệ.

Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành lập tức hiểu được hết thảy huyền bí của trường lực này, không khỏi gật gật đầu.

Xem ra đại trận hộ sơn Lục Đạo Thiên Chướng của Thông Huyền Thiên Cơ cốc, Ê Kỳ Mông Huy của Chân Phật tông, Nhất Ngôn Già Nhật Liêm của Bất Ngôn tông, Di Quang Thiên Mạc của Quang Minh Hắc Ám thành. Tiên Quang Kỳ Môn của Đại La Kim Tiên tông đều cùng loại với trường lực này. Chính là trường lực bảo vệ đơn giản, hấp thu đặc tính của thế giới bên ngoài mà xây nên.

Thần niệm Dư Tắc Thành vượt qua trường lực bảo vệ này, tiến vào trong đó. Đại địa trở nên lớn dần. Dư Tắc Thành đang tìm địa điểm để xuyên qua.

Một nơi non xanh nước biếc lọt vào mất hắn. Dư Tắc Thành quát lớn:

- Động, đi!

Thân hình hắn lập tức cũng hóa thành thần niệm, vượt không mà đi, xuyên qua Thời Không, giống như một tia thần niệm dao động bay vọt trong hư không vô tận.

Khoảng cách ức vạn dặm hiện tại đối với Dư Tắc Thành bất quá chỉ trong nháy mắt. Hắn lập tức xuất hiện trong Bồng Lai tiên sơn, giữa vùng non xanh nước biếc kia, vượt không mà tới.

Nơi đây trên có cao phong, dưới có u đàm dựa vào vách núi. Sơn mạch cao ngất, đồi núi chập chùng, địa thế hiểm trở, cao ngất mây xanh, vô cùng xinh đẹp.

Giữa lung chừng núi có một ngọn thác đổ xuống, hơi nước bắn tung tóe trắng xóa, trong cửa động gần đó văng vẳng tiếng hồ cầm réo rất, quả là cảnh sắc thần tiên.

Dư Tắc Thành đáp xuống, đây chính là Bồng Lai tiên sơn.

Thật ra muốn tìm Tư Mã Tương Như là vô cùng đơn giản. Chỗ ở của Tư Mã Tương Như nhất định lập ra môn phái, y ở sau lưng ủng hộ. Môn phái này vào ba ngàn năm trước đã xung vương xung bá ở Bồng Lai tiên sơn, hết tám thành Tư Mã Tương Như cũng đứng sau lưng môn phái này chủ trì mọi việc.

Cho nên bước đầu tiên, Dư Tắc Thành tìm tới Đại sư huynh. Đại sư huynh hết sức quen thuộc nơi này, muốn hỏi gì cũng được.

Tìm một người giữa biển người mênh mông mờ mịt như vậy, đối với người khác là vô cùng khó khăn, nhưng Dư Tắc Thành lại vô cùng thoải mái. Hắn sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cao giọng quát:

- Sư huynh, đệ tới rồi...

Tiếng quát này không phải là truyền âm bình thường, mà là sử dụng bí pháp Tiên Giác đặc biệt của Hiên Viên kiếm phái, bí pháp này chỉ có Phản Hư Chân Nhất Hiên Viên kiếm phái mới có được mà thôi.

Tiếng Dư Tắc Thành vang khắp Bồng Lai tiên sơn, quanh quẩn trong thiên địa. Thanh âm này cũng chỉ có Phản Hư Chân Nhất Hiên Viên kiếm phái mới có thể nghe được, Phản Hư Chân Nhất của các môn phái khác không thể nghe ra.

Tiếng kêu của Dư Tắc Thành vừa dứt, chưa đầy mười lần hô hấp sau, đã có thanh âm đáp lại:

- Ngũ sư đệ, là đệ đó sao?

Dư Tắc Thành lập tức xác định vị trí của Đại sư huynh, ở một bên Bồng Lai tiên sơn, trên một động phủ huyền sơn giữa không trung, thanh âm này phát ra từ đó.

Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành ngược theo thanh âm tới đó, chỉ thấy một trung niên chừng ba mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn.

Gương mặt y vô cùng anh tuấn, ngũ quan như đao, nhưng ẩn chứa uy nghiêm, không giận mà oai. Hai bên sườn y có sáu đôi cánh, cánh này trắng như tuyết, như hư như thật, phát ra lực lượng hết sức thần thánh, chính là Đại sư huynh Mạc Trần.

Lập tức Dư Tắc Thành lại xuyên qua Thời Không, nháy mắt ngàn dặm. xuất hiện bên ngoài động phủ kia:

- Là đệ, Đại sư huynh, đệ đã tới rồi...

Mạc Trần ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt y xuyên qua dãy đình đài lầu các của mình, lên tiếng nói:

- Tới đây Ngũ sư đệ, các đệ tử, cấp tốc đón chào.

Lập tức tiên nhạc vang lên du dương, sơn môn động phủ mở rộng cửa, thảm đỏ trải dài, pháo mừng nổ vang. Vô số đệ tử khoác lễ phục chạy ra, nghênh đón Dư Tắc Thành tới nơi này.

Dư Tắc Thành dùng thần thức đào qua, toàn bộ Thiên La kiếm tông đều lọt vào trong mắt hắn. Ba ngọn huyền sơn giống như Thiên Đạo phong lơ lửng giữa không trung, kết nối với nhau tạo thành cửa ngõ Thiên La kiếm tông.

Rất nhiều đệ tử tiến ra nghênh đón Dư Tắc Thành, trong đó có mười tám Kim Đan Chân Nhân, hơn ba trăm tu sĩ Trúc Cơ. Ai nấy thân khoác pháp bảo màu vàng, trước ngực có thêu những thanh kim kiếm kỳ dị. số lượng kim kiếm của từng người không giống nhau, có người bốn thanh, có người năm thanh, trong đó có bốn Kim Đan Chân Nhân trước ngực thêu bảy thanh.

Trong đó không có Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành không khỏi cau mày. Trong môn phái, Nguyên Anh Chân Quân chính là trụ cột vững vàng, là nền tàng, không có Nguyên Anh Chân Quân, môn phái khó có thể đứng chân.

Đám đệ tử này toàn là kiếm tu. nhưng theo khí huyết tinh nguyên của chúng, không ai tu luyện Hiên Viên Lục Kiếm, toàn là tu luyện một loại kiếm thuật khác. Kiếm thuật này mênh mông cuồn cuộn, kiếm khí xung thiên, khí tức quay cuồng, nhìn qua cuồng bạo hỗn loạn, nhưng lại có vẻ sâm nghiêm, có lẽ đây là Thiên La kiếm khí.

Đại sư huynh tự lập môn hộ, tuy rằng Thiên La kiếm tông thuộc phân chỉ Hiên Viên kiếm phái, nhưng trong môn phái không cho phép truyền Hiên Viên Lục Kiếm. Thật ra cho dù có truyền thụ, bọn chúng cũng không luyện được. Không được gieo kiếm chúng trong Tổ Sư Đường của Hiên Viên kiếm phái, các đệ tử sẽ không thể nào tu luyện Hiên Viên Lục Kiếm.

Những môn phái phân chỉ này toàn là tu luyện theo kiếm thuật của người lập phái, thường là người này ngộ ra kiếm thuật căn cứ theo Hiên Viên Lục Kiếm. Thần công gia truyền của Đại sư huynh là Thiên La thần công, cho nên mới có thể sáng chế Thiên La kiếm pháp.

Bốn Kim Đan Chân Nhân trước ngực thêu bảy thanh kim kiếm đồng thanh quát lớn:

- Cung nghênh sư tổ.

- Cung nghênh sư tổ.

Bốn người hô lớn, lập tức vô số người khác hô theo, khí thế mênh mông cuồn cuộn.

Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, tiến vào Thiên La kiếm tông dưới sự nghênh đón rầm rộ này.

Dọc trên đường đi, cảnh sắc nơi Thiên La động phủ này xinh đẹp vô cùng. Tường trắng, cây cối xanh um, ngói đỏ, cửa sơn son, đình đài lầu các, hoa viên già sơn, dưới cầu nước chảy, lương đình thủy tạ, hồ nước trong xanh, dưới hồ cá lội tung tăng, thật là cảnh sắc thần tiên.

Thỉnh thoảng bạch hạc bay qua trên không, chim bay bướm lượn tràn đầy sức sống. Dưới hồ cá nhảy, trên cầu hạc đậu, cung điện huy hoành, điêu khắc tinh tế, quang cảnh hết sức khéo léo hài hòa.

Được Kim Đan Chân Nhân dẫn dắt. Dư Tắc Thành đi tới điện phủ của sư huynh Mạc Trần. Vừa tới cửa điện, đã thấy có bốn Phản Hư Chân Nhất đứng ngoài nghênh đón.

Bốn Phản Hư Chân Nhất này cùng nhau thi lễ:

- Bái kiến Ngũ sư thúc.

Trong lúc bốn người thi lễ, người nào cũng muốn bước lên một bước, lấn áp ba người còn lại, trừng mi trợn mất nhìn nhau.

Thiên La kiếm tông không có Nguyên Anh Chân Quân, nhưng lại có nhiều Phản Hư Chân Nhất như vậy, chẳng lẽ đây là đặc điểm của Bồng Lai tiên sơn hay sao?

Thì ra bọn họ đều là đệ tử của Đại sư huynh, bốn Kim Đan Chân Nhân này là đồ đệ bọn họ.

Tuy rằng sắc mặt bốn người này tỏ ra cung kính, nhưng trong mất vẫn lộ ra vẻ không phục, không vâng theo sư mệnh ra ngoài nghênh đón Dư Tắc Thành, chỉ đứng đón chào ở cửa.

Dư Tắc Thành có thể thấy được vẻ không phục trong ánh mắt bọn họ. Thiên La kiếm tông là môn phái phân chỉ phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái, các môn hạ đệ tử rất ít tiếp xúc với nhau. Bọn họ không biết trời cao đất rộng, cho rằng mình là Phản Hư Chân Nhất, không kém hơn Dư Tắc Thành, vì sao Thiên La kiếm tông phải làm môn phái phân chỉ của Hiên Viên kiếm phái?

Và lại quan hệ giữa bốn người với nhau cũng không hòa hợp, không hề có cảm tình sư huynh đệ, ai nấy đều coi đối phương là cừu địch.

Dư Tắc Thành tiến vào trong điện, Đại sư huynh Mạc Trần ngồi đó mỉm cười với hắn:

- Sư đệ, hơn trăm năm không gặp, phong thái đệ vẫn không có gì thay đổi.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua Đại sư huynh Mạc Trần, lập tức cau mày. Hắn đã nhìn ra chỗ bất ổn của Đại sư huynh, chăng trách trăm năm qua không có tin tức gì của sư huynh cả. Chả trách y không ra ngoài đón mình, xem ra bề ngoài sư huynh không tổn thương gì, trong mắt người khác vô cùng oai phong lẫm lẫm, nhưng y đã mắc phải nguy cơ Hóa Đạo, nửa thân dưới đã tàn phế, ngồi yên một chỗ không thể hành động.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.