Cũng như trận Lô Tịch Đấu Pháp lần này, ngoại trừ cây phất trần của lão đạo sĩ, còn lại đều là bùa khí. Nếu không thì tên hoàng bào đạo sĩ sao lại bỏ cả Tùng Văn kiếm chứ, pháp khí là tâm huyết chục năm khổ luyện, không ai nỡ vứt bỏ cả.
Còn hai món đồ của Vương Đạo Duyên, mặc dù Tô Hoàn gọi nó là pháp bảo, nhưng thực chất nó chỉ là hai pháp khí chưa tế luyện đến cảnh giới cực đại.
Tiêu Phi khá hứng thú với chín chữ Phạn được khắc trên thanh kiếm khổng lồ này. Y âm thầm ghi nhớ chúng, sau đó lắc lắc đầu rồi trả lại cho ông chủ, thẳng bước ra khỏi tiệm.
Chủ tiệm đang vui cười nức nở thì Tiêu Phi bất thình lình rời đi, muốn cản cũng cản không kịp, y vừa đi xa, ông ta liền giậm chân tức tối: “Thằng nhà quê này, sao đột nhiên thông minh hẳn lên.”
___
Tiêu Phi quay về đạo quán, thấy quán chủ cùng hai đệ tử vẫn đang ngáy ngủ.
Ba sư đồ họ ngủ tới trưa trời trưa trực là sớm rồi đấy, thông thường vào buổi chiều hoặc lúc mặt trời lặn họ mới chịu thức dậy. Sau đó lật bật ra khỏi phòng tìm thức ăn, ăn qua loa lót bụng rồi lại quay về phòng, cũng không biết họ làm gì để kiếm sống.
Thấy vậy Tiêu Phi liền mở túi Ngũ Âm, ném bao lương thực trước cửa phòng của quán chủ, rồi đi gặp sư phụ.
Lam Lê đạo nhân không hỏi y về Thuỷ Lục Đại Hội, chỉ hé mắt nhìn qua rồi tiếp tục nhập định.
Tiêu Phi có muôn vàn thắc mắc muốn hỏi. Y thấy sư phụ vẫn đang tu luyện, mau mau kể lại những sự tích mà hôm nay y đã nghe thấy. Nhắc đến Tô Hoàn, y lại cảm thấy thấp thỏm không yên, sợ sư phụ sẽ mắng y lo chuyện bao đồng.
Lam Lê đạo nhân nghe thấy ba chữ Hoà Sơn Đạo, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là môn phái nhỏ bất nhập lưu, cũng không lợi hại đến đâu.”
Dường như sư phụ khá xem thường Hoà Sơn Đạo, y bèn mở miệng cầu xin: “Vị Tô Hoàn cô nương này rất đáng thương, nếu sư phụ không sợ Hoà Sơn Đạo, sư phụ có thể ra tay cứu lại tỷ tỷ của cô ấy không?”
Lam Lê đạo nhân nói: “Dù là cửu đại trưởng lão của Hoà Sơn Đạo cùng xuất hiện, cũng không đáng để ta ra tay, huống hồ là tên Diêu Khai Sơn thấp kém.”
Tiêu Phi sợ sư phụ nổi giận, trách y lo chuyện bao đồng, y vội đáp trả: “Nếu sư phụ không thích, con sẽ không ra ngoài nữa, ở lại đạo quán chuyên tâm tu luyện, không dám lơ là.”
Lam Lê đạo nhân thấy y hoảng sợ, bèn thả lỏng giọng điệu: “Môn hạ của ta có đạo pháp đặc biệt, chỉ khi đánh nhau với người khác mới dần dần cảm ngộ ra. Ta cho phép ngươi giúp đỡ con bé đó, nhưng ngươi không được tiết lộ danh tính của ta. Để ngươi can thiệp chuyện này cũng tốt, Tô gia tỷ muội không là gì nhưng phụ mẫu họ có chút lai lịch, nếu ngươi kết được mối thiện duyên này, không chừng mai sau được lợi không nhỏ.”
Tiêu Phi thấy Lam Lê đạo nhân tựa hồ không tức giận, liền mạnh dạn hỏi: "Hắc Thủy Chân Pháp tầng thứ nhất con còn chưa lĩnh ngộ hết, làm sao có tư cách giúp đỡ người khác?"
Lão cười tỉm tủm: "Sao ngươi biết bản thân không bằng Diêu Khai Sơn?"
Tiêu Phi có chút khó hiểu, thận trọng hỏi: "Sư phụ, đệ tử mà Diêu Khai Sơn mới thu nhận rất lợi hại, luyện thành Hỗn Thiên Phán và túi Ngũ Âm, ngay cả Tô Hoàn có năm trăm năm đạo hạnh cũng khó địch lại, đồ đệ sao mà có cửa? Thua rồi không đáng ngại, chỉ sợ làm mất danh tiếng của sư phụ, tội không thể tha.”
Lam Lê đạo nhân chỉ vào y, bình tĩnh nói: "Ngươi biết lai lịch của ta sao? Sư phụ của ngươi chính là chưởng giáo Bắc Phương Ma Môn, ngoại trừ dàn lão tiền bối quy ẩn nhân gian. Trên đời này, những người đủ tư cách sánh ngang với ta chỉ vỏn vẹn vài chục tên thôi. Nếu ngươi tiết lộ danh tính của ta, cho Diêu Khai Sơn một trăm lá gan cũng không dám làm trái. Chỉ là ta không muốn ỷ lớn hiếp bé thôi.”
“Hắc Thuỷ Chân Pháp ta dạy ngươi là một trong ba mươi sáu chân pháp của Thần Tông Ma Môn. Ngươi mới tu luyện được một thời gian ngắn, bây giờ ta truyền ngươi thêm vài đạo pháp thuật, đủ để đấu lại Diêu Khai Sơn. Hãy ghé tai qua đây.”
Khoé môi y cong tít, vội đưa tai lại gần, nghe Lam Lê đạo nhân truyền bí quyết: “Ngươi tu luyện ba pháp thuật này, lanh lợi một chút là cứu được cô gái họ Tô đó thôi.” Truyền pháp xong, Lam Lê xua xua tay, bảo y tự đi luyện tập.
Sau khi học được ba chiêu pháp thuật, Tiêu Phi vui mừng khôn xiết, lại hỏi sang vấn đề khác: “Sư phụ có thể nói cho con biết lai lịch của Hoà Sơn Đạo và tỷ muội Tô gia không?”
Lần này Lam Lê đạo nhân phớt lờ y: "Sau này ngươi ắt sẽ biết, còn bây giờ đừng quan tâm quá nhiều thứ linh tinh. Ta còn phải tu luyện, ngươi quay về phòng đi.”
Tiêu Phi không quá để tâm lời khiển trách của sư phụ, ngày đêm khổ luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp cũng chỉ điều khiển được luồng hơi nước, y rất hoan hỉ khi học thêm ba chiêu pháp thuật, bị sư phụ đuổi đi, vừa hay có thể về phòng tập luyện.
Lam Lê đạo nhân đã dạy Tiêu Phi thuật chú phổ biến mà người tu hành thường dùng. Chỉ là ba chiêu đơn giản như: xuyên tường, tàng hình và vận chuyển. Miễn là người học biết khẩu quyết, có pháp thuật trong người, không cần luyện tập cũng có thể tùy tâm thao túng.
Tiêu Phi thầm niệm khẩu quyết vận chuyển, giơ tay chỉ thẳng, cái đồ chặn giấy trong phòng đột nhiên nhảy lên, đập mạnh vào trán y. Cái chặn giấy được làm bằng gỗ cẩm lai rất cứng chắc, đập vào trán là đau điếng người luôn.
Tiêu Phi bị đánh trúng liền đau đến bật khóc, mặc dù y vui mừng vì luyện thành công pháp thuật vận chuyển, nhưng mặt y thực sự rất đau, trong lòng cũng bất mãn: "Cái chặn giấy này sao lại đập vào người ta? Chẳng lẽ ta không hạ lệnh nên nó bay đến hỏi trực tiếp sao?”
Tiêu Phi từng đọc một quyển cổ thư tên là "Tiên Lam Chuyện", viết về một người đàn ông đầu trọc mới bước chân vào con đường tu hành, hắn cũng luyện pháp thuật vận chuyển, và rồi một hòn đá bay lên, đập mạnh vào đầu hắn. Hắn đi hỏi sư phụ mới biết, không đặt mục tiêu cho vật được thi phép, nó sẽ bay đến hỏi thẳng người thi phép, và tất nhiên nó sẽ đánh họ một cách đau đớn.
Lúc này Tiêu Phi mới nhớ lại đoạn ghi chép đó, vươn tay chộp lấy chăn bông trên giường, chắn trước mặt mình, sau đó lại chỉ thẳng tay, quát lớn: "Đánh vào cây xà!”
Cái chặn giấy bay lên không trung, “bang” một tiếng đập vào giữa thanh xà khiến bụi rơi khắp phòng. Ngay khi cái chặn giấy đánh vào thanh xà, vật cứng đụng độ, nó lập tức văng ngược về sau, nhờ chăn bông che chắn nên y mới bảo vệ được gương mặt mình. Nhưng nó lại đánh vào tấm chăn, lún qua đó đập vào bả vai y, mặc dù có chút đau, nhưng lần này Tiêu Phi hài lòng hơn rồi.
Y thầm nghĩ trong lòng: “Lúc ở Đại Bằng Minh Vương Tháp, ta mà có thủ đoạn này sẽ lập tức đánh tên Vương Đạo Duyên ngơ mặt ra, chiêu này còn lợi hại hơn đám sương mù của Hắc Thuỷ Chân Pháp gấp mười lần. Thảo nào người ta thường nói, chân truyền nháy mắt vào đại đạo, giả truyền mười năm bất đắc nhập môn.”
Tiêu Phi tập luyện mấy chục hiệp mới có thể luyện đến trình độ điều khiển tùy ý, mọi việc đều mỹ mãn cả rồi. Nhưng tinh khí trong cơ thể dần cạn kiệt, vì vậy y sử dụng pháp môn Hắc Thuỷ Chân Pháp, nhắm mắt thiền định, vận dụng sức mạnh của chân thuỷ để điều dưỡng cơ thể.