"Sở Hi Niên, sau này ngươi không thể nhận túi tiền của người khác, cũng không được để họ hôn ngươi. Hiểu chưa?"
Chương 60: Hôn môi
Đêm đã khuya, đêm nay Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên vẫn ngủ chung trên một chiếc giường.
Toàn bộ cây bích ngạnh bên ngoài đã bị chặt bỏ. Dưới ánh trăng, khung cửa sổ khắc những vệt đen lên mặt đất. Thị vệ canh gác không còn bị bao phủ dưới bóng cây, hơi ngẫu nhiên nghiêng người cũng sẽ bị bên trong nhìn thấy.
[Xin ký chủ lưu ý, độ hắc hóa của phải diện đã giảm còn 80%]
[Xin ký chủ lưu ý, độ hắc hóa của phải diện đã giảm còn 78%]
[Xin ký chủ lưu ý, độ hắc hóa của phải diện đã giảm còn 75%]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai Sở Hi Niên. Giữa đêm khuya, âm thanh ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tạ Kính Uyên đã ngủ. Sau khi Sở Hi Niên đeo khối ngọc bội và hứa sẽ trân trọng nó trước mặt y, độ hắc hóa của y liên tục hạ xuống.
Sở Hi Niên cảm thấy mình đã chạm vào quy luật nào đó lại giống như chỉ mới lướt nhẹ qua. Hắn vô thức vuốt ve ngọc bội trên cổ, lần đầu tiên trong đời không ngủ được vì bị một cảm xúc không biết tên làm cho bối rối.
Bất tri bất giác, Tạ Kính Uyên đã không còn đề phòng Sở Hi Niên nữa. Y trở mình, dùi vào lòng ngực hắn tiếp tục ngủ say. Cơ thể hai người dán vào nhau kín kẽ.
Lúc này, đừng nói là trộm danh sách cơ mật, sợ là Sở Hi Niên có dọn không toàn bộ phủ Tướng quân Tạ Kính Uyên cũng không phát hiện. Hắn vươn tay kéo chăn lại giúp y, ôm chặt người trong lòng ngực thêm một chút rồi tiếp tục suy nghĩ, không hề thấy tư thế của họ có gì bất thường.
Sưởi ấm mà thôi.
Sở Hi Niên nghĩ vậy.
Cơ thể sáng chói của hệ thống chậm rãi quét hắn từ trên xuống dưới như đang quan sát gì. Sở Hi Niên bị chói mắt, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Hắn nghĩ rằng hệ thống có việc, trên thực tế đúng là có việc.
Giọng hệ thống giận dỗi như Sở Hi Niên là tên sở khanh phụ tình: [Anh còn nhớ anh đảm bảo với tui chuyện gì không?]
"......"
Sở Hi Niên không nhớ. Hắn suy nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra gì. Điều duy nhất hắn chắc chắn là mình không làm gì táng tận thiên lương với hệ thống: "Bảo đảm chuyện gì?"
Hệ thống thấy mình xui tận mạng. Vì sao các ký chủ nó trói định đều dây dưa không rõ với mục tiêu nhiệm vụ? Rất ảnh hưởng đến thành tích của nó đó!
Nó giận đến mức nói năng lộn xộn: [Anh... Anh là đồ lừa đảo! Anh hứa... Anh hứa sẽ không nảy sinh cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ, kết quả hai người đang ngủ chung!]
Hệ thống cảm thấy Sở Hi Niên đáng tin hơn ký chủ đời trước nên lười biếng ngủ đông hai ngày không nhìn hướng đi của cốt truyện. Thế mà nó vừa tỉnh lại thì hai người đã phát triển đến mức này?!
#quả nhiên nó già rồi, theo không kịp thời đại#
Lông mi của Sở Hi Niên đột nhiên run lên. Hắn bỗng thấy hoảng loạn vì có người nói trúng tâm sự nơi đáy lòng. Lời nói của hệ thống như một cây kim đâm thủng lớp màng giấy, không thể nói trước liệu lỗ hổng ấy có ngày một lớn ra hay không.
"...Không có."
Sở Hi Niên bình tĩnh phủ nhận.
Hệ thống không có tay. Nếu có, nó nhất định sẽ nắm lấy vai Sở Hi Niên điên cuồng lắc lắc, hai mắt đẫm lệ: [Ký chủ thân mến, tui có thể tin tưởng anh không?]
Sở Hi Niên cảm thấy câu hỏi này quá ngây thơ nên từ chối trả lời. Hắn đẩy cơ thể lấp la lấp lánh của hệ thống sang một bên, lễ phép đuổi khách: "Muộn rồi, tao muốn nghỉ ngơi."
Từ xưa đến nay, kim cương luôn là thứ được người người yêu thích. Hệ thống là một ngoại lệ. Nó đi đến đâu cũng là đối tượng bị ghét bỏ.
[Tốt nhất anh đừng gạt tui. Hứ~]
Nó lau nước mắt không tồn tại rồi tan biến giữa không trung.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên thấy hệ thống rời đi thì ngẫm lại lời của nó rồi rơi vào trầm tư. Hắn cúi đầu nhìn Tạ Kính Uyên đang say ngủ mới phát hiện ra tư thế của họ quá thân mật, đã vượt xa giới hạn an toàn.
"......"
Sở Hi Niên suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng kéo bàn tay đang đặt trên eo mình của Tạ Kính Uyên ra rồi quyết định quay về giường ngủ. Nhưng hắn vừa cử động thì y liền mở mắt, giọng nói khàn khàn ngái ngủ: "Sở Hi Niên......?"
Sở Hi Niên không trả lời, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn thấy Tạ Kính Uyên nhìn mình chăm chú chỉ có thể chậm rãi nằm trở về: "Không có gì..."
Bọn họ dựa vào rất gần. Khi nói những lời này, khuôn mặt anh tuấn của hắn chỉ cách Tạ Kính Uyên một hơi thở. Y cảm thấy hơi ngứa bên tai, hơi lạnh ban đêm như bị giọng nói của hắn cuốn trôi.
Tuy Tạ Kính Uyên đang mở mắt nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo. Y chỉ thấy Sở Hi Niên mở miệng nói chuyện nhưng không nghe thấy rõ ràng. Ngọc bội hắn đeo trên cổ lộ ra khỏi vạt áo. Tạ Kính Uyên thầm nghĩ đúng là cảnh đẹp ý vui.
Y hơi khép mắt, tưởng mình còn nằm mơ. Không biết vì tâm lý gì, y mơ màng duỗi tay nắm lấy ngọc bội trên cổ Sở Hi Niên rồi kéo hắn đến gần. Đôi mắt buồn ngủ nhìn hắn nửa ngày, sau đó y hôn hắn mà không hề báo trước.
"——!"
Sở Hi Niên bị hôn cho sửng sốt. Trong đêm tối, xúc cảm ấm áp mềm mại bên môi trở nên đặc biệt rõ ràng, rõ đến mức hắn muốn giả vờ rằng mình đang gặp ảo giác cũng không được. Trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Mà Tạ Kính Uyên làm xong thì lại nằm trở về rồi ngủ mất. Nhưng tay y vẫn nắm chặt khối ngọc trên cổ Sở Hi Niên, xem chừng rất tiếc vì đã đưa cho hắn.
Thời điểm Tạ Kính Uyên nằm mơ, tám phần còn đang mắng Sở Hi Niên.
Đáng chết! Không chỉ dám nhận túi tiền của người khác còn dám đeo bên người, bức y phải dùng ngọc bội gia truyền để đổi.
Đáng chết!
"......"
Sở Hi Niên chậm chạp giơ tay sờ môi của mình. Hắn có ngốc cỡ nào cũng biết mấy chuyện như hôn môi chỉ nên làm với người mình thích. Tạ Kính Uyên là người cổ đại, hẳn là không thể học theo phương Tây dùng nụ hôn để chào nhau.
Tạ Kính Uyên ngủ rất say. Má phải của y đè trên gối đầu, giấu đi toàn bộ vết thương. Phần má trái lành lặn thì hướng ra ngoài, được phủ một tầng ánh sáng mờ. Gương mặt y như bị chia ra làm hai nửa.
Sở Hi Niên rũ mắt lẳng lặng nhìn y, cảm thấy rất có thể Tạ Kính Uyên vừa mộng du. Hắn quyết định xem như chưa có gì diễn ra rồi chậm rãi kéo chăn nhắm mắt.
Không thể hoảng, cần bình tĩnh...
Gặp được việc càng gấp thì phải càng bình tĩnh...
Sở Hi Niên mặc niệm liên tục trong đầu mới dần dần bình tĩnh lại, rồi từ từ lâm vào giấc ngủ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sáng sớm hôm sau, trong đình viện yên ắng lạ thường. Vân Tước cảm thấy rất kỳ lạ. Cả Tạ Tướng quân và Sở Hi Niên đều không phải người hay ngủ nướng, bình thường trời chưa sáng họ đã tỉnh, sao hôm nay lại dậy trễ như vậy?
Vân Tước không dám gõ cửa làm phiền nhưng lại lo xảy ra chuyện nên đành nhón chân nhìn vào cửa sổ. Nàng thấy Tạ Kính Uyên đã tỉnh nhưng Sở Hi Niên còn đang ngủ.
Giống như người say sau khi tỉnh lại sẽ nhớ đến vài chuyện, sau khi tỉnh lại trong đầu Tạ Kính Uyên mang máng một ít hình ảnh. Y nhớ rằng mình hành xử như bị trúng tà, thấy Sở Hi Niên ở ngay trước mặt thì ma xui quỷ khiến kéo hắn xuống hôn một cái.
Đương nhiên, việc này không quan trọng. Quan trọng là liệu đó có phải một giấc mơ hay không.
Là mơ thì tốt. Nếu không phải...
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu, chân mày nhíu lại, ngón tay duỗi ra co lại liên tục, thể hiện rõ sự rối rắm trong lòng y. Y liếc khuôn mặt say ngủ của Sở Hi Niên, tầm mắt dừng trên môi hắn, nghĩ thầm rốt cuộc hôm qua mình có hôn hay không?
Sở Hi Niên vẫn chưa tỉnh, Tạ Kính Uyên không cách nào nhìn ra dấu vết từ trên người hắn.
"Sở Hi Niên......"
Tạ Kính Uyên lặng lẽ niệm tên của hắn rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn lên ngọc bội trên cổ hắn. Y hơi cong môi, tâm trạng tốt lên vài phần.
Vì bị màn giường che khuất, Vân Tước nhìn không rõ lắm. Nàng thấy Tạ Kính Uyên cúi đầu, suýt nữa đã hôn Sở Hi Niên thì kinh ngạc không thôi, bèn nhón chân muốn xem rõ hơn một chút.
Đúng lúc này, vai nàng nhói một cái, bên tai vang lên một giọng nói âm trầm: "Ngươi đang nhìn lén cái gì?"
Vân Tước bị dọa sốc, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cửu Dung. Nàng giật vai lại tránh né tay của hắn, hơi xấu hổ vì bị bắt quả tang: "Ai nói ta đang nhìn lén?"
Cửu Dung cười lạnh: "Mật thám, ta sớm biết rằng ngươi không có ý tốt. Bây giờ bị bắt tại trận còn dám chống chế?"
Vân Tước đỏ mặt nhưng không dám nói chuyện lớn tiếng. Nàng dậm dậm chân, ra hiệu hắn nói nhỏ lại: "Hứ, ngươi nói ai là mật thám?"
Nói đúng đừng có nói to!
Vừa khéo dưới chân nàng có một nhánh cây. Bị nàng dẫm lên, nhánh cây gãy đôi, phát ra một tiếng rắc còn to hơn tiếng hai người họ nói chuyện. Tạ Kính Uyên nghe thấy liền dời mắt khỏi Sở Hi Niên, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai ở bên ngoài?!"
Giọng nói lạnh lẽo. Y đã tức giận.
Cửu Dung và Vân Tước đều cứng người, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Tạ Kính Uyên đeo mặt nạ lên, mặc áo khoác rồi xuống giường. Y đẩy cửa sổ ra, thấy Cửu Dung đứng một mình ở bên ngoài thì nhíu mày: "Sao lại là ngươi?"
Cửu Dung khựng một chút rồi ôm kiếm thỉnh tội: "Tướng quân thứ tội, vừa rồi thuộc hạ tuần tra ở gian ngoài, vô tình dẫm phải cành cây khô. Thỉnh tướng quân trách phạt."
Chân mày nhíu chặt của Tạ Kính Uyên không hề giãn ra: "Vì sao khi nãy không trả lời ta?"
Cửu Dung ấp úng: "Thuộc hạ... Thuộc hạ......"
Ánh mắt sắc bén của Tạ Kính Uyên dễ dàng phát hiện một góc áo màu hồng nhạt lộ ra đằng sau góc tường. Y liếc Cửu Dung, nghĩ thầm thuộc hạ trung thành tận tâm của mình học được cách nói dối rồi. Giọng y trở nên lạnh lùng: "Tự mình đi lãnh phạt."
Y đối xử với quân lính rất nghiêm khắc, đối với người trong phủ cũng vậy.
Cửu Dung đi theo Tạ Kính Uyên nhiều năm, lập tức nhận ra y biết hắn đang nói dối, lập tức quỳ một gối xuống đất: "Tướng quân thứ tội."
Một lúc sau Tạ Kính Uyên mới trả lời: "Không có lần sau."
Không có người biết phạm sai lầm lần thứ hai trước mặt Tạ Kính Uyên sẽ có hậu quả gì, vì nhiều người sau khi phạm sai lầm lần đầu tiên liền mất mạng. Cửu Dung đi theo y nhiều năm mới may mắn thoát nạn.
Cửa sổ đóng lại phát ra một tiếng cạch. Vân Tước nghe thấy mới chột dạ đứng dậy ló đầu từ góc tường. Nàng mím môi, chuẩn bị nói cảm ơn với Cửu Dung, ai ngờ hắn chẳng thèm nhìn nàng mà lập tức bước ra khỏi tiểu viện để lãnh phạt.
"A..."
Vân Tước đứng đằng sau muốn nói lại thôi. Nàng muốn giơ tay gọi hắn lại nhưng đã chậm, chẳng thấy bóng dáng Cửu Dung đâu.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên vẫn tỉnh lại vì âm thanh ngoài cửa sổ. Hắn mơ màng mở mắt, thấy Tạ Kính Uyên ngồi ở mép giường. Đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, hắn tỉnh ngủ ngay lập tức.
"Tướng quân?"
Sở Hi Niên ngồi dậy, thấy Tạ Kính Uyên vẫn đang mặc áo trong – áo ngoài chỉ khoác hờ trên vai – thì âm thầm nhìn về hướng cửa sổ: "Xảy ra chuyện gì?"
Vân Tước là nha hoàn của Sở Hi Niên, muốn phạt cũng phải để hắn phạt, Tạ Kính Uyên sẽ không làm thay. Y kéo chăn lên, lười biếng cho chân vào rồi cong môi: "Nha hoàn của ngươi nghe lén bản tướng quân nói chuyện. Sở Hi Niên, ngươi nói xem ta nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Trong giọng có ý hỏi tội.
Sở Hi Niên nhướng mày, vừa nghe liền biết Tạ Kính Uyên đang muốn gạt mình. Hắn đè lại đôi chân đang muốn lộn xộn của y, cười như không cười hỏi: "Xin hỏi tướng quân đã nói chuyện với ai?"
Tạ Kính Uyên đang mặc áo trong, chắc chắn y không hề ra khỏi phòng.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ. Sở Hi Niên lại mới tỉnh ngủ, hẳn không phải Tạ Kính Uyên tự nói một mình đâu nhỉ?
Tạ Kính Uyên khẽ cười, nghĩ thầm muốn chiếm nửa điểm tiện nghi trên người Sở Hi Niên cũng không được: "Nha hoàn của ngươi phạm vào quy củ của phủ tướng quân. Sở Hi Niên, ta nên phạt như thế nào mới tốt?"
Tuy Sở Hi Niên không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hẳn Tạ Kính Uyên sẽ không vô duyên vô cớ nói thế. Vân Tước đã bị y nắm được nhược điểm: "Nếu vậy... phạt nàng ba tháng tiền tiêu vặt đi."
Tạ Kính Uyên nhướng mày: "Chỉ như vậy?"
Nửa giọt máu còn không thấy mà gọi là trừng phạt?
Sở Hi Niên làm bộ nghe không hiểu ý y, cười cười: "Vậy phạt nàng ba tháng không được mua son phấn."
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: "Ngươi đúng là người thương hoa tiếc ngọc."
Sở Hi Niên trực giác nếu tiếp tục chủ đề này kiểu gì cũng sẽ nói đến túi tiền ngày hôm qua. Hắn hất chăn lên: "Trời không còn sớm. Tướng quân cùng ta đi nhìn tên trộm tranh ngày hôm qua xem thế nào."
"Không vội."
Tạ Kính Uyên bỗng đè hắn lại rồi cúi người dựa sát vào, cả người như bò lên ngực Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên sợ y ngã nên đỡ lấy vai y, Tạ Kính Uyên liền nương theo ngã vào trong lòng hắn: "Sở Hi Niên..."
Người Tạ Kính Uyên rất lạnh nên mỗi lần chạm vào Sở Hi Niên đều không nhịn được muốn ôm y. Sở Hi Niên kéo chăn đắp lên người Tạ Kính Uyên, giọng nói trầm thấp: "Ừm?"
Tạ Kính Uyên nhìn vào mắt hắn, ấp a ấp úng lên: "Đêm qua, ngươi..."
Sở Hi Niên cảm thấy căng thẳng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Đêm qua như thế nào?"
"Đêm qua..." Tạ Kính Uyên chậm rãi tới gần hắn, hơi lạnh trên môi suýt chạm vào tai Sở Hi Niên: "Đêm qua ta có hôn ngươi không?"
Y là người tà tính, không e dè hỏi thẳng.
Nghe vậy đầu của Sở Hi Niên trở nên trống rỗng. Hắn thấy tai mình ong ong, đáp lời theo bản năng: "Tất nhiên là không."
Tạ Kính Uyên nhăn mày, thoạt nhìn như đang nghi ngờ: "Thật sự không có?"
Sở Hi Niên đè tay y lại, cố cười vân đạm phong khinh như mọi khi: "Tất nhiên Tướng quân không hề hôn ta rồi. Sao ngài lại hỏi thế?"
Thế mà không có...?
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên một lúc lâu mới từ từ bò dậy khỏi ngực hắn. Y vẫn đang trầm tư, thầm nghĩ quả đúng là một giấc mộng.
Sở Hi Niên thấy y không hỏi tiếp thì cho rằng mình thành công gạt y rồi, trong lòng âm thầm buông lỏng. Hắn ngồi dậy, vừa định mặc quần áo để đi nhìn tên trộm một cái thì trên mặt bỗng ấm lên. Sở Hi Niên bị hôn một cái, cả người bỗng cứng đờ.
"Sở Hi Niên, sau này ngươi không thể nhận túi tiền của người khác, cũng không được để họ hôn ngươi. Hiểu chưa?"
Tạ Kính Uyên thầm nghĩ thịt mỡ nên ăn vô bụng là an tâm nhất, cả ngày nhìn nó được treo trước mắt không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hôm qua việc ném túi tiền đã bị nữ tử kia giành trước, nếu hôn cũng bị người khác giành vị trí đầu tiên thì Tạ Kính Uyên y đây không cần mặt mũi của mình nữa.
Y nói xong thì không thèm quan tâm đến Sở Hi Niên đang hóa đá, mặc thêm quần áo rồi bước ra ngoài.
Sở Hi Niên không nói gì, quần áo trong tay rơi đầy đất: "......"