Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 234: Ngồi Ngang Hàng





Nghe được những câu đó, hai anh em họ nhà họ Liễu còn chưa nói được lời nào, Diệp Thành đã nhíu mày nói: “Ồ? Anh biết tôi?”

Quách Tử Minh kính cẩn đáp: “Trong giới võ đạo Hoa Hạ có ai mà không biết uy danh của Võ Thánh Diệp? Nếu để sư phụ biết tôi gặp cậu mà không hành lễ, trở về không đánh gãy hai chân tôi thì không được”.


Diệp Thành gật đầu, không tỏ rõ thái độ mà nói: “Nếu đã như vậy, nể mặt anh, tôi sẽ tha cho anh ta.
Trở về hãy nói với nhà họ Liễu, Liễu Băng Dao do tôi bảo vệ”.


Liễu Băng Dao ở bên cạnh nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, mỗi lần nghe câu “tôi bảo vệ” đều khiến hình tượng Diệp Thành trong lòng cô ta nâng cao vô hạn.


Quách Tử Minh nghe anh nói vậy, cung kính khom lưng đáp: “Tuân lệnh”.


Sau đó anh ta cõng Liễu Nhược Trần lên, nhanh chóng chạy ra khỏi thành phố.
Trên đường đi, Liễu Nhược Trần nghiến răng nghiến lợi nói: “Quách Tử Minh, vì sao anh lại không ra tay? Lẽ nào anh tham sống sợ chết?”

Quách Tử Minh thở dài một hơi, bình tĩnh đáp lại: “Cậu chủ, nếu tôi liều mạng mà có thể bảo vệ được sự bình an cho cậu, tôi chắc chắn sẽ không do dự.
Nhưng người đó là Võ Thánh Diệp, nhân vật trong truyền thuyết!”

Liễu Nhược Trần căm hận nói: “Không phải chỉ là Võ Thánh thôi sao, sư phụ anh cũng là Võ Thánh, lẽ nào lại sợ cậu ta?”


Mặc dù Võ Thánh cực kì hiếm, nhưng dẫu sao nhà họ Liễu cũng là gia tộc lớn ở Hoa Hạ, cho nên trong nhà cũng cung phụng một vị Võ Thánh tên Vu Trạch, Quách Tử Minh chính là đệ tử của ông ta.


Nghe vậy, Quách Tử Minh cười khổ nói: “Mặc dù nói thế này rất bất kính, nhưng sự phụ tôi so với Võ Thánh Diệp chẳng khác nào đom đóm so với trăng sáng, cho dù mười người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Võ Thánh Diệp”.


“Lợi hại thế à!”

Nghe đến đây, Liễu Nhược Trần kinh ngạc, hắn hiểu rất rõ sự lợi hại của Vu Trạch.
Từng có một tổ chức khủng bố bắt cóc mình, Vu Trạch đã một mình xông vào, giết sạch hơn hai trăm lính đánh thuê được trang bị huấn luyện bài bản.


Một người đáng sợ như vậy mà mười người cộng lại cũng không phải đối thủ của Diệp Thành?

Liễu Nhược Trần đã cảm thấy hơi sợ, không cam tâm nói: “Nhưng, nhưng quyền thế của nhà họ Liễu tôi cũng gọi là xuất chúng ở cả Hoa Hạ, lẽ nào lại không làm gì được Diệp Thành?”

Quách Tử Minh im lặng một lúc rồi mới nói: “Cậu chủ, cậu không phải võ giả nên không biết chuyện trong giới võ đạo.
Tôi nói thế này vậy, thực lực, thân phận và địa vị hiện tại của cậu ta đủ để ngồi ngang hàng với ông Tiêu”.


“Ông Tiêu? Ông Tiêu nào?”, Liễu Nhược Trần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Chủ của phủ Tiêu - Tiêu Nghĩa Tuyệt sao?”

Quách Tử Minh cười gượng, gật đầu.


Liễu Nhược Trần kinh ngạc, sợ đến mức quên mất đầu gối mình bị xuyên thủng, hắn ngửa đầu lên, suýt chút nữa thì rời từ trên lưng Quách Tử Minh xuống.


“Không thể nào! Ông Tiêu có thân phận thế nào, địa vị ra sao chứ, sao có thể ngồi ngang hàng với thằng quỷ đó được?!”

Quách Tử Minh lắc đầu, thản nhiên nói: “Thân phận và địa vị của võ giả chúng tôi đều xét trên thực lực.
Trận chiến có một không hai giữa Võ Thánh Diệp và Cừu Lăng Vân mấy ngày trước đã lan truyền rộng khắp, mọi người đều nhất trí cho rằng thực lực của cậu ta không thua gì Kiếm Thần.
Cho nên… dù là nhà họ Liễu thì tốt nhất cũng không nên trêu vào cậu ta”.


Trong mắt Liễu Nhược Trần lóe lên sự sắc lạnh, hừ một tiếng: “Không thể nào! Chuyện cưới em họ tôi do cậu cả của phủ Tiêu là Tiêu Dao tự đề xuất, đến lúc đó có áp lực của hai gia tộc lớn họ Liễu và họ Tiêu, dù cậu ta có lợi hại cũng không dám làm gì lỗ mãng!”

Nói đến đây, khóe miệng hắn khẽ cong lên, cười nhạt: “A Minh, vừa rồi tôi nghe nói ngày mai tên họ Diệp kia sẽ đi Úc Đảo.
Anh hãy đi tìm một bệnh viện sắp xếp cho tôi nhập viện, sau đó âm thầm quay về Hải Thành, tìm cơ hội bắt cóc Liễu Băng Dao!”


Quách Tử Minh giật mình kinh ngạc: “Chuyện này…”

Liễu Nhược Trần sầm mặt, bực dọc nói: “Sợ cái gì? Đến lúc đó cho dù Diệp Thành có phát hiện, em họ tôi cũng đã gả cho nhà họ Tiêu, tôi không tin cậu ta dám đồng thời gây hấn với hai gia tộc lớn!”

Quách Tử Minh nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý, chỉ là vẫn hơi sợ Diệp Thành, nhưng lúc này Liễu Nhược Trần lại lên tiếng: “Nói thế nào anh cũng là vệ sĩ của tôi, bây giờ tôi bị thương nặng, lẽ nào anh không chịu trách nhiệm sao? Nếu anh có thể đưa em họ tôi về nhà họ Liễu thì xem như lấy công chuộc tội, phía sư phụ anh tôi sẽ giải thích cho, chắc chắn sẽ không để anh bị trừng phạt”.


Nghe đến đây, Quách Tử Minh do dự một lát cuối cùng vẫn gật đầu.
Vu Trạch sư phụ anh ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá trung thành với nhà họ Liễu.
Nếu để ông ấy biết mình không bảo vệ được cậu chủ, trong cơn nóng giận nói không chừng lại muốn phế võ công của mình!

Thấy Quách Tử Minh gật đầu, Liễu Nhược Trần lại trở nên đắc ý, nhất thời cảm thấy vết thương nơi đầu gối mình cũng không đau đớn là bao, vui vẻ nghĩ: “Diệp Thành… Chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu!”

Mặt khác, Diệp Thành quay về biệt thự, sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Băng Dao xong lại gọi Aokawa Sayuri đến nói: “Tiếp theo tôi chuẩn bị đến Úc Đảo xử lý công việc, cô chắc chắn muốn đi theo tôi à?”

Aokawa Sayuri luống cuống quỳ xuống kể khổ: “Vâng thưa chủ nhân, xin hãy cho tôi đi theo bên cạnh anh.
Mặc dù tôi đã dùng thuật dịch dung che giấu khuôn mặt, nhưng mấy ngày qua ở Hải Thành không giờ phút nào là tôi không sống trong sợ hãi.
Điện thờ Waseda đó thật sự quá đáng sợ, ngộ nhỡ bị bọn họ bắt được, e rằng tôi sẽ sống không bằng chết…”

Vẻ mặt cô ta khóc lóc kể lể đủ để khiến tất cả đàn ông tan nát cõi lòng: “Chủ nhân, cầu xin anh dẫn tôi đến Úc Đảo cùng anh, tôi nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt!”

Với Diệp Thành mà nói, Aokawa Sayuri vẫn rất hữu dụng.
Nếu có thể thông qua cô ta bắt được tên quỷ thần được gọi là Ô Thiên Cẩu kia, dùng nó luyện hóa kim đan thì sau này Nguyên Anh ngưng kết được có thể cao thêm mấy bậc.


Thế là anh gật đầu đồng ý, Aokawa Sayuri thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua Diệp Thành đi vắng, không đêm nào cô ta được ngủ ngon giấc.

Lần nào cũng khóc lớn tỉnh dậy từ trong ác mộng, mơ thấy mình bị đám người ở điện thờ Waseda bắt được, chịu đủ sự giày vò không phải của con người, sau đó bị Nha Thiên Cẩu ăn tươi nuốt sống!

Nay Diệp Thành đã trở về, cô ta cũng yên tâm hơn một chút.
Tuy không biết anh có phải là kẻ địch của Nha Thiên Cẩu hay không, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.
Aokawa Sayuri biết rõ, cô ta chỉ có thể tin tưởng Diệp Thành và cũng chỉ có tin vào Diệp Thành!

Sau khi hiểu rõ lập trường của mình, Aokawa Sayuri bày ra vẻ mặt lấy lòng, yểu điệu nói: “Chủ nhân, tối nay anh có cần tôi hầu hạ không?”

Lúc nói lời này, cô ta vô tình cố ý cúi người xuống, để lộ quang cảnh tươi đẹp bên trong chiếc sườn xám, trên mặt ngoài vẻ quyến rũ còn có nét xấu hổ nhàn nhạt: “Tôi vẫn còn trinh đấy”.


Nhưng khiến cô ta thất vọng là Diệp Thành lại không nhìn cô ta lấy một cái, mà lạnh nhạt nói: “Kể tôi nghe chuyện về điện thờ Waseda và Nha Thiên Cẩu”.


Dù trong lòng có hơi mất mát, nhưng Aokawa Sayuri vẫn cung kính gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân”.


- ------------------


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.