Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 18



Thẩm Như Như không thể ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, ánh mắt cô phút chốc ngập tràn sự thương tiếc: “Thật đáng thương.”

A Quý thở dài một tiếng: “Đúng vậy, bà chủ Thẩm hình như cũng độc thân phải không, đến lúc tìm một ai đó rồi, đừng đi trên con đường cũ của tôi.”

Thẩm Như Như chớp mắt thu lại sự thương cảm: “……Anh ế đúng thật không oan.”

Đuổi A Quý miệng quạ đen đi, Thẩm Như Như đóng cửa về phòng nghỉ ngơi.

Thời gian không còn sớm nữa, cô tắt đèn nằm xuống, mười mấy phút qua đi rồi, đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào.

Sát khí trên người Từ Dẫn Châu nặng đến mức quỷ còn phải sợ……anh rốt cuộc đã làm gì? Thẩm Như Như cảm thấy hình như có một sợi lông vũ đang gãi ngứa trong tim cô, không ngăn được sự tò mò.

Ngày mai lúc dâng hương hỏi tổ sư gia thử.

*

Một tiếng sét đột nhiên vang lên bên tai, Thẩm Như Như mở bừng mắt, giật mình ra đầy một thân mồ hôi lạnh.

Tiếng sét bên ngoài ầm ĩ, mưa to như trút nước, ngói trên mái hiên kêu răng rắc. Thẩm Như Như lau mồ hôi lạnh, cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường liếc nhìn màn hình, cô kinh ngạc lật người ngồi dậy.

Vậy mà đã hơn mười hai giờ rồi!

Thẩm Như Như vội vàng mặc quần áo vào, mở cửa ra thì thấy chỗ giếng trời đã đọng một tầng nước, đại khái cao đến mắt cá chân. Cô tìm áo mưa mặc vào, bước lên vũng nước đọng để kiểm tra cống thoát nước. Hai chiếc lá bị nghẹt ở cống, cộng thêm mưa to quá nên tốc độ thoát nước không kịp. Cô nhặt lá lên, tốc độ lưu thông của nước lập tức tăng lên rất nhiều.

Giải quyết xong vấn đề thoát nước, cô đi vào trong cửa hàng, cởi áo mưa ra treo ngoài cửa, cầm kéo chuẩn bị làm việc, hoa của nhà họ Từ hôm nay vẫn chưa đi giao nữa. Kéo vẫn chưa chạm vào cành hoa, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gõ cửa.

Mưa to thế này, là ai đến tìm cô?

Thẩm Như Như bỏ kéo xuống ra mở cửa, khoảnh khắc kéo cánh cửa ra, nước mưa theo gió bay vào nhà, chân trời xẹt qua một tia chớp sáng chói. Bên dưới tia chớp, Từ Dẫn Châu cầm một chiếc ô cán dài màu đen, gương mặt thon gầy tái nhợt nổi bật dưới sấm chớp ầm ầm, càng có vẻ yếu ớt không chịu nổi, dường như có thể ngất đi dưới mưa lớn bất cứ lúc nào. Anh hẳn đã đến được một lúc, giày và ống quần đều có dấu vết nước mua.

Thẩm Như Như vội vàng dời chỗ: “Anh Từ, mau vào đi, mưa to thế này sao anh còn ra ngoài, cẩn thận bị cảm.”

Đối với một người sức khỏe kém còn mắc các bệnh về tim mạch như anh, cho dù chỉ bị cảm lạnh thông thường cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Từ Dẫn Châu thu gọn ô rồi đi vào: “Cô Thẩm, chuyện tối qua tôi rất xin lỗi.”

“Tối qua làm sao?” Thẩm Như Như vừa ngủ dậy tư duy vẫn chưa được nhanh nhạy cho lắm: “Anh nói chuyện mua bùa đêm qua à?”

Từ Dẫn Châu trầm mặc nhìn cô chăm chú, thấy dáng vẻ cô thực sự không có chút sợ sệt nào, không khỏi đặt câu hỏi: “Cô không sợ?”

Thẩm Như Như sững sờ giây lát, sau đó mới hiểu. Anh hẳn là thấy sáng nay mình không đi giao hoa, cho rằng cô bị dáng vẻ tối qua của anh dọa cho sợ, không dám đi. Cô bật cười, quay người khép cửa, chặn nước mưa bên ngoài: “Anh Từ, anh nghĩ nhiều rồi, tôi còn dám làm ăn với quỷ, sao phải sợ người? Có điều tôi rất tò mò, tại sao anh có thể nhìn thấy quỷ? A Quý nói anh không phải người trong Huyền Môn, sát khí trên người rất nặng.”

Ánh mắt Từ Dẫn Châu nhàn nhạt: “Là bẩm sinh.”

Thẩm Như Như thấy anh không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục truy hỏi, mấy thứ sát khí gì đó, tổ sư gia khẳng định hiểu rõ.

Mưa lớn rào rào cả buổi sáng không có vẻ gì là sẽ dừng, thời tiết tệ hại như vậy, chuyện làm ăn của Kính Hoa Duyên cũng kém đi rất nhiều.

Thẩm Như Như quyết định đóng cửa chuyên tâm vẽ bùa, Từ Dẫn Châu cũng vì mưa quá to không lập tức rời khỏi, anh yên lặng ngồi bên cạnh quan sát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như một học sinh đang ngồi trong trường thi đại học, làm cho Thẩm Như Như cũng trở nên cực kỳ khẩn trương nghiêm túc, đường nét vẽ đều đẹp hơn thường ngày rất nhiều.

Trong cửa hàng một khoảng tĩnh mịch, chỉ có tiếng lật giấy thỉnh thoảng vang lên.

Chập tối sau khi mưa nhỏ dần chuyển phát nhanh đến gom hàng, nhân tiện mang một gói hàng tới, nhìn thấy tên nhà máy gửi Thẩm Như Như mới nhớ tới mình vẫn còn một chiếc điện thoại gửi trả về xưởng để sửa. Cô không có yêu cầu gì cao đối với điện thoại, chiếc điện thoại hơn một ngàn kia cũng dùng rất thoải mái, cho nên sớm đã quên mất chiếc này rồi.

Đổi về điện thoại mới, Thẩm Như Như đăng lên vòng bạn bè, nhân tiện chụp ảnh hoa để quảng cáo.

Từ Dẫn Châu ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt không có chút dao động. Thẩm Như Như vô cớ có chút ngại ngùng, mỉm cười cất điện thoại đi: “Anh Từ có phải không thích dùng điện thoại cho lắm?”

Ngày nào cũng mặc Đường phục, rất ít khi ra ngoài, cũng không nói nhiều, sống như người ngày xưa. Nếu như đổi là cô, đoán chừng một ngày cũng không chịu nổi.

“Tôi không có điện thoại.” Từ Dẫn Châu ngước mắt nhìn cô: “Không dùng đến.”

Thẩm Như Như lập tức lý giải hàm ý trong câu nói ——

Không dùng đến điện thoại, có nghĩa không có người cần liên lạc thường xuyên, cũng có nghĩa quan hệ với bạn bè người thân rất nhạt, thậm chí có thể căn bản không có bạn bè.

Lại liên hệ đến năng lực có thể nhìn thấy quỷ bẩm sinh của anh, Thẩm Như Như thành công bổ sung tình tiết một bé trai bệnh tật ốm yếu cô độc tự kỷ từ nhỏ vào trong não mình.

Thật đáng thương.

Sau năm giờ, mưa dần ngớt. Con sông đối diện con đường đá đầy nước, nước chảy xiết hơn bình thường rất nhiều, ào ào xuôi dòng, phát ra tiếng gầm như thác nước.

Cửa lớn của Kính Hoa Duyên rộng mở, Thẩm Như Như cầm cây lau nhà đi dọn dẹp, ngày mưa ra vào rất dễ làm bẩn sàn nhà, dấu chân nhem nhuốc cực kỳ gai mắt. Cô dùng dung dịch khử trùng cho vào nước lau đi lau lại mấy lượt, đảm bảo không lưu lại chút vết bẩn nào.

“Cũng coi như tạnh rồi, nếu còn mưa nữa, cửa hàng này của tôi sẽ phải ngập mất.” Thẩm Như Như một tay cầm cây lau nhà, một tay chống eo, đứng dưới tấm biển Kính Hoa Duyên cảm thán.

Từ Dẫn Châu ho nhẹ một tiếng, đứng dậy chào tạm biệt: “Mưa tạnh rồi, tôi cũng nên về.”

Thẩm Như Như gật đầu: “Ừm, nhân giờ không có mưa nhanh chóng về thôi, nhớ phải bảo dì Châu nấu cho anh chút canh gừng, đề phòng bị cảm.”

Từ Dẫn Châu lại ho vài tiếng: “Được.”

Nhìn theo bóng dáng gầy yếu của anh biến mất ở đầu kia của cây cầu, Thẩm Như Như quay người đang định đi vào, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô, cô ghé mắt nhìn qua, thì thấy một người đàn ông trung niên xa lạ từ chỗ rẽ góc đường hì hục chạy tới: “Bà chủ Thẩm, hôm nay còn bùa mát mẻ không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.