Tiệm hoành thánh số 444

Chương 90



Chương 90: Báo mộng phần 1


Công việc của Lý Minh Lãng rất bận rộn, cho dù là ngày nghỉ thì vẫn phải tăng ca. Cắm cúi làm đến hơn mười hai giờ đêm, anh ta mới đi tắm rửa, rồi lên giường nghỉ ngơi.


Không biết được bao lâu thì nghe thấy có người gọi: "Minh Lãng! Minh Lãng!"


Lý Minh Lãng trở mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy một dáng người quen thuộc đang đứng cạnh giường, ánh mắt u oán nhìn anh ta.


Lý Minh Lãng hỏi: "Vương Xuyên, cậu về rồi à?" Đây là câu hỏi mà hồi còn học đại học, khi họ còn ở chung một ký túc xá, mỗi đêm lúc đối phương làm thêm trở về, anh ta thường hay hỏi, chỉ là một câu hỏi bình thường.


Nhưng lại làm cho mắt Vương Xuyên đỏ lên: "Minh Lãng, tớ không về được."


Lý Minh Lãng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bừng tỉnh. Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, anh ta thất thần mất một lúc lâu.


Vương Xuyên là bạn thân của anh ta khi còn học đại học. Bốn năm là khoảng thời gian không dài, cũng không ngắn, hai người học cùng lớp, cùng ăn cơm ở căn tin, cùng ở chung một phòng ký túc. Quan hệ tốt đến mức có thể tùy ý dùng tiền trong ví của nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Xuyên đi du học Mỹ, hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa. Mối quan hệ càng thân thiết thì lúc có vết rạn nứt sẽ càng thảm hơn.


Vốn nghĩ rằng mơ thấy Vương Xuyên chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi, nhưng mấy đêm liên tục anh ta đều mơ thấy Vương Xuyên. Lúc thì đứng cạnh giường nhìn anh ta, lúc lại khóc nức nở.


Giấc ngủ không tốt, ban ngày Lý Minh Lãng lại còn nghĩ về giấc mộng làm cho tâm trí không yên. Vì thế mà làm việc cũng mất tập trung, xảy ra sai sót, đã bị sếp phê bình. Anh ta cũng không quên đi hỏi thăm tin tức về Vương Xuyên, nhưng đã hỏi hết tất cả các bạn học mà không hề biết được chút tin tức nào về Vương Xuyên cả.


Vốn dĩ, Vương Xuyên là một người sống hướng nội, nhạy cảm. Suốt bốn năm đại học cũng chỉ chơi thân với mình Lý Minh Lãng, mối quan hệ với các bạn học khác ở mức bình thường. Anh ta không chủ động hỏi thăm thì các bạn học khác cũng đã suýt quên còn có một người bạn cùng lớp tên là Vương Xuyên.


Vì thế, Lý Minh Lãng tính chờ đến ngày nghỉ cuối tuần sẽ về trường, đi tìm giảng viên hỏi thông tin gia đình nhà Vương Xuyên, anh ta mong tìm được số điện thoại của cha mẹ Vương Xuyên.


Nhưng còn chưa đến cuối tuần, đêm đó Vương Xuyên lại xuất hiện bên cạnh giường anh ta: "Minh Lãng! Minh Lãng!"


Lý Minh Lãng cho rằng mình vẫn đang ở trong ký túc xá đại học, đến lúc chạm phải ánh mắt u ám của Vương Xuyên mới nhớ ra cậu ta đã ra nước ngoài được ba năm rồi. Ba năm qua, hai người không hề liên lạc với nhau lấy một lần, ngay cả khi đi họp lớp thì cũng không nghe được chuyện gì về cuộc sống hiện giờ của Vương Xuyên.


Nhớ lại quá khứ từng thân thiết, rồi nhớ lại sự quyết tuyệt sau khi tốt nghiệp, Lý Minh Lãng vô cùng đau xót, suýt rơi nước mắt.


"Xuyên à, cậu vẫn còn hận tớ sao? Những năm gần đây không hề liên lạc với tới, có phải vẫn còn hận tớ vì chuyện đó hay không?"


Vương Xuyên không trả lời, nét mặt càng thêm thống khổ: "Minh Lãng, tớ muốn về, cậu đưa tớ về có được không?"


"Ở nước ngoài sống không tốt thì cậu cứ trở về đi." Lý Minh Lãng nghẹn ngào.


Vương Xuyên vẫn không trả lời, chỉ nói: "Minh Lãng ơi, tớ muốn về, cậu dẫn tớ về đi! Tớ nhớ nhà, muốn về nước..." Cậu ta nói muốn trở về nhưng bóng lại bay đi cách giường Lý Minh Lãng càng lúc càng xa.


"Vương Xuyên!" Lý Minh Lãng sốt ruột, chộp lấy tay cậu ta, muốn kéo cậu ta lại, nhưng lúc vừa chạm vào tay cậu ta, thì cảm thấy máu toàn thân dường như sắp đông lại, rét lạnh cả người.


Cúi xuống nhìn thì thấy trên tay Vương Xuyên toàn là máu, máu không ngừng tuôn ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất. Cùng lúc đó, vẻ mặt Vương Xuyên thống khổ, tuyệt vọng đan xen, khóc đến khàn giọng: "Minh Lãng, sao cậu không tới cứu tớ? Sao không đến đưa tớ về?"


Sau đó, Lý Minh Lãng nhìn thấy trên mặt của Vương Xuyên cũng đã đầy máu từ lúc nào, máu tươi đỏ rực, nhuộm cậu thanh niên sáng sủa trong trí nhớ thành dáng vẻ đáng sợ, dữ tợn.


Lý Minh Lãng kinh sợ, buông tay ra, Vương Xuyên chầm chậm bay đi, vẫn vừa khóc vừa gọi: "Minh Lãng ơi! Cứu tớ với! Minh Lãng! Đưa tớ về nhà với!.."


"Vương Xuyên!"


Lý Minh Lãng bừng tỉnh, trong phòng vẫn tối om , chỉ có ánh sáng le lói từ đèn đường xuyên qua khe rèm cửa chưa kéo kỹ chiếu sáng căn phòng. Trong phòng, có thể nhìn rõ trên bàn, trên ghế, không hề có bóng dáng Vương Xuyên, tất cả vẫn chỉ là một giấc mộng giống như những lần trước.


Cả người Lý Minh Lãng toàn là mồ hôi lạnh, ngồi trong bóng đêm một lúc lâu thì nhịp tim mới bình thường trở lại, bỗng nhiên ngợ ra một điều: Nhất định là Vương Xuyên xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không đã không báo mộng cho mình!


Không đợi đến cuối tuần, hôm sau Lý Minh Lãng xin nghỉ một ngày, quay trở lại trường đại học. Anh ta không tốn quá nhiều công sức đã xin được số điện thoại của cha Vương Xuyên.


Nhà của Vương Xuyên nằm ở một vùng nông thôn, cha mẹ đều vào thành phố làm công, điều kiện gia đình bình thường, đủ để nuôi cậu ta học đại học. Nhưng tiền để đi du học thì đều là dựa vào học bổng, thêm cả tiền cậu ta vừa học vừa làm nữa. Người hướng nội, ít nói như Vương Xuyên quả thực đã rất nỗ lực, rất kiên trì.


Chưa ra khỏi cổng trường, Lý Minh Lãng đã sốt ruột gọi luôn cho cha của Vương Xuyên. Anh ta không dám nói nhiều, chỉ nói là bạn học đại học, lâu rồi không liên lạc nên muốn hỏi thăm một chút tin tức.


Đầu bên kia trầm mặc một lát, Lý Minh Lãng càng căng thẳng. Lát sau, đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài: "Từ cuối năm trước đã không thể liên lạc được với nó. Bác cùng mẹ nó đều không được ăn học đầy đủ, không thể ra nước ngoài được. Nếu cháu có tin tức gì của nó, phiền cháu nói cho bác biết nữa."


Quả nhiên...


Tuy đã đoán được chút ít, nhưng khi nghe vậy, trong lòng Lý Minh Lãng vẫn cảm thấy khó chịu khó nói.


Cúi đầu, thất thần bước về phía trước, thì có một người cản đường anh ta. Ngay sau đó là một giọng nữ thanh thúy, dễ nghe, hỏi: "Anh là Lý Minh Lãng đúng không?"


Lý Minh Lãng hơi ngẩng đầu thì thấy là một cô gái vẻ mặt đáng yêu, đang cười với anh ta: "Chào anh, em là Trình Tiểu Hoa."


Lý Minh Lãng cau mày: "Cô là ai? Sao lại biết tên tôi?"


Trình Tiểu Hoa không muốn vòng vo, nên nói thẳng: "Có phải gần đây anh hay gặp những giấc mơ kỳ lạ, đúng không?"


Lý Minh Lãng cảnh giác: "Sao cô biết?"


Thật ra, nếu không phải là nhiệm vụ hoặc người quen thân xảy ra chuyện thì Trình Tiểu Hoa đã không thèm xía mũi vào chuyện của người khác. Lần này là do Lý Đại Khoan nhờ giúp đỡ.


Hai ngày trước, sau khi hết tiết Thanh minh, Lý Đại Khoan vội vội vàng vàng chạy đến tiệm hoành thánh tìm Trình Tiểu Hoa, vừa vào cửa đã gọi to: "Tiểu Hoa ơi, không ổn rồi! Độc đi duy nhất của nhà họ Lý tôi bị ma ám rồi!"


Lúc đó đúng vào ban đêm, trong tiệm có rất nhiều quỷ sai đến ăn đêm, đa số đều quen biết Lý Đại Khoan, nghe vậy thì trêu chọc:


"Là bị con ma như anh ám còn gì?"


"Lý Đại Khoan, đừng quên cậu vẫn còn đang trong thời gian đi tù đấy, đừng có tham hương khói ở nhân gian quá nhé!"


"Hù dọa con cháu nhà mình thì không phải là một con ma tốt đâu nhé!"


Lý Đại Khoan không quan tâm đến lời móc mỉa, trêu chọc của mấy quỷ sai kia, chạy vào sau bếp nói với Trình Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa này, nể mặt chúng ta quen biết khá lâu, cô nhất định phải giúp tôi!"


Trình Tiểu Hoa vừa nấu xong một nồi hoành thánh, đậy nắp nồi xong thì xoay người hỏi hắn: "Sao thế?"


Lý Đại Khoan nói: "Cháu trai của tôi ấy, mấy ngày gần đây bị ma ám. Haizzz, cũng không hẳn là ám nhưng mỗi ngày đều báo mộng cho nó. Mơ thấy cái gì thì tôi cũng không rõ, nhưng mỗi lần tỉnh lại thì nó đều bị dọa đến ngây ngốc, có lúc còn khóc nữa."


"Chuyện của tôi cô cũng biết rồi đấy, tuy có thể nhân lúc đi giao hàng ở Nhân gian mà du di ít thời gian, nhưng lại không có năng lực gì cả. Hơn nữa, tôi cũng không dám động tay động chân, chẳng may các lãnh đạo của Luyện ngục biết được thì tôi sẽ bị tăng hình phạt, có khi còn không được tiếp tục đi giao hàng nữa."


Trình Tiểu Hoa nói: "Anh không thấy được vong hồn, sao lại nói là ám cháu anh? Hơn nữa, chỉ là một giấc mộng thôi, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể đâu."


Lý Đại Khoan nói: "Tôi không chỉ lo lắng mỗi chuyện báo mộng đâu. Nhỡ đâu sau đó làm hại nó thì sao? Tiết Thanh Minh tôi được nghỉ ba ngày, hết ngày nghỉ thì phải quay về Âm phủ, không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ nó được. Nghĩ mãi chỉ thấy có cô là có thể giúp được tôi thôi."


Từ lúc đến làm việc ở tiệm hoành thánh đến nay, Trình Tiểu Hoa cũng đã đi nhờ xe Lý Đại Khoan mấy lần, coi như có quen biết. Loại việc này, tất nhiên Trình Tiểu Hoa sẽ không từ chối. Dù sao chỉ có một dặm, độn thổ tý là đến.


Suy nghĩ đầu tiên của Lý Minh Lãng khi nhìn thấy Trình Tiểu Hoa chính là cô có phải đàn em khóa dưới hay không, trước đó từng gặp anh ta nên mới biết tên.


Trình Tiểu Hoa không muốn quanh co lòng vòng nên đi thẳng vào vấn đề luôn: "Có người nhờ em đến giải mộng cho anh. Nếu anh tin thì hãy kể lại những gì xảy ra trong mộng cho em nghe."


Nếu không tin thì cô cũng không thể quản được nữa. Dù sao cô cũng kiểm tra rồi, Lý Minh Lãng không phải bị ma ám, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là một giấc mộng thôi, không đáng lo.


"Làm sao cô biết được mấy ngày nay tôi gặp phải giấc mộng lạ? Ai nhờ cô đến giải mộng?" Chuyện này ngay cả cha Lý Minh Lãng, anh ta còn không kể thì tất nhiên những người khác cũng không biết được. Cô gái này làm sao lại biết được chứ?


Trình Tiểu Hoa nói: "Nhìn ấn đường của anh có màu đen, mắt lờ đờ, chắc chắn là do đêm ngủ không ngon, lại hay mơ ngủ tạo thành. Đã mơ nhiều thì tất nhiên cần người giải mộng. Còn là ai nhờ thì giờ chưa thể nói cho anh biết được."


"Cô biết xem tướng sao?"


Trình Tiểu Hoa chỉ cười. Đương nhiên là cô không biết xem tướng, nhưng nếu kể hết ra thì anh ta sẽ nghĩ cô bị điên mất. Thôi, cứ để cho anh ta tưởng là cô biết xem tướng đi. Có lẽ anh ta sẽ không tin tưởng hoàn toàn nhưng ít ra sẽ không nghi ngờ. Huống hồ, giờ anh ta cũng đang gặp chuyện phiền não thật mà.


---


Quà cuối tuần nạ <3

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.