Tiệm hoành thánh số 444

Chương 55: Quảng Bình xui xẻo



Chương 55: Quảng Bình xui xẻo


Trình Tiểu Hao định đi nấu hoành thánh thì người đàn ông mặc sơ mi hỏi: "Cô là Trình Tiểu Hoa?"


"Ồ, anh quen tôi à?"


Người đàn ông mặc sơ mi cười nói: "Giờ không phải là đã quen rồi à?"


Khách quen của quán đều biết tên cô, chắc là anh ta do họ giới thiệu nên đến ăn thử rồi. Trình Tiểu Hoa nhíu mày, đi đến phòng bếp.


Tôn Danh Dương, Sơn Miêu đứng gần đó, vẻ mặt cảnh giác nhìn người mới tới kia.


"Miêu này, cậu xem, sao thằng nhóc kia cứ nhìn chằm chằm Tiểu Hoa nhà chúng ta thế nhỉ?"


Sơn Miêu: "Tôi thấy anh ta không phải người bình thường đâu, nhưng lại không nhìn được lai lịch."


"Ừ, nhất định là thấy Tiểu Hoa nhà chúng ta xinh đẹp nên có ý đồ xấu xa rồi. Mặc kệ hắn có thân phân gì, nếu dám đoạt người của điện hạ, lão Tôn ta sẽ không để yên."


Sơn Miêu: "Anh định làm cái gì?"


"Làm gì á hả?" Tôn Danh Dương hừ một tiếng: "Điện hạ không có ở đây, chúng ta đành phải làm vệ sĩ thôi. Nhìn ánh mắt gian tà của hắn kìa, như hận không thể dính lên người Tiểu Hoa ấy."


Lúc này Trình Tiểu Hoa đã nấu xong hoành thánh, gọi Sơn Miêu: "Sơn Miêu, mau mang cho khách đi này."


Tôn Danh Dương ấn Sơn Miêu: "Ngồi im đấy, nhìn lão Tôn ta xử lý hắn."


Sơn Miêu ngồi nhìn Tôn Danh Dương bưng hoành thánh ra, còn bỏ thêm một chút đồ vào trong chén.


Người đàn ông mặc sơ mi thấy hoành thánh đã được bưng lên còn rất lịch sự nói cười, nói cảm ơn Tôn Danh Dương. Hình như anh ta cũng không đói, chỉ ăn một hai miếng, uống chút canh, rồi dừng đũa. Ăn xong cũng không định tính tiền rồi rời đi, còn đi lại trong tiệm thăm thú một hồi.


"Mẹ nó, con hàng này không định đi à!" Tôn Danh Dương thấp giọng mắng, cầm lấy chổi đang định đuổi người thì thấy Cảnh Thù đã về, vừa vào cửa đã nói: "Cái mùi gì thế này, thối thế! Sơn Miêu, có phải ngươi lại ăn chuột chết không hả?"


Tôn Danh Dương nịnh nọt chạy đến trước mặt Cảnh Thù cáo trạng: "Điện hạ, trong tiệm chúng ta có một gã người thối hoắc, ăn xong cũng không chịu đi, hình như là có ý đồ bất chính với Tiểu Hoa đấy."


Quả nhiên, vừa nghe gã nói vậy, sắc mặt Cảnh Thù thay đổi, lạnh lùng nói: "Sao cậu lại ở đây?"


Người đàn ông mặc sơ mi cười: "Cảnh Thù, lâu rồi không gặp."


Tôn Danh Dương sửng sốt: Vậy mà dám gọi thẳng tên của điện hạ, hắn ta có thân phận gì đây?


Cảnh Thù hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta có quen nhau à?"


Người đàn ông nói: "Quảng Bình ta rốt cuộc đã đắc tội với cậu cái gì cơ chứ, cậu kéo ta vào danh sách đen, gọi điện không thèm nghe. Một đống công việc ta bỏ lại trong điện Diêm La, vội vã chạy đến Nhân gian gặp cậu vậy mà cậu lạnh lùng với ta như vậy?"


Cảnh Thù nói: "Có việc gì thì nói mau đi. Nói xong thì về điện thứ mười của cậu đi."


Quảng Bình nói: "Đã lâu rồi không gặp mà tính tình vẫn khó ưa như thế. Chậc, chuyện cậu nhờ ta điều tra có kết quả rồi, muốn đến nói cậu biết, hóa ra cậu lại không cần. Được thôi, ta về đây."


Cảnh Thù vội giữ anh ta lại: "Có kết quả rồi hả? Nói đi!"


Quảng Bình chỉ Trình Tiểu Hoa đang lấp ló ở cửa phòng bếp: "Cậu phải nói cho ta biết, cậu với cô ấy có quan hệ gì trước đã? Đáng yêu đấy, không nghề cậu lại thích kiểu con gái như vậy. Ta nói cho cậu..."


Quảng Bình mới nói được một nửa thì cảm thấy trong bụng khó chịu, vội hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?"


Cảnh Thù chỉ lên tầng, Quảng Bình nháy mắt bay lên đó.


Điện thứ mười? Diêm La điện? Mặc dù Tôn Danh Dương không thông minh, nhưng dẫu sao cũng đã lăn lộn ở Địa phủ Tư mấy trăm năm, chưa từng gặp các lão đại thì vẫn biết về họ.


"Điện hạ, cứu mạng vớiiiii!" Tôn Danh Dương ôm đùi Cảnh Thù không buông tay.


Cảnh Thù nheo mắt: "Quảng Bình bị tiêu chảy là do ngươi làm hử?"


Trình Tiểu Hoa cũng đi ra: "Sao anh lại làm như vậy?"


Tôn Danh Dương khóc lóc: "Tôi nghĩ ngài ấy là tên háo sắc, không ngờ ngài cũng là Diêm La. Nếu sớm biết thì cho dù cho tôi thêm mấy lá gan nữa cũng không dám dùng "Thần tiên tả"".


Thần Tiên Tả là một loại thuốc xổ có công dụng mạnh mẽ, trên web bán hàng của Địa phủ Tư có bán. Cho dù là yêu, thần, ma, chỉ cần dính một chút thì sẽ bị Tào Tháo rượt ba ngày ba đêm mới hết. Lúc thấy trên web, Trình Tiểu Hoa còn nghĩ món đồ này thật nhảm nhí.


Cảnh Thù bật cười: "Thần tiên tả! Ha ha ha! Tốt, tốt, tốt! Vậy mà giúp bản quân xả giận!"


Hắn túm Tôn Danh Dương dậy, vỗ vai khen ngợi: "Không ngờ ngươi còn có thể làm một chuyện tốt như vậy, không tệ, không tệ!"


Tôn Danh Dương ngạc nhiên: Đây là khen gã hay đang mỉa mai gã thế? Sao lại có cảm giác cận kề cái chết nhỉ?


Cảnh Thù không quan tâm Tôn Danh Dương nữa, vui vẻ hớn hở đi đến cạnh Trình Tiểu Hoa.


Trình Tiểu Hoa cười cười: "Chuyện của anh với Mạnh Bà, đã muốn kể cho tôi nghe chưa?"


Cảnh Thù nói: "Nhất định phải kể sao?"


"Thích thì nói, không thì thôi, tùy anh."


Vốn dĩ Trình Tiểu Hoa muốn cho hắn một chút riêng tư, thông cảm. Nhưng mà người ta còn tặng cho hắn một món đồ riêng tư như cái yếm, cô cũng không rộng lượng được nữa.


Nội tâm Cảnh Thù đang diễn ra một cuộc đấu tranh kịch liệt, nói hay không nói?


Đúng lúc này, Quảng Bình ôm bụng đi xuống, oán giận nói: "Hoành thánh của mấy người bị thiu rồi à? Ui ui, đau chết ta rồi." Giờ thì hay rồi, trên người anh ta không chỉ có mùi đậu phụ thối mà còn có mùi toilet, rất khủng khiếp.


Đến cả Cảnh Thù cũng tránh xa: "Trên người cậu có cái mùi gì thế? Đừng có qua đây, thối chết!"


Quảng Bình thấy ngại, rõ ràng ở Địa phủ có bao nhiêu nữ quỷ sai thích anh ta. Thế mà giờ giống như một con chuột cống, người gặp người ghét?


"Hay là các người cho cái gì vào chén hoành thánh của ta?" Quảng Bình không ngốc, mau chóng nhận ra điểm khả nghi, ánh mắt ôn hòa nhanh chóng thay đổi, lạnh lùng nhìn Tôn Danh Dương.


Toàn thân Tôn Danh Dương run lên, đang nghĩ xem có nên nhận tội hay không.


Cảnh Thù lại nói dối: "Quảng Bình này, ta đoán chắc do cậu tích cốc đã lâu, giờ ăn đồ ăn của Nhân gian không quen thôi."


"Thật không? Ui ui, lại nữa!" Quảng Bình lại vội chạy lên tầng.


"Điện hạ, ngài giống như cha mẹ tái thế của lão Tôn mà. Sau này mạng của lão Tôn tôi chính là của ngài." Tôn Danh Dương vô cùng cảm kích, thiếu chút nữa là liếm giày cho Cảnh Thù luôn =]]


"Cút, cút, cút! Mau đi làm việc đi!" Cảnh Thù đẩy Tôn Danh Dương ra, đuổi theo Trình Tiểu Hoa vào trong bếp.


Trình Tiểu Hoa thấy hắn phiền, cầm dao trừng hắn: "Mau ra! Đi ra ngay!"


Cảnh Thù đành nói: "Được rồi, ta nói cho em nghe, nhưng em không được phép tức giận đâu đấy!"


Trình Tiểu Hoa vội gật đầu. Thật ra cô cũng rất tò mò muốn biết xem Cảnh Thù đã mắc lỗi gì mà bị phạt đến làm trong tiệm hoành thánh, rồi còn quan hệ của hắn với Mạnh Bà nữa.


Cảnh Thù tạo một cái kết giới trong phòng bếp. Thế là Tôn Danh Dương và Sơn Miêu đang chuẩn bị nghe trộm không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.


Nhắc đến chuyện cũ, vẻ mặt Cảnh Thù lại trở nên tức giận: "Thật ra ta bị oan, phải nói là oan ức hiếm thấy trên đời luôn ấy!"


Ngày đó là sinh thần của Diêm Vương bệ hạ, yến tiệc rất đông người. Ngoài các vị lão đại ở Minh giới thì còn có một vài vị thần có uy danh khác cũng đến tham dự. Cảnh Thù là người đứng đầu Thập điện Diêm La nên cũng là một trong số đó. Trong yến tiệc, Diêm Vương bệ hạ dùng trăm vò rượu quý để tiếp đãi khách quý. Tuy rằng Cảnh Thù đã tích cốc từ lâu, nhưng rượu mừng thọ của Diêm Vương không thể không uống. Uống một ngụm thì thấy vẫn ổn nhưng đến lúc uống hết một vò thì đã thấy ngà ngà. Với thân phận của Cảnh Thù, bên cạnh sẽ có rất nhiều người hầu nên dù có say cũng không sao, sẽ có người dìu về đại điện của mình.


Chuyện tưởng đến đây là hết. Ai ngờ lúc Cảnh Thù ngủ dậy thì thấy Diêm Vương đang cau mày nhìn hắn thở dài, còn dùng giọng điệu vô cùng thất vọng nói với hắn: "Cảnh Thù, bình thường nhìn ngươi cũng trầm ổn, sao lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy?"


Cảnh Thù ngơ ngác: "Ta làm chuyện gì hồ đồ? Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà?"


Diêm Vương chỉ gối đầu của hắn, quay mặt đi không đành lòng nhìn.


Nhìn theo ngón tay Diêm Vương, Cảnh Thù thấy dưới gối ngọc của hắn lộ ra một đồ vật màu đó. Hắn rút ra, là một cái yếm nữ màu đó, trên đó còn thêu hai đóa sen liền gốc.


Cảnh Thù vội ném món đồ đi: "Đùa cái gì vậy? Là ai ném lên giường của bản quân?"


Diêm Vương cả giận nói: "Chứng cứ đầy đủ, ngươi còn muốn chối sao?"


"Chứng cứ gì chứ? Đây mà cũng là chứng cứ à?"


Diêm Vương nói: "Hôm qua Mạnh Bà báo án, nói là mất một món đồ riêng tư. Ngươi cũng biết đấy, nghìn năm qua, Minh giới chúng ta không hề có chuyện trộm cắp, huống hồ là đồ của Mạnh Bà..."


Tuy rằng địa vị của Mạnh Bà không thể so với Diêm La nhưng cũng không thể thay thế được. Từ lúc mới có Minh giới đã có cô ấy, chính là nhân viên lâu năm.


Đương nhiên, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, tính cách của Mạnh Bà thật sự rất chướng. Chỉ có chút việc nhỏ cũng có thể gây xôn xao dư luận.


Theo lý thuyết, cho dù có làm ầm chuyện này lên thì cũng không ai dám hoài nghi Cảnh Thù. Chẳng qua là đúng lúc Diêm Vương có việc nên tới tìm Cảnh Thù thì thấy hắn đang ôm cái yếm đỏ, ngủ say. Người hầu muốn mang đi, hắn hay rồi, nhất quyết không buông tay. Trong cơn mơ còn đem giấu xuống dưới gối đầu.


Diêm Vương răn dạy: "Ta nói này, nếu ngươi để ý Mạnh Bà thì cứ nói, sao lại trộm đồ của người ta làm cái gì? Chuyện này truyền ra thì mặt mũi của Minh giới sẽ bị ngươi làm mất hết!"


"Ta trộm... trộm yếm?" Cảnh Thù rất kinh ngạc, rất tức giận, đập một cái lên bàn: "Đây là vu oan giáng họa!"


Một cái vỗ tay này không những đập vỡ cái bàn mà còn phá sập một nửa điện Diêm La của hắn. Yêu ma trong điện bị áp lực từ phế tích kia đè suốt mấy ngày, liên tục kêu gào thảm thiết.


Ngay cả Diêm Vương nếu không kịp thời tạo kết giới thì cũng bị ảnh hưởng. Sắc mặt ngài thay đội, giận dữ quát: "Làm càn!"


---


Cảnh Thù cũng là thứ bạn tồi, quý zị ạ =]]

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.