Tiệm hoành thánh số 444

Chương 46



Chương 46: Ước định


Hai vợ chồng ông chủ Vương cũng một đêm mất ngủ, nhưng một đêm này cũng trôi qua êm đẹp, không xảy ra chuyện gì cả.


Lúc hừng đông, đám người Cảnh Thù đã trở về. Trên đường về, bọn họ đã nghĩ ra nên nói những câu gì. Dù sao cũng không thể nói chuyện thụ yêu được, một yêu quái lâu năm như vậy ở Nam Sơn, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ có chuyện không hay. 


Bọn họ đã nói với ông chủ Vương là khu đất đó không hề có yêu quái gì cả. Sở dĩ lúc trước Vương Manh Manh xảy ra chuyện là lúc ông chủ Vương xây dựng công trình phá hủy thảm thực vật, làm cho Sơn Thần tức giận nên mới cảnh cáo nhẹ.


Đúng vậy, đẩy hết mọi chuyện lên Sơn Thần. Cái gọi là trên đầu ba thước cho thần linh. Rất nhiều lúc người ta không tin nhưng vẫn vô cùng kính sợ.


Nhất là ông chủ Vương lúc đầu tận mắt thấy ma đói, sau đó thì con gái yêu gặp chuyện mê man không tỉnh. Đối với mấy lời của bọn họ nhất định sẽ tin tưởng, vội hỏi làm như thế nào mới có thể xoa dịu Sơn Thần.


Trình Tiểu Hoa nói cho ông ấy biết, cách làm rất dễ, chỉ cần giữ lại thảm thực vật vốn có của Sơn Nam, xây dựng thành một công viên sinh thái. Nếu có thể làm vậy, chẳng những sơn trang không xuất hiện chuyện ma quái mà Sơn Thần còn có thể bảo vệ cho cả một vùng này.


Ông chủ Vương liên tục gật đầu, thề sẽ không phá hỏng tình trạng của Nam Sơn, còn có thể trồng thêm cây ở những chỗ đã đào đất. 


Vốn nghĩ rằng sơn trang Yến Ngữ Lâm Phong này sẽ phải đóng cửa, toàn bộ số tiền đầu tư sẽ phải đổ sông đổ biển. Giờ có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc lại còn được Sơn Thần một phương che chở, sau này ở đây cũng sẽ không xuất hiện chuyện ma quái gì nữa, thì hy sinh một phần lợi nhuận của Nam Sơn đối với ông chủ Vương cũng giống như mất bò mới lo làm chuồng vậy.


Để chứng minh đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, bọn Trình Tiểu Hoa còn ở lại thêm hai ngày. Quả nhiên hết thảy đều sóng yên biển lặng.


Đương nhiên, khen thưởng nhiệm vụ Trình Tiểu Hoa cũng không quên lĩnh. Giờ có thêm ba mươi điểm khen thưởng, quả thật rất trâu bò nhé.


Thứ nhất, cô có thêm kỹ năng mới là độn thổ, sau này cô muốn ra ngoài sẽ không cần ngồi xe buýt nữa. Lúc trở về, cô muốn thử sử dụng ký năng mới này. Ngoại trừ cái kỹ năng này ra, Cảnh Thù còn nói, linh lực của cô bây giờ đã tương đương với Quỷ sai cấp T1.


Lúc đầu nghe thấy chỉ là cấp T1, Trình Tiểu Hoa có chút thất vọng. 


Tôn Danh Dương khóc kể: “Lão Tôn tôi mất năm mươi năm mới có thể từ quỷ sai dự bị trở thành quỷ sai thực tập cấp T1, lại phải mất hơn một trăm năm mươi năm mới có tám mươi điểm linh lực, bước vào hàng ngũ quỷ sai chính thức cấp T2. Cho tới tận bây giờ, linh lực mới được có một trăm tám mươi điểm, cách yêu cầu hai trăm tám mươi điểm thành T3 rất xa. Cô chỉ làm mấy nhiệm vụ thôi mà linh lực đã đến sáu lăm điểm. Công lý ở đâu? Tại sao lại như thế được chứ?”


Cảnh Thù nói: “Không bằng ngươi đi bắt thụ yêu đi, bản quân đặc biệt cất nhắc cho ngươi lên cấp T3 nhé?”


Tôn Danh Dương nghe vậy càng quẫn: “Thụ yêu đâu có dễ bắt. Tôi không đi cửa sau nữa. T2 thì cứ T2 vậy thôi.”


Ngoại trừ độn thổ ra, như Cảnh Thù nói thì linh lực của Trình Tiểu Hoa bấy giờ giống với quỷ sai thực tập T1, có thể dựa vào năng lực của chính mình bắt những con ma độ khó một sao như Hứa Lai Phượng. Nếu như phối hợp với Minh Âm Linh, thì độ hung ác hai sao như Bạch Triều Lộ cũng có thể dễ dàng thu phục. Nghĩ lại, bản thân trở nên lợi hại như vậy, tâm tình của Trình Tiểu Hoa cũng tốt hơn.


Đến ngày thứ ba nên cáo từ, ông chủ Vương muốn đưa bọn họ về nhưng Trình Tiểu Hoa từ chối. Hai ngày nay cô đã trộm luyện tập thuật độn thổ, tất nhiên là muốn thử tự đi về. Ngồi xe á? Tốn thời gian lắm.


Trước khi đi, Vương Manh Manh cứ giữ tay Sơn Miêu không buông. Cô bé là con gái một, từ nhỏ không có bạn chơi cùng, ở trường còn tốt nhưng về nhà thì cũng chỉ có thể chơi với những đồ chơi vô tri. Chưa từng có anh trai nào như Sơn Miêu, đẹp trai lại còn tốt tính, thỉnh thoảng cô bé giận lẫy cũng đều nhường nhịn bé. Quan trọng nhất là ở cạnh rất có cảm giác an toàn, năm lần bảy lượt cứu bé. Trong chuyện cổ tích ý, đến cuối cùng, công chúa đều có hoàng từ bảo vệ mà? Trong lòng Vương Manh Manh, anh Miêu rất giống hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Lúc hoàng tử của bé phải rời khỏi, Vương Manh Manh vô cùng đau lòng, khóc nói: “Anh Miêu, anh còn quay lại chơi với Manh Manh không?”


Sơn Miêu gật đầu: “Mỗi tuần anh sẽ đến chơi với em một ngày nhé.”


Vợ chồng ông chủ Vương cho rằng Sơn Miêu chỉ đang dỗ dành trẻ con mà thôi, không cho là thật. Dù sao thành phố Yến Vân cũng cách thành phố Vọng Gianh hơn một trăm cây số, mỗi tuần đều đến thật sự rất vất vả.


Nhưng Vương Manh Manh nghĩ là thật, cô bé đưa ngón tay út ra: “Anh Miêu không được lừa em đâu nhé, chúng ta ngoéo tay nhé!”


Sơn Miêu cũng cùng bé ngoéo tay, hai ngón tay cái một lớn một nhỏ, trịnh trọng đóng dấu.


Vương Manh Manh lấy từ trong túi áo một con thú nhồi bông, đưa cho Sơn Miêu: “Tặng cho anh nè!”


Trình Tiểu Hoa ngắm nghía, là một con chuột béo, lưng xám bụng trắng, hai chân trước nhỏ nhỏ xinh xinh ôm một củ lạc. Rất đáng yêu, nhưng Trình Tiểu Hoa rất lo lắng Sơn Miêu sẽ ăn luôn mất.


Sơn Miêu cũng ngắm con chuột bông đang được đặt trên tay mình, cười ngốc: “Thật dễ thương!”


Trình Tiểu Hoa vô cùng hoài nghi mình nghe nhầm rồi. Thật dễ thương? Không phải là nên nói “Ăn rất ngon” à?


Vương Manh Manh cũng cười: “Anh phải giúp em chăm sóc cục cưng chuột thật tốt nhé, lần sau em sẽ kiểm tra đấy.”


Sơn Miêu trịnh trọng gật đầu: “Được.”


“Anh Sơn Miêu…”


“Hả?”


Vương Manh Manh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nghiêm túc nói: “Đợi đến khi em tóc dài đến eo, anh lấy em được không?”


Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Giờ trên TV đều chiếu cái thể loại phim quỷ quái gì thế? Một cô bé đáng yêu mà cũng bị ảnh hưởng đến mức này!


Ông chủ Vương, bà Vương xấu hổ, sau đó lại cảm thấy buồn cười.


“Trẻ con nói linh tinh thôi, đều là do ti vi dạy hư.” Bà Vương ôm con gái, nhỏ giọng răn dạy: “Sau này không được xem mấy cái phim truyền hình kia nữa, con xem con học cái gì rồi này!”


Ngay lúc Vương Manh Manh buồn bã sắp khóc, Sơn Miêu xoa đầu cô bé, trịnh trọng nói: “Được, anh chờ em lớn lên.”


Trình Tiểu Hoa vô cùng kinh ngạc, đây là cái tình tiết gì vậy!! Rõ ràng chỉ hai đứa còn là trẻ con đấy!!!


Vợ chồng ông chủ Vương: “Chúng tôi không muốn gả con gái đi sớm vậy đâu nhé!


Lúc trở về tiệm hoành thánh, Sơn Miêu nói với Trình Tiểu Hoa: “Chị, sau này mỗi tuần chị cho em nghỉ một ngày được không? Em hứa với Manh Manh rồi, mỗi tuần sẽ đến thăm em ấy một ngày.”


Tên nhóc này quả nhiên tưởng thật. Trình Tiểu Hoa chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đối với người thường, đi hơn một trăm cây số thật sự rất vất vả, nhưng với Sơn Miêu, cũng chỉ giống như bước chân ra khỏi cửa, ngay lập tức đến nơi.


Tôn Danh Dương cũng xen miệng: “Tiểu Hoa, tôi cũng muốn một tuần nghỉ một ngày. Đột nhiên tôi cũng muốn yêu đương á.”


“Nhưng anh làm gì có đối tượng?”


“Thì không có nên tôi mới muốn đi tìm á. Tôi ở Nhân giới với Minh giới lăn lộn suốt ba trăm năm, không hề gặp ai vừa mắt cả. Sơn Miêu mới đến vài ngày mà đã có đối tượng, hơn nữa còn là một thiên kim tiểu thư nhà giàu nhá. Lão Tôn ta không phục!!”


Vì thế Trình Tiểu Hoa chỉ có thế nói: “Cũng được, nhưng anh với Sơn Miêu không thể cùng nghỉ một ngày được, nếu không trong tiệm sẽ rất vất vả.”


“Không thành vấn đề!”


Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, rõ ràng còn đang mùa đông dài mà sao tất cả đều tâm như tắm gió xuân thế này?


Nhìn Cảnh Thù đang vùi đầu chơi game sau quầy thu ngân, Trình Tiểu Hoa hỏi: “Điện hạ, Sơn Miêu và Lão Tôn đều xin nghỉ một ngày mỗi tuần. Ngài có muốn nghỉ một ngày không?”


Người khác đều có một ngày nghỉ, cũng không nên đề điện hạ làm việc suốt tuần nhỉ?


Cảnh Thù mí mắt cũng không động: “Bản quân muốn nghỉ thì nghỉ, muốn làm thì làm, cần gì cô đồng ý?”


Được rồi, ngài là chủ tiệm, ngài thích sao cũng được.


Trình Tiểu Hoa đang muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy Cảnh Thù bồi thêm một câu: “Ta đây cũng nghỉ một ngày vậy.”


Gì? Không phải nói tự tung tự tác à?


Trường trung học phổ thông số một thành phố Vọng Giang, Nhất trung. Đây là một trường trung học công lập nội trú, do thành tích tốt, giáo viên giỏi, ở thành phố Vọng Giang cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Có thể học ở trường này, hoặc là thành tích vô cùng tốt, hoặc là vừa có tiền vừa có quan hệ.


Một trường trung học tốt như vậy nhưng cơ sở vật chất lại cũ kỹ, nhất là ký túc xá, dựa theo lời trường học nói, vẫn còn rất tốt cho học sinh nghỉ ngơi, học tập.


Nửa đêm, trăng lên cao, ánh trăng chiếu xuống, kiến trúc trong trường càng thêm cũ kỹ. Ký túc xá tắt đèn lúc mười giờ, ngoại trừ một số học sinh chăm chỉ, hiếu học thì tất cả đều đã chìm vào mộng đẹp.


--- 


Hừm, editor đứng đây chờ bạch mã quàng tử suốt 23 năm mà vẫn chưa gặp, toàn gặp phù thủy với cả mẹ kế :3 rầu thế không biết.


Sao trẻ con bây giờ nó manh động thế nhỉ :3 mấy bé mới tí tuổi đầu đã đòi làm phi công á =]]

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.