Tiệm hoành thánh số 444

Chương 13



Chương 13: Lợi ích của linh lực +10 điểm


Một lát sau, ánh sáng màu vàng biến mất, màn hình điện thoại lại quay về giao diện chính. Trình Tiểu Hoa nhìn khắp nơi, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên vô cùng rõ ràng, đến mấy hạt bụi đang bay lơ lửng trong không trung cũng có thể thấy rất rõ. Linh lực cộng mười điểm làm cho thị lực tốt hơn sao? Trình Tiểu Hoa bị cận ba độ, cô muốn chờ đến lúc có tiền sẽ mua kính về đeo. Giờ thì tốt rồi, không có kính cũng có thể nhìn mọi thứ rõ ràng. Chỉ là Trình Tiểu Hoa cảm thấy có chút buồn cười, nhiệm vụ lần này khó hơn lần trước rất nhiều nhưng mà phần thưởng cũng không có gì đặc sắc cả. 


Cô thấy có chút khát nước, đang muốn xuống giường lấy cốc nước để uống, lúc vừa nghĩ vậy, cốc nước đặt trên tủ đầu giường đã bay tới, Trình Tiểu Hoa bất ngờ không kịp phản ứng, cốc nước đập vào trán một cái “bốp”, sau đó, nước trong cốc đổ ra ướt cả chăn. “Sao lại thế!” Trình Tiểu Hoa vội vàng ôm chăn muốn mang ra ngoài phơi khô. Vừa xuống dưới tầng thì gặp Cảnh Thù, hắn liếc mắt nhìn Trình Tiểu Hoa, rồi nhìn chằm chằm vào chỗ bị ướt trên chăn, ghét bỏ nói: “Cô lớn vậy rồi mà còn tè dầm!”


“Tôi, tôi, không phải...”


Cảnh Thù không thèm nghe cô giải thích, kéo ghế ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra chơi điện tử. Trình Tiểu Hoa chỉ có thể ôm chăn đến gần hắn, nghiêm túc nói: “Này, chỗ chúng ta có cái gì đó quái lắm”


“Ừ” Cảnh Thù vẫn cắm đầu chơi điện tử.


“Vừa rồi cốc nước của tôi tự bay đến trước mặt tôi đấy! Còn đụng trúng trán tôi, làm đổ nước xuống chăn!” Cô nghi ngờ rằng có phải hắn sai ma quỷ làm trò chọc cô không?


Có vẻ Cảnh Thù chơi thua bởi Trình Tiểu Hoa nghe thấy hắn mắng một câu: “Chết tiệt!” Không hiểu sao cô lại cảm thấy gã này lớn lên dễ nhìn, đến chửi người cũng rất dễ nghe.


Cảnh Thù ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Trước khi cái cốc đụng trúng cô, có phải cô muốn uống nước, đúng không?”


Trình Tiểu Hoa gật đầu: “Sao anh biết?”


Cảnh Thù nói: “Bởi vì cô nghĩ tới nên cái cốc mới bay đến chỗ cô. Cô hoàn thành nhiệm vụ, được thêm mười điểm linh lực, cô không cảm thấy gì sao?”


“Có chứ. Lúc tôi nhận thưởng xong, thấy thị lực tốt hơn, sau này không cần phải đeo kính nữa. Chẳng lẽ còn có tác dụng khác à?”


Cảnh Thù nói: “Linh lực cộng mười điểm, có nghĩa là cô có khả năng điều khiển đồ vật rồi. Nếu cô không tin có thể thử xem.”


Nghe vậy Trình Tiểu Hoa cảm thấy rất vui mừng, đây là khả năng phép thuật trong truyền thuyết sao? Cô có phép thuật rồi sao? Sau đó, cô ôm chăn đặt lên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ: “Bay ra ngoài, bay ra ngoài đi.”


Cái chăn không hề di chuyển nhưng góc chăn có bay lên một chút, không biết là do tác động của linh lực hay là bị gió thổi nữa.


Cảnh Thù vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Cô muốn làm gì?”


“Chăn này bị ướt rồi. Nên tôi muốn nó tự bay ra bên ngoài, phơi cho khô đấy.”


“Cô nghĩ là mười điểm linh lực có tác dụng lớn lắm hả? Cùng lắm chỉ có thể di chuyển được đồ vật dưới năm trăm gram, không cách cô quá hai mét thôi.”


Trình Tiểu Hoa chán nản: “Cũng quá yếu rồi? Dẫu sao tôi cũng giúp Địa phủ Tư thu một con ma hơn trăm năm oán khí mà chỉ nhận được một chút đó thôi, quá keo kiệt!”


“Cô có chừng mực đi. Cô phải biết rằng, người bình thường có tư chất tốt, muốn tu luyện ra được năm điểm linh lực đều cần phải mất hơn một trăm năm. Cô chỉ hoàn thành một nhiệm vụ, đã được thưởng mười điểm linh lực, lỗi hệ thống cũng lớn quá rồi đấy.”


Nghe hắn nói vậy, Trình Tiểu Hoa cảm thấy như mình đã nhặt được vật quý vậy. Vui vẻ ôm chăn ra ngoài phơi, sau đó chạy vào trong tiệm, dùng nồi niêu chén bát làm thí nghiệm, luyện tập khả năng dịch chuyển đồ đạc.


------------


Triệu Mỹ Mỹ là người đầu tiên tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, thấy một người con trai đang đứng người sáng, cả người như phát ra ánh sáng thần thánh. Là một người lớn lên rất tuấn tú, mũi thẳng, mắt sâu, làn da ngăn đen, rất nam tính.


“Tỉnh rồi?” Thường Thanh nghĩ thầm trong lòng: Loài người quá mức yếu ớt, chỉ xóa bỏ chút ký ức mà cũng có thể hôn mê lâu như vậy.


Triệu Mỹ Mỹ chớp chớp mắt, dần rõ ràng. Đêm qua có chuyện gì nhỉ? À, đúng rồi. Đêm qua mình tổ chức tiệc mừng sinh nhật, sau đó cùng bạn bè đi dạo ven sông Tịch Giang. Sau đó... sau đó có lên một cái thuyền nhỏ. Nhưng sau nữa thì sao nhỉ? Cô chỉ nhớ đến đoạn gió càng lúc càng mạnh, sóng càng lúc càng nhiều, thuyền nhỏ lắc lư giữa sông như muốn lật.


Nghĩ đến đây, cô bỗng rùng mình. Nhìn xung quanh thấy một đám bạn vẫn đang hôn mê, dáng vẻ chật vật, cả người ướt sũng như vừa được vớt từ trong nước lên. Cô cúi đầu xem xét chính mình, không nhịn được mà sợ hãi kêu một tiếng, vội ôm chặt lấy mình. Bộ váy cao cấp của cô đã ướt đẫm, chỗ ngực đã trượt xuống dưới, lộ ra nội y màu đỏ bên trong. Áo khoác Trình Tiểu Hoa đưa cho cô đã rơi vào trong sông.


“Chúng tôi bị lật thuyền sao? Có phải anh đã cứu chúng tôi không?” Tình trạng như này, ngoại trừ do lật thuyền, bị rơi vào trong sông ra thì còn có thể làm sao được nữa.


Thường Thanh chỉ “Ừ” một tiếng. Thôi, để cô gái này nghĩ vậy cũng được, đỡ phải giải thích nhiều.


Triệu Mỹ Mỹ lại hét lên một tiếng, Thường Thanh cảm thấy lỗ tai có chút đau, không hiểu sao cô gái này lại thích hét như vậy nữa.


“Tôi còn có một người bạn, cô ấy đâu rồi? Anh có thấy cô ấy không? Có cứu được cô ấy không? Chết rồi, Tiểu Hoa rơi xuống sông không tìm được sao?” Triệu Mỹ Mỹ sốt ruột, ở trên bờ nhìn quanh. Thường Thanh biết cô đang tìm Trình Tiểu Hoa nên nói: “Cô ấy không khỏe, tôi đã gọi xe đưa cô ấy về trước rồi.” Triệu Mỹ Mỹ nghe vậy mới thấy yên tâm.


Đám người Vương Kỳ lần lượt tỉnh lại. Phản ứng cũng không khác Triệu Mỹ Mỹ lắm, đều nghĩ là thuyền lật, rồi rơi xuống sông.


Chỉ có Hứa Phong gặp ác mộng, trong mộng, gã bị một ma nữ đuổi giết, sợ đến mức giờ là ban ngày vẫn còn run rẩy không ngừng, không đứng lên nổi, gọi Triệu Mỹ Mỹ đến đỡ dậy. 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.