Tiệm hoành thánh số 444

Chương 109



Chương 109: Giày múa màu đỏ 8


Không lâu sau thì cửa phòng bị gõ vang. Trình Tiểu Hoa ra mở cửa, nói: "Sao đến trễ vậy? Em sắp bị hai người họ nghĩ là phần tử bắt cóc rồi đây này."


Cảnh Thù vừa đi vào vừa nói: "Thứ kia mượn tay Vương Manh Manh làm người khác bị thương, thủ tục bên cục cảnh sát có chút phiền phức nên vậy."


Thấy có người đàn ông lạ mặt vào nhà, trong lòng Lâm Mai lại càng bất an hơn.


"Cô Trình, người này là ai vậy? Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?"


Trình Tiểu Hoa là người do cô ấy mời đến trừ tà nhưng hiện giờ, tai họa còn chưa được giải trừ mà cô đã dùng thủ đoạn cứng rắn bắt mẹ con cô ấy không được rời khỏi nhà, cũng không hề giải thích tại sao. Hơn nữa không lâu sau thì lại có một người đàn ông lạ mặt đến nhà, nghĩ sao cũng thấy không ổn lắm.


Trình Tiểu Hoa nói: "Thật xin lỗi. Lâm Mai, không phải cô vẫn luôn nghi ngờ là tại sao trong nhà cô lại xảy ra nhiều chuyện cổ quái sao? Hiện giờ, tôi cảm thấy có lẽ mình đã biết được nguyên nhân rồi."


"Cô biết? Là chuyện gì?" Lâm Mai nghe thấy Trình Tiểu Hoa đã tìm được nguyên nhân thì cũng không so đo với những hành vi thất lễ vừa rồi của cô nữa.


Trình Tiểu Hoa duỗi tay ra, Cảnh Thù đặt một đôi giày múa màu đỏ lên tay cô. Vốn dĩ đôi giày được bảo quản rất mới nhưng vì Vương Manh Manh đã từng mang, lại thêm việc đi lại ở bên ngoài đường rất nhiều nên đế giày đã bị mài mòn, trên giày cũng dính rất nhiều bụi bẩn.


Nhưng Lâm Mai chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra: "Đây là, giày của nhà tôi mà? Là giày mà hồi nhỏ Khả Khả từng đi! Tôi nhớ là nó đã bị ném ra ngoài cửa sổ, tôi còn từng xuống dưới tầng đi tìm mà lại tìm không thấy. Các người nhặt được nó ở ngoài đó sao?"


Phương Khả Khả vừa nhìn thấy đôi giày thì sắc mặt thay đôi, trên mặt có chút hoảng sợ và bất an.


Trình Tiểu Hoa nói với Lâm Mai: "Như cô đã từng kể, những bức ảnh trên tường đều bị lấy xuống. Nếu như tôi không nhớ nhầm, thì những bức ảnh cô chỉ cho tôi đó đều là ảnh chụp con gái cô khi ở trên sân khấu?


Lâm Mai không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu.


Trình Tiểu Hoa nhìn Phương Khả Khả: "Mẹ cô nói là cô học múa ballet từ nhỏ, giờ còn múa được không?"


Mặt Phương Khả Khả biến sắc, lắp ba lắp bắp: "Tôi, tôi đương nhiên là còn!"


Trình Tiểu Hoa: "Vậy giờ có thể múa một đoạn cho chúng tôi xem được không?"


Phương Khả Khả nói: "Đã hai năm rồi tôi không tập luyện nên có chút không quen."


Trình Tiểu Hoa nói: "Cho dù vài năm không luyện tập thì những gì cơ bản vẫn còn lại chỉ. Không cần múa một đoạn hoàn chỉnh đâu, chỉ cần làm vài động tác là được rồi."


Mồ hôi lạnh chảy trên trán Phương Khả Khả, hoảng hốt nhưng vẫn cố cãi cứng: "Cô bảo tôi múa thì tôi phải múa sao, sao tôi lại phải nghe lời cô? Nơi này là nhà của tôi, mời các người rời đi đi!"


Lầm Mai nghe vậy thì thấy kì quái: "Tại sao lại muốn Khả Khả múa? Chuyện kia có liên quan gì đến múa ballet sao?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Đương nhiên là có liên quan. Bởi vì tôi hoài nghỉ, mấy chuyện đã xảy ra đều để nhắc cô là cô ta không biết múa ballet."


Lâm Mai bật cười: "Con gái tôi đã học múa từ năm 3 tuổi, múa suốt mười mấy năm thì sao có thể không biết..."


Nói được một nửa thì mặt cô ấy sượng lại: "Cô Trình, rốt cuộc cô có ý tứ gì?"


"Con gái cô tất nhiên là biết múa ballet rồi. Nhưng cô ta—" Trình Tiểu Hoa chỉ vào "Phương Khả Khả" mặt mũi đang trắng bệch nói: "Cô ta sẽ không, bởi vì cô ta không phải là con gái cô. Tôi nói đúng chứ? Vương Hiểu Linh mới là tên của cô nhỉ?"


"Phương Khả Khả" vội vàng biện giải: "Cô nói bậy bạ gì thế? Vương Hiểu Linh cái gì, tôi không hề biết gì! Mẹ ơi, mau đuổi cô ta đi đi, cô ta là kẻ lừa đảo, muốn nói vài câu nhảm nhí để lừa tiền nhà chúng ta đấy!"


Lâm Mai càng nghe càng thấy không hiểu ra sao cả: "Sao tôi có thể nhận sai con gái mình cơ chứ? Hơn nữa, nếu như nó không phải con gái tôi thì con gái tôi đang ở đâu?"


Trình Tiểu Hoa thầm thở dài một tiếng, tuy rằng cảm thấy lời sắp nói có chút tàn nhẫn nhưng cũng không thể không nói. Cô đặt đôi giày màu đỏ kia lên bàn trà: "Có lẽ tôi nói thì cô sẽ không tin, vậy nên để cho Phương Khả Khả tự nói cho hai người nghe đi."


Vương Hiểu Linh nghe vậy cực kì kinh hoảng, không thể ngồi yên được nữa, cô ta muốn chạy ra ngoài nhưng cửa đã bị Cảnh Thù chặn lại. Hắn không nói không rằng chỉ đứng đó, dùng hành động làm cho cô ta hiểu rằng cô ta không thể chạy trốn được.


Mà vào giờ phút này, đèn trong phòng đã bị Trình Tiểu Hoa tắt đi, chỉ để lại hai ngọn nến, ánh sáng mờ mờ.


Trình Tiểu Hoa dùng linh lực điều khiển Minh Âm Linh làm nó kêu leng keng.


Tuy rằng Lâm Mai có chút không hiểu, nhưng trong lòng vẫn có lờ mờ đôi chút, không hề dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm động tác của Trình Tiểu Hoa.


Hồn phách của Phương Khả Khả rất yếu, yếu đến mức không thể hiện ra trước mặt người khác, chỉ có thể bám vào đôi giày lúc nhỏ của mình. Sau đó, tuy rằng "nó" khó khăn lắm mới khống chế được Vương Manh Manh, nhưng sau chuyện kia, ma lực đã bị tiêu hao rất nhiều.


Mà lúc này, Trình Tiểu Hoa dùng sức mạnh của Minh Âm Linh tiếp sức cho hồn phách của Phương Khả Khả, nên có thể hiện hình được.


Mới đầu Lâm Mai nhìn ánh sáng mờ ảo từ hai ngọn nến cùng tiếng chuông mà rựng tóc gáy. Nhưng tiếng chuông càng dồn dập thì bất an trong lòng càng lớn dần lên. Cô ấy có thể đoán được một chút, nhưng lại theo bản năng mà kháng cực những gì mình đoán được.


Dưới sự thúc giục của tiếng chuông, đôi giày múa màu đó chậm rãi tỏa ra từng luồng ánh sáng đỏ. Lúc mới đầu chỉ là những tia sáng mỏng manh mà sau đó càng lúc càng rõ nét, tụ lại giữa không trung thành một thiếu nữa. Thiếu nữ cao khoảng 1m75, người thanh mảnh, mái tóc dài rủ xuống ở một bên, dính rất nhiều máu. Trên mặt cô lại khá sạch sẽ, nhưng chỗ khóe môi lại không ngừng rỉ máu.


Lúc mới thấy, trong lòng Lâm Mai còn sợ hãi, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt kia thì thất thanh gọi: "Khả Khả!"


Quay đầu lại nhìn "Phương Khả Khả" vẻ mặt sợ hãi, đáy lòng Lâm Mai lại càng sợ hãi hơn, giọng nói cũng run run: "Rốt, rốt cuộc là sao, sao lại thế này?"


"Phương Khả Khả" nhìn thấy vong hồn kia, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng hai chân không nghe sai khiến, cô ta ngồi sững trên đất, ôm mặt kêu lên: "Mau, mau đuổi thứ này đi!"


Trình Tiểu Hoa hỏi cô ta: "Giờ cô chịu nói thật chưa? Sao cô lại nhắm mắt lại? Cô chiếm thân phận, nhà và cả cha mẹ cô ấy, giờ không cả dám nhìn cô ấy sao?"


"Phương Khả Khả" chạy đến trốn sau lưng Lâm Mai, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn nói: "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con. Con là Khả Khả, con gái của mẹ mà! Bọn họ gọi hồn một thứ vớ vẩn lên để lừa mẹ đấy, mẹ nhất định không được tin bọn họ!"


Cảnh Thù cười lạnh: "Sao, muốn đi xét nghiệm DNA không?"


"Phương Khả Khả" không nói nữa.


Lâm Mai nghe đến đó, sao còn có thể không hiểu rõ nữa? Cô bật khóc, mở miệng nhưng lại đau lòng đến mức không thể phát ra âm thanh.


Vốn dĩ trên mặt của vong hồn Phương Khả Khả còn có vẻ oán giận nhưng khi nhìn thấy mẹ khóc, những oán kia, những hận kia đều tạm bị bỏ qua một bên. Cô cúi người, đưa tay ra, muốn lau nước mắt trên mặt mẹ nhưng tay cô chỉ có thể hư vô xuyên qua khuôn mặt Lâm Mai.


Phương Khả Khả cũng khóc, cô há miệng thở mạnh, tựa hồ là tiếng gọi mẹ, nhưng lại không hề phát ra tiếng. Lâm Mai cuối cùng cũng từ trong bi thương cực độ nói được một câu, nức nở hỏi: "Khả Khả, con bị làm sao thế? Sao không thể nói cho mẹ nghe?"


Trình Tiểu Hoa thay Phương Khả Khả nói: "Cô ấy bị thương ở miệng, không thể nói được."


Lúc trước, Trình Tiểu Hoa bởi vì cái tên "Vương Hiểu Linh" nên mới hoài nghi Phương Khả Khả, nên đã nhắn tin nhờ Quảng Bình tra trên sổ sinh tử. Quả nhiên, Phương Khả Khả đã chết từ lâu, tất nhiên vị này là giả mạo, tên thật là Vương Hiểu Linh.


Nói đến đây thì Phương Khả Khả cũng thật thảm. Diện mạo của cô ấy rất xinh đẹp, nếu có cái gì gọi là khuyết điểm thì chính là mặt có chút to, làm ảnh hưởng đến hiệu quả khi quay chụp. Mà Phương Khả Khả lại luôn muốn làm ngôi sao điện ảnh. Vì thế sau khi thi đỗ học viện điện ảnh, nói dối Lâm mai là cùng bạn bè tham gia trại hè trong một tháng, sau đó đi đến thẩm mỹ viện Hàn mỹ tiến hàng phẫu thuật chỉnh hình. Bác sĩ mổ chính chính là viện trưởng Bằng.


Không ngờ được rằng, trong quá trình phẫu thuật xảy ra việc ngoài ý muốn. Lúc đang tiến hành được một nửa thì miệng vết thương lại bị xuất huyết nhiều. Lại thêm chỗ xuất huyết là ở bên trong khoang miệng, máu tươi quá nhiều đổ thẳng xuống họng, khiến ngạt thở, cuối cùng cô chết trên bàn phẫu thuật.


Sau sự việc, bác sĩ mổ chính là viện trưởng Bành bị dọa đến choáng váng. Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, đang do dự có nên báo cảnh sát hay không thì ông ta thấy Vương Hiểu Linh.


Kể ra thì cũng thật là trùng hợp, dung mạo của Vương Hiểu Linh có bảy phần giống Phương Khả Khả, dáng người cũng khá giống. Đến thẩm mỹ viện là muốn chỉnh một chút. Lòng yêu cái đẹp thì con người ai chẳng có, chẳng sợ điều kiện kinh tế của cô ta không được tốt, nhưng dành toàn bộ mấy tháng tiền lương thì vẫn có đủ chi phí phẫu thuật.


Viện trưởng Bành vừa thấy Vương Hiểu Linh, trong lòng xuất hiện một tia ác niệm.


Lão kinh doanh bệnh viện nhiều năm, mãi mới tạo được chút danh tiếng, chẳng may chuyện phẫu thuật thất bại làm chết người bị lộ ra, danh tiếng sẽ biến mất, bệnh viện suy tàn, đấy chỉ là những thứ nhỏ. Quan trọng nhất là giấy phép hành nghề y của lão đã bị treo từ vài năm trước. Kể từ đó lão không còn được cho phép hành nghề nữa, giờ lại có người chết, đây sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự!


Trước đó Vương Hiểu Linh cũng đã từng đến đây làm phẫu thuật, viện trưởng Bành cũng có chút hiểu biết về gia đình cô ta. Biết được gia đình cô ta có điều kiện bình thường nhưng cô ta lại là người rất ưa hư vinh. Vì thế viện trưởng Bành uyển chuyển đề cập chuyện này với cô ta, hi vọng cô ta có thể giả mạo thành Vương Khả Khả. Đối với viện trưởng Bành mà nói, việc này tất nhiên là biện pháp cầu hòa. Nếu như cô ta không đồng ý, tình huống cũng không thể tệ hơn được nữa. 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.