Trong lúc Khương Nghênh và Vân Hiện mê mang trợn mắt, Thẩm Huyên cất tiếng cắt ngang: “Khương Nghênh, cậu nói gì đấy?”
Khương Nghênh tỉnh táo lại, ý thức được vừa rồi bản thân mình nói linh tinh, vội vàng bổ sung cứu cánh: “À, là thế này, tôi phải tham gia một hôn lễ, cho nên, cho nên….”
Vân Hiện phản ứng lại, tiếp lời cô: “Cho nên cần tìm một người bạn trai tham gia cùng?”
Khương Nghênh vỗ tay: “Đúng!”
Trong tiệm có khách mới, Vân Hiện nói với Khương Nghênh câu “Đợi chút”, rồi xoay người quay về trước quầy.
*
Thẩm Huyên chống cằm, tầm mắt xoay quanh giữa Vân Hiện và Khương Nghênh. Cô ấy khuấy cốc đồ uống lên, sữa chua men sống thêm chanh, rất hợp với khẩu vị chau chát mát lạnh thời kì mang bầu của cô ấy, cũng giống hệt như bầu không khí kì diệu giữa hai người lúc này.
Khương Nghênh cúi thấp đầu, vẻ mặt uể oải, trừng mắt nhìn Thẩm Huyên, than thở nói: “Đều tại cậu, bỗng dưng gọi anh ấy làm gì, tớ còn chưa chuẩn bị xong, ban nãy toàn nói những gì ấy.”
Khương Nghênh hừ một tiếng: “Ai ăn no rửng mỡ đi đồng ý.”
*
Chuông điện thoại của Thẩm Huyên vang lên, là chồng cô ấy gọi tới: “Tớ đi nhận điện thoại đã, lão Chu kiểm tra đốt xuất.”
Khương Nghênh dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng đi xa quá đó.”
Ở một bên khác, Vân Hiện gọi Tô Thừa từ trong bếp ra, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Nghênh bảo cô đi ra cửa hông, Khương Nghênh gật đầu, xách túi của mình lên đuổi theo bước chân của anh.
Vân Hiện đưa cô tới chỗ chiếc xe đậu ở sau vườn.
Khoang xe chật hẹp riêng tư, giữa hai ghế ngồi được cách nhau bằng vách ngăn, cũng không cần mặt đối mặt, hòa hoãn ngượng ngùng giữa hai người.
Khương Nghênh không thích mùi nước hoa quá nồng trên xe, cũng không thích mùi da thuộc của ghế ngồi. Trên xe của Vân Hiện không có hai loại mùi này, chỉ có một mùi cam ngọt rất nhẹ, giống như tỏa ra từ trên người anh.
“Là hôn lễ của ai?” Vân Hiện mở miệng trước.
Khương Nghênh không muốn nói dối, nhưng cũng không nói thật: “Một bạn học thời đại học của em.”
“Tại sao lại phải tìm một người đi cùng em?”
Khương Nghênh bấu chặt vào dây đeo túi, im lặng một lúc mới nói: “Lúc đó…..em bị máu dồn lên não, nói tới lúc đó nhất định sẽ dẫn bạn trai đích thân tới gửi lời chúc phúc, kết quả người ta đẩy hôn lễ lên trước, em vẫn chưa tìm được bạn trai. Hôm đó là họp lớp, có khá nhiều người ở hiện trường, có lẽ đang đợi đến hôn lễ xem kịch hay nữa.”
Vân Hiện hỏi: “Cho nên muốn tìm một người giúp em ứng phó?”
Khương Nghênh gật đầu: “Có phải anh cảm thấy ấu trĩ lắm không, Thẩm Huyên cũng mắng em là chết cần thể diện sống phải chịu tội.”
Vân Hiện móc ra một chiếc hộp sắt từ trong khoang đồ linh tinh, tay đặt trên nút đóng mở trên nắp hộp.
Trên tâm lý học nói. Đây là biểu hiện của sự nóng nảy bực bội.
“Vậy sao em không trực tiếp từ chối không đi?”
Khương Nghênh còn đang nghĩ trả lời như thế nào, Vân Hiện lại hỏi: “Là bạn trai cũ à?”
Khoang xe rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hộp sắt đóng mở tạch tạch vang lên.
Mãi lâu sau Vân Hiện mới hé môi nói một câu: “Được, tôi đi cùng em.”
Khương Nghênh nghiêng đầu qua nhìn Vân Hiện, đường nét gương mặt anh rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được đẽo gọt một cách tỉ mỉ, gọn gàng vô cùng sắc bén. Thực ra ngũ quan của anh cũng cứng rắn sáng sủa, chỉ là bình thường khí chất của anh quá đỗi dịu dàng, cho nên cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần.
Hiện giờ không vui hiện hết lên trên mặt, giống như bị phủ một tầng mây mù dày đặc, bỗng nhiên sinh ra cảm giác xa cách.
Khương Nghênh cảm nhận được tâm tình của anh, cô mở miệng nói: “Anh không cần miễn cưỡng đâu.”
“Không phải miễn cưỡng.” Vân Hiện thả chậm ngữ điệu, “Lần trước em vẽ tranh giúp tôi, vẫn chưa kịp cảm ơn em, tôi giúp em chuyện này, coi như có đi có lại.”
“Có đi có lại…..” Khương Nghênh lẩm nhẩm bốn chữ này, như nghĩ ngợi gì đó gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Sau khi xuống xe, cô nhìn thấy Thẩm Huyên đang gọi điện thoại dưới gốc cây.
Thẩm Huyên thấy phản ứng của cô sai sai, quan tâm hỏi: “Sao thế? Tương Cầm từ chối cậu rồi à?”
Khương Nghênh lắc đầu: “Không phải, anh ấy nói được, nhưng sao tớ cứ cảm thấy….”
Cô đang nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu của Vân Hiện khi ở trên xe ban nãy, cố gắng tìm ra một từ hình dung: “Hình như anh ấy, tức giận rồi?”
Thẩm Huyên gạt lọn tóc bị gió thổi rối tung ra sau tai, lạ lùng nói: “Anh ta tức giận cái gì chứ?”
Khương Nghênh nghi hoặc nghoẹo đầu ra: “Đúng đó, anh ấy tức giận gì chứ.”
Cơn gió nhẹ thổi qua, hoa xuân đung đưa nơi đầu cành, cánh hoa màu trắng hồng rơi trên bờ vai của Khương Nghênh, che lấp đi chiếc gai xanh trên bông hồng rực đỏ.
Thẩm Huyên lấy cánh hoa xuống giúp cô, đặt vào trong lòng bàn tay Khương Nghênh, khoác tay cô đi về con phố bên kia: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Tương Cầm đồng ý là được rồi mà, đi tôi, đừng lãng phí quãng thời gian đẹp đẽ nữa.”
Khương Nghênh kéo chặt lấy Thẩm Huyên khống chế tốc độ của cô ấy: “Đi chậm thôi má!”
Trên xe, Thẩm Huyên nhìn về phía tiệm cà phê tinh tế ấm áp kia, hỏi Khương Nghênh: “Lần này cậu tìm Tương Cầm làm bạn trai giả, vậy lúc nào thì cậu cho anh ấy chuyển lên chính thức?”
Khương Nghênh lắc đầu: “Hai bọn tớ còn chưa đến mức ấy đâu.”
Thẩm Huyên phụt cười, nhéo cánh tay của Khương Nghênh: “Lúc nào hả? Cậu còn tận hưởng quãng thời gian thả thính đúng không?”
Thẩm Huyên nói: “Lần tới Thân thành này là một cơ hội tốt ấy, các cậu ra ngoài cùng nhau, còn đóng giả làm người yêu nữa, cậu phải nắm cho chặt vào.”
Khương Nghênh nghĩ ngợi, gật đầu: “Đúng nhỉ, là cơ hội tốt, vậy cậu nói xem đến lúc ấy tớ phải tỏ tình như thế nào? Có ý tưởng lãng mạn nào không, chuyện này tớ đâu có kinh nghiệm gì.”
Thẩm Huyên ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: “Thực sự cậu rất thích Tương Câm đấy nha, đã nghĩ đến chuyện tỏ tình rồi?”
Khương Nghênh cau mày hỏi ngược lại: “Chẳng phải ý của cậu là như thế này sao? Bảo tớ nhanh chóng chuyển anh ấy lên chính thức.”
“Tớ muốn hai người các cậu nhanh chóng bên nhau, nhưng mà….” Thẩm Huyên ngừng lại, “Tớ tưởng rằng cả đời này cậu sẽ không thể nào chủ động, quả thực không dám giấu, trước kia tớ còn nghi ngờ cậu mắc chứng lãnh cảm cơ.”
Cô ấy tiếp tục bổ sung nói: “Dù sao thì lúc cậu và Lục Đình Dương còn tốt, cậu chưa từng biểu lộ tình yêu trước mặt hắn ta, tớ cho rằng cậu mãi quen với việc bị động và thừa nhận.”
Khương Nghênh hạ nửa cánh cửa sổ xuống, không khí của mùa xuân mang theo hương hoa ngào ngạt.
Trước kia cũng là vào thời tiết cuối xuân đầu hạ như thế này, một chàng trai mang theo trái tim chân thành, tràn ngập yêu thích và hi vọng bước tới trước mặt cô.
Phong cảnh cây cối hai bên đường vụt qua, âm thanh của cô bị gió thổi bay vào trong không khí: “Những câu mà Lục Đình Dương nói tớ đều nhớ kĩ, cho nên là, không dám giẫm vào vết xe đổ nữa.”
*
Hôm nay Khương Nghênh đi ra khỏi tòa nhà văn phòng trời đã tối đen, cơn mưa nhỏ đang rơi tí tách.
Nhìn thấy chiếc xe màu trắng bạc, cô giơ một tay che trước trán, chạy chậm tới.
“Sao không mang ô?” Đợi Khương Nghênh ngồi lên ghế phụ lái, Vân Hiện nhìn mái tóc ướt mưa của cô, rút vài tờ giấy đưa qua.
Khương Nghênh nhận lấy, lau lung tung mấy cái: “Quên rồi, không sao, mưa nhỏ thôi.”
Vào đầu mùa mưa, không khí ẩm ướt bao trùm toàn bộ thành phố Giang Nam, giữa đất trời oi bức ẩm ướt.
Vân Hiện dặn dò cô: “Tuần sau luôn có mưa, đừng quên nữa.”
Khương Nghênh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai ngày sau bọn họ sẽ xuất phát tới Thân thành, hôm nay dự định ra ngoài mua lễ phục và quần áo dự tiệc.
Mấy ngày trước Vân Hiện có trưng cầu qua ý kiến của cô, muốn dựa theo trang phục của đối phương để phối cho mình bộ quần áo cân xứng.
Khương Nghênh cảm thấy dù sao cũng làm phiền người ta, cô đề nghị quần áo để cô mua.
Vân Hiện suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý với đề nghị của cô, hẹn cô hôm nay cùng nhau đi xem đồ.
Khương Nghênh chuẩn bị cho mình một bộ váy liền thân kiểu Pháp, nền trắng có hoa văn màu cam, cổ vuông cổ điển, dài đến bắp chân, thân dưới được thiết kế xẻ tà tăng thêm phần gợi cảm, vừa lười nhác vừa ưu nhã, cô còn cố cắn răng mua một đôi giày cao gót 8 phân.
Thời tiết tháng năm đã rất oi bức, cả bộ đồ vest quá dày quá nặng, Khương Nghênh nghĩ nên chọn cho Vân Hiện áo sơ mi phối với quần tây, anh dáng cao chân dài, là móc áo trời sinh, vừa mới vào cửa hàng đầu tiên thử một bộ đã rất hợp rồi.
Khương Nghênh ngồi trên ghế sô pha, cảm giác được hai nhân viên trong tiệm đang xì xào bàn tán về cô, vội vã lôi điện thoại ra tránh khỏi tầm mắt ấy.
Vân Hiện bước ra khỏi phòng thử đồ, dáng người thăng tắp, đẹp trai ngời ngời, anh sửa sang lại nút áo, xoay người hỏi Khương Nghênh: “Em thấy thế nào?”
Khương Nghênh cười khen: “Rất đẹp trai, khá hợp với anh.”
Nhân viên trong tiệm đứng bên cạnh nói: “Chị gái, bạn trai chị đẹp trai như vậy, mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Vân Hiện hơi mỉm cười gật đầu với cô gái đó, rồi lại nhìn về phía Khương Nghênh: “Tôi muốn hỏi, em cảm thấy bộ này có hợp với bộ váy của em hay không?”
Khương Nghênh chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng hú hét kích động của hai nhân viên kia: “Cứu mạng với, ngọt quá đi!”
Khương Nghênh nhìn Vân Hiện một cái, sau đó bất lực nhún vai.
“Bộ này đi.”
“Được.”
Vân Hiện quay về phòng thử đồ thay quần áo, Khương Nghênh tới trước quầy thanh toán.
Lúc thanh toán nhân viên hâm mộ nói với cô: “Lần đầu tiên thấy có người đi mua đồ với bạn trai, tình cảm của hai người tốt thật đấy ạ.”
Khương Nghênh chỉ cười cười.
Không tới nửa tiếng đã giải quyết xong, đi ra khỏi cửa hàng đồ nam, Vân Hiện hỏi Khương Nghênh có đói không.
Khương Nghênh lắc đầu: “Dạo này giảm cân, không ăn cơm tối ạ.”
Vân Hiện khẽ cong môi lên, chọc ghẹo cô: “Tôi chỉ biết cô dâu phải giảm cân trước hôn lễ.”
Khương Nghênh hỏi vặn lại: “Ai đối mặt với người yêu cũ mà chẳng ăn diện lộng lẫy chứ?”
Vân Hiện dừng chân: “Thế à, xin lỗi, tôi không có người yêu cũ nên không biết.”
Khương Nghênh trợn to mắt, lẩm bẩm một câu: “Không phải chứ?”
Vân Hiện sải bước đi tiếp về phía trước, dừng trước cửa của tiệm cháo: “Ăn cháo được không?”
Khương Nghênh giống như biết được một bí mật động trời nào đó, không nhịn được gặng hỏi anh: “Tại sao ạ? Anh thế này mà không có người yêu cũ á?”
Vân Hiện nhìn cô một cái không nói chuyện, bước chân vào cửa tiệm, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống sau đó mới mở miệng: “Thời còn đi học trong nhà nghiêm cấm yêu sớm, sau đó bận rộn không có thời gian nghĩ tới những thứ này.”
Khương Nghênh à một tiếng, chua chát nói một câu: “Vậy chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi anh đúng không.”
Vân Hiện tích mấy món trên thực đơn, rồi đưa tờ giấy cho Khương Nghênh: “Nói thực lòng thì không hề có.”
Trên mặt Khương Nghênh viết rõ ràng không tin: “Sao thế được?”
Vân Hiện rót cốc trà, giải thích nói: “Năm nhất đại học thi cấp 4 cấp 6, năm hai hội sinh viên, năm ba chuẩn bị thi nghiên cứu, sau đó là thực tập, đi làm, thời gian tôi dành cho xã giao rất ít, cũng không có tâm tư đi vun vén một mối tình.”
Khương Nghênh không ngăn nổi tò mò: “Vậy là anh chưa gặp được người mình thích sao?”
Vân Hiện ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có đi, lúc còn đi học có một người, là bạn cùng bàn với tôi, là một cô gái rất ưu tú.”
Khương Nghênh uống một hớp trà, trong lòng chua lòm: “À, ánh trăng sáng hả.”
Vân Hiện cười cười, nói: “Trăng sáng gì chứ, con người ta cũng đã có rồi.”
Khương Nghênh âm thầm thở phào một hơi, nhìn Vân Hiện, chỉ cảm thấy cô hiểu biết quá ít về người đàn ông trước mắt này.
Cô nói: “Em vốn tưởng rằng anh là kiểu người vô cùng tự do tùy hứng cơ.”
___Trưởng thành trong một gia đình văn minh sung túc, có một đôi cha mẹ dịu dàng lương thiện, những lúc rảnh rỗi thì đọc sách xem phim.
Lãng mạn, chín chắn, trưởng thành, hòa đồng, kinh tế tự do, thời gian cũng tự do.
Vân Hiện cười tiếp lời cô: “Nhưng không ngờ tôi cũng là một kẻ làm công hèn mọn đúng không?”
Khương Nghênh cong môi lên: “Ít nhất trạng thái sinh hoạt của anh hiện giờ làm em rất hâm mộ.”
Ý cười của Vân Hiện rất nhẹ, có một loại điềm tĩnh sau khi trải qua rất nhiều chuyện mới có được: “Không cần hâm mộ tôi, em sẽ trở thành dáng vẻ mà em mong muốn thôi.”
Anh đặt cốc trà xuống, ngồi dựa lưng trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng người ngược xuôi, hoặc có bạn hoặc một mình.
“Trước khi tôi tới Khê thành, có người hỏi tôi, tại sao lại vội vã thoát khỏi vòng an toàn, cậu phấn đấu mấy năm chẳng phải vì cuộc sống hiện tại sao?” Vân Hiện bắt chéo tay đặt lên trên đùi, giọng điệu chậm rãi, vừa sang quý vừa nhàn nhã.
“Công việc ổn định, có nhà có xe, đợi tới độ tuổi thích hợp thì kết hôn, có lẽ đối với nhiều người mà nói đây là cuộc sống lý tưởng, nhưng đó không phải là vòng an toàn mà tôi muốn. Dựa theo sắp đặt sống đến ba mươi năm, cũng không biết làm sao, bỗng nhiên muốn nổi loạn một lần, từ chức, thu dọn hành lý, thậm chí ra tới sân bay còn chưa biết đi tới nơi nào. Đến Khê thành là vì bạn thân hồi đại học của tôi ở đây, vốn chỉ muốn thả lỏng, cũng nhất thời hứng khởi mở tiệm cà phê này.”
Khương Nghênh nghe được manh mối trong lời nói của anh, hỏi: “Vậy nên Cloudside cũng chỉ là một lần thử nghiệm của anh thôi sao?
Vân Hiện gật đầu: “Coi như niềm vui bất ngờ đi, tôi rất hài lòng với trạng thái cuộc sống hiện tại.”
Khương Nghênh nhói lòng, cẩn thận hỏi: “Cho nên đợi đến khi anh cảm thấy không còn thú vị nữa, sẽ tới nơi tiếp theo sao? Anh không muốn định cư ở Khê thành à?”
Ánh đèn trong nhà hàng mờ tối, nồi cháo sứ tản ra hơi nóng nghi ngút, Khương Nghênh không phân biệt nổi trong ánh mắt của anh là cảm xúc gì.
Vân Hiện nói: “Có lẽ đi, xem có lý do để tôi ở lại hay không.”
Khương Nghênh hỏi: “Cloudside không tính à?”
Vân Hiện lắc đầu: “Vốn dĩ cũng chỉ mở chơi thôi, mấy năm nữa làm ăn không tốt thì bán ra ngoài.”
Khương Nghênh cau mày, rõ ràng không phải là chuyện ngay tắp lự, nhưng cô vẫn cảm thấy bất cứ lúc nào Vân Hiện cũng có thể phất áo ra đi mà cảm thấy lồng ngực nhói đau.
Khương Nghênh dùng cái cớ sứt sẹo ý đồ muốn níu kéo: “Khê thành tựa núi kề nước, không khí lại tốt, khá thích hợp định cư đấy.”
Nhân viên trong tiệm dẫn khách mới vào chỗ ngồi, trong nhà hàng có các loại âm thanh hỗn tạp trộn lẫn vào nhau, Khương Nghênh nghe thấy Vân Hiện khẽ cười một tiếng.
“Nếu cưới một cô gái Khê thành có lẽ sẽ ở lại đây.”
Anh nói nửa đùa nửa thật, ánh mắt luôn dừng trên người cô, mang theo vài phần thăm dò không rõ ràng.
Hơi nóng trên bàn bốc lên cuồn cuộn, Khương Nghênh bị hun đỏ cả mặt.
Tác giả có lời:
Khương Nghênh, anh ấy điên cuồng ra hiệu cho cô đấy.