Muộn hơn một chút, Mộc Tử Dịch online chơi game với Lý Tùng Tử. Đang lúc đánh hăng thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Có hơi mất hứng mà vất điện thoại cho nhóc mập, để nó tự mình tùy tiện đánh. Sau đó cậu đứng dậy mở cái mắt mèo trên cửa ra.
Nhìn qua mắt mèo thì thấy một đôi vợ chồng già, trông không quá năm sáu mươi tuổi, tướng tá có ít nhiều giống với Mạc Tiểu Thành.
Vì sự bất an xuất hiện trước đó giống với nhóc mập nên Mộc Tử Dịch không vội vàng mở cửa ngay mà hỏi: “Hai người có việc gì sao?”
Người phụ nữ trong đôi vợ chồng già đó cười nói: “Nghe nói ngài giúp đỡ con chúng tôi, chúng tôi muốn qua đây đích thân cảm ơn ngài với tự mình giao tiền cho ngài.”
Nhóc mập ở phía sau nức nở ra tiếng kèm theo căng thẳng và sợ hãi. Mộc Tử Dịch không cử động mà ngầm ra dấu tay với nó, nói với đôi vợ chồng ngoài cửa: “Đợi chút, tôi xỏ cái giày rồi ra ngoài. Trong phòng có người, không tiện để hai người đi vào.”
Hai người đó hiểu được mà gật đầu, đứng ở ngoài cửa đợi.
Mộc Tử Dịch nhanh chóng lấy cái balo, từ trong balo lấy ra mấy thứ đồ. Vừa nhanh chóng chuẩn bị vừa thấp giọng nói với nhóc mập đang ghé vào chân cậu: “Nhóc ngoan, lúc nữa thì đốt cái này đi nhé.”
Cậu vất cho nhóc mập một miếng gỗ nhỏ đen sì, nhẹ giọng nói: “Lần này bố có thể sống được không là dựa cả vào mày đấy.”
Ba phút sau, Mộc Tử Dịch mở cửa hé một nửa, nghiêng người ra ngoài sau đó lật trái tay khóa lại. Cậu lễ phép nói với đôi vợ chồng kia: “Trong phòng có người đang nghỉ ngơi, có chuyện gì thì chúng ta nói ở bên ngoài đi.”
Đôi vợ chồng đó nhìn nhau một cái sau đó lục tục đáp lại: “Nên thế, nên thế.”
Vậy nên Mộc Tử Dịch dẫn bọn họ ra ngoài, đi thẳng đến chỗ rừng cây nhỏ vắng người phía sau khách sạn mới dừng lại. Cậu quay người cười nhạt: “Hai vị, có thể nói xem tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cậu khá là thông minh, chỉ tiếc thông minh không đúng chỗ.” Người phụ nữ trong đôi vợ chồng cười híp mắt nói.
Mộc Tử Dịch lắc đầu: “Không phải tôi thông minh, mà là hai người nói dối cũng không có kịch bản, nếu Mạc Tiểu Thành báo mộng cho hai người thì sao hai người tìm đến đây lại không thấy bóng dáng cậu ta với bạn gái cậu ta?”
“Đó là bởi vì, bọn nó đã bị tụi tao ăn rồi….”
Trong lúc nói, hồn thể của hai người đó từ từ thoát khỏi lớp vỏ, lộ ra hình dáng vốn có – Mặt người răng nanh, trên đầu mọc sừng, da trên người không đều đặn che lấp đi một ít vảy màu xanh đen. Sau người còn mọc một cái đuôi màu xanh đen, tay có móng vuốt, ngón chân cong như ngón chân của loài thú.
Vẻ ngoài của hai con quỷ to nhỏ không giống nhau, trông không ra cái giống gì cả. Cũng không biết là cắn nuốt bao nhiêu hồn thể giống loài khác nhau mới biến dị được thành cái dạng này.
Trong lòng Mộc Tử Dịch âm thầm đề cao cảnh giác, sợ rằng hai con ác quỷ này là hai con quỷ trước đó Diêm Vương đã nhắc đến ở trong tiệm của cậu rồi.
Chẳng trách âm binh của địa phủ không bắt được bọn chúng. Hai con quỷ này không thể so được với những con ác quỷ khác, IQ của bọn chúng rất cao, còn biết tìm hẳn người sống cứ thế cắn nuốt hồn phách của người sống rồi chiếm lớp da của người ta. Nhờ vào mùi của lớp da người sống che chắn cho, trừ khi bọn chúng dùng hồn lực hoặc là hồn thể thoát khỏi vỏ, nếu không không đến gần thì căn bản không biết được đối phương là người hay quỷ.
Cái này cùng biện pháp Mộc Tử Dịch nhét hồn thể nhóc mập vào xác mèo mới chết, các cơ quan còn chưa chết hoàn toàn như nhau. Chỉ khác ở chỗ một bên là chiếm đoạt, một bên là lượm nhặt.
Trừ khi tu vi cao đến một trình độ nhất định hoặc là tự nhóc mập sử dụng hồn lực, nếu không người bên cạnh căn bản không biết nó là sống hay chết.
Chỉ sợ lúc này Mạc Tiểu Thành với bạn gái cậu ta cũng đã bị hai con ác quỷ này tiêu hóa triệt để rồi, trí nhớ sợ là cũng đã bị ác quỷ kế thừa ít nhiều rồi. Nếu không hai con quỷ cũng không biết Mạc Tiểu Thành thiếu tiền cậu, còn tìm đến chỗ cậu.
Quỷ lần này còn khó đối phó hơn nhiều so với con quỷ lần trước xông vào nhà cậu, huống hồ bây giờ còn có tận hai con! Nếu như đối phương muốn giết cậu, cậu căn bản không nắm chắc được liệu mình có thể thoát chết khỏi vuốt quỷ của chúng. Kế hoạch trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian.
“Chúng mày đúng là con quỷ xấu nhất tao từng gặp đấy.” Ngón tay Mộc Tử Dịch đang nhét trong túi quần hơi động đậy, mặt thành khẩn nói: “Thật sự không biết bọn mày còn mặt mũi nào tồn tại trên trần đời này nữa.”
“Hí hí hí… Vẻ ngoài thì có tác dụng gì, sức mạnh mới là tuyệt đối!” Một con ác quỷ trong đó nói xong, giơ một tay về phía Mộc Tử Dịch cười quái dị: “Bọn tao cũng không muốn làm gì mày, chỉ muốn mày đi cùng bọn tao một chuyến. Mày biết đấy, mày không phải là đối thủ của bọn tao, ngoan ngoãn phối hợp chút thì sẽ chịu ít khổ hơn.”
Mộc Tử Dịch ngoài cười trong không cười: “Nhưng tao sợ đi với bọn mày lần này, là một đi không trở lại.”
“Cái này thì mày cứ yên tâm, bọn tao không muốn bị Diêm Vương điện hạ tiền nhiệm dốc toàn lực đuổi giết.” Ác quỷ nói xong lại tiếp: “Có trách thì chỉ trách địa phủ đuổi tận giết tuyệt quá mức, hai quỷ bọn tao đã thay mấy vỏ xác rồi cũng không thể dừng tiến độ đuổi giết của bọn chúng.”
“Vậy nên chúng mày muốn lấy tao ra làm lá chắn? Hoặc là nói làm điều kiện đàm phán với địa phủ?” Mộc Tử Dịch hơi nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò: “Bọn mày cảm thấy địa phủ sẽ vì một người sống như tao mà thỏa hiệp với bọn mày? Mày nghĩ vậy mà cũng được?”
“Có gì mà không được.” Con quỷ há miệng ra, lộ ra một mồm toàn răng nhọn hoắt: “Ngài là bạn đời của Diêm Vương điện hạ tiền nhiệm của địa phủ, anh ta vì ngài thậm chí còn không tiếc hiện nguyên thân với nhân giới, dẫn đến vạn quỷ khóc oán, dị tượng trời đất liên tục xuất hiện. Thâm tình như vậy, chắc chắn sẽ không để bọn tao hành hạ ngài đâu.”
“Nhưng mày cũng nói rồi, anh ấy chỉ là Diêm Vương tiền nhiệm.” Mộc Tử Dịch lắc đầu nhẹ giọng nói: “Anh ấy không phải là người quản lí hiện tại, không phải sao?”
“Nhưng anh ta có quyền lên tiếng, là độc nhất vô nhị ở cả địa phủ đấy! Chỉ cần anh ta lên tiếng, địa phủ sẽ không có ai đuổi giết bọn tao nữa!” Một con quỷ trong đó rõ ràng là con quỷ có vị trí lãnh đạo nói xong, con quỷ còn lại cũng nhanh chóng gật đầu không ngừng.
Mộc Tử Dịch cười nhẹ: “Xem chúng mày nói chuyện nho nhã chưa kìa, chắc mấy trăm năm trước cũng từng đi học ấy nhỉ. Nhưng sao lại không hiểu chuyện thế, hai con quỷ chúng mày cắn nuốt không ít quỷ vật sợ là nghiện luôn rồi. Địa phủ mà tha cho chúng mày lượn lờ ở bên ngoài thì còn chẳng biết sẽ làm hại bao nhiêu người nữa. Mày nói xem, địa phủ có thể vì một nhân vật nhỏ nhoi như tao mà tha cho chúng mày sao?”
“Bọn họ có tha cho bọn này hay không cũng không quan trọng, Diêm Vương đại nhân tiền nhiệm tha là được rồi. Ngài cũng đừng phí công vô ích kéo dài thời gian như vậy nữa. Ngài cũng nên chịu thua mà đi theo tụi này thôi.”
“Tao không đi thì sao?” Mộc Tử Dịch nhìn thẳng vào hai con ác quỷ, cảnh giác.
“Tốt nhất là ngài nên hợp tác chút, chúng tôi cũng không muốn làm ngài bị thương. Ngài bị thương rồi, ngài sống không tốt thì bọn này không dễ thoát thân. Mọi người hợp tác với nhau một tí, hòa bình thân thiện không tốt hơn à?”
Mộc Tử Dịch bật cười: “Hai con ác quỷ chúng mày muốn bắt tao, lại còn nói hòa thuận?”
Hai tay con quỷ mở ra, móng vuốt sắc nhọn lóe lên: “Tôi tán dóc với ngài nhiều vậy rồi là để ngài tự giác phối hợp đi chùng bọn này. Nếu ngài thật sự không thích hòa thuận thân thiện mà đi thì bọn này chỉ có thể đắc tội rồi.”
Một tay Mộc Tử Dịch rút ra từ trong túi quần, học theo nó mở nắm tay ra: “Ây dô wei ngại quá đê, đúng thật là không thể hòa bình đi với mày được rồi.”
Trong lúc nói, thứ trong tay cậu nhanh chóng vung lên phía trước, đồng thời lui người về sau mười mấy bước.
Mà thứ cậu rải xuống lại là mười mấy lá bùa xoắn thành một cục. Bùa vừa rơi xuống thì tự nhiên đứng thẳng lên. Cùng lúc đó, nơi lá bùa rơi xuống âm khí bỗng tăng lên, chỉ trong chốc lát có quỷ vật nhảy ra.
Mười mấy con quỷ bay trước mặt Mộc Tử Dịch tạo thành bức tường quỷ.
Mấy con quỷ này được Mộc Tử Dịch mời ra từ nghĩa trang, là những con quỷ từng dọa mộ quỷ. Nhưng mà lần trước thì là đống quỷ hống hách mồm gào “nghĩa khí”, còn lần này…
“Mẹ ôi, cái giống gì thế này!”
“Hình như là ác quỷ đang bị địa phủ truy nã, nghe nói bọn nó ăn quỷ đấy!”
“Ông chủ Bao, ngài gọi bọn tôi ra không phải để bọn tôi hiến xác quỷ cho ác quỷ đâu ha?”
“Ông chủ Bao, bỗng tui nhớ ra mẹ già trong nhà còn đang đợi tôi về ăn cơm, tui đi trước hen!”
“Tui tui tui quần áo nhà tui còn chưa cất, về trước đã!”
………..
Mộc Tử Dịch điên tiết: “Thẻ giảm một nửa giá cả đời của tiệm bánh bao, có làm không!”
“Không được được đâu ông chủ Bao ơi, hai con này ác vậy, nửa giá không có thành ý tí nào hết!”
“Đúng vậy ông chủ Bao, ít nhất ngài phải cho cái thẻ miễn phí chứ? Không được nữa thì cho cái giảm 7, 80% cũng được mà!”
“Còn nữa, ông chủ Bao, chúng tôi…”
…………
Ác quỷ x2: ……
Cái gì đấy, bọn bây không phải con người mời đến giúp đỡ sao? Không phải đến để đối phó bọn này sao? Sao lại chuyển qua vây lấy con người đó trả giá vậy?!
Hai con quỷ bị nhốt ở địa phủ đã lâu sâu sắc cảm thấy, chắc là chúng nó lạc hậu mất rồi.
Cuối cùng, Mộc Tử Dịch nhờ cho mỗi con quỷ một cái thẻ miễn phí trọn đời với một cái điện thoại mà được lũ quỷ tình nguyện cho sử dụng.
Mười mấy con quỷ quay người lại, hung ác nhìn chằm chằm hai con ác quỷ, con nào con nấy xắn tay áo lên.
Mộc Tử Dịch âm thầm lùi về sau, trong tay hiện ra dây roi tùy lúc chuẩn bị thời cơ phát động.
Hai con ác quỷ nhìn nhau một cái, cười lạnh xông thẳng về phía đám quỷ.
Đám quỷ Mộc Tử Dịch mời đến toàn là chết bất đắc kỳ tử, lực công kích cũng không tính là quá yếu. Nhưng mà mười mấy con cũng không phải là địch của hai con.
Không đến một chốc, mười mấy con quỷ bị hai con ác quỷ đánh gục. Một con ác quỷ còn bắt mấy con quỷ bị thương, bộ dáng chuẩn bị xé sống cắn nuốt.
Mộc Tử Dịch nhanh chóng dùng roi cứu nó, cảm thấy khó giải quyết.
Con quỷ được cứu vừa lăn vừa bò về phía sau, gào khóc thảm thiết: “Ông chủ Bao ơi không ổn đâu, quỷ này tụi tôi không đánh lại chúng!”
Con quỷ khác vừa ngăn lại công kích của con ác quỷ vừa hò theo.
“Đúng vậy ông chủ Bao, bọn tôi kiên trì nhiều nhất được mấy phút thôi, nhiều hơn là thành quỷ chết á!”
“Ông chủ Bao, thẻ gì đó của cậu tôi không cần nữa đâu, bảo vệ hồn thể quan trọng hơn!”
“Ông chủ Bao cẩn thận, tôi đi trước đây…..”
“Ế đợi đợi tôi với, tôi cũng đi!”
“Ông chủ Bao đợi nhớ, tôi về âm giới giúp cậu gọi người!”
“Tôi cũng đi, tôi gọi âm binh lên cho cậu!”
“Đợi tôi nữa, tôi cũng đi….”
………..
Không đến vài phút, đám quỷ tan rã tứ phía, chỉ còn lại Mộc Tử Dịch và hai con ác quỷ kia đối mặt nhìn nhau.
Ác quỷ nhếch miệng, cân nhắc nói: “Ngài vẫn nên chết tâm thì hơi, mấy con quỷ này nể mặt ngài nên tụi này trước sẽ không động vào bọn chúng. Nhưng nếu còn tự dâng đến cửa nữa thì tụi này không khách khí nữa đâu. Bây giờ đi với tụi này chứ? Hai tụi này cũng không muốn làm ngài bị thương, ngài đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Trong tay Mộc Tử Dịch cầm roi, không hề sợ hãi nói: “Đi là không thể nào rồi, chúng mày quay đầu lại nhìn xem.”
Hai con ác quỷ nghe thế quay đầu lại thấy phía sau đã có một vòng âm binh vây lại tự bao giờ. Đi phía trước âm binh còn có một con mèo đang đứng.
Chỉ thấy con mèo đó hơi béo, màu xám đen ngẩng đầu ưỡn ngực, hung dữ gào với bọn chúng: “Grao gru” Cách xa chủ nhân của tao ra!
Ác quỷ phẫn nộ nhìn chằm chằm Mộc Tử Dịch, tức tối nói: “Sao mày có thể điều động được âm binh… mày, mày chơi bọn tao!”
“Bọn mày nghĩ tao đang kéo dài cái gì? Hê, chỉ trách bọn mày tự tin quá thôi. Chính mày cũng nói Diêm Vương trước tình cảm sâu đậm với tao, thì sao tao lại không thể điều được thuộc hạ của anh ấy.”
Trong lúc nói, Mộc Tử Dịch âm thầm lùi lại mấy bước, hét lên với đám âm binh: “Còn ngẩn ra đấy làm gì, dần chúng nó đi!”
Âm binh nghe xong, lập tức tấn công ác quỷ.
Khả năng của âm binh hiển nhiên lợi hại hơn mấy con quỷ mà Mộc Tử Dịch mời đến trước đó, ác quỷ nhất thời cũng không chiếm được ưu thế.
Vì vậy Mộc Tử Dịch yên tâm ôm nhóc mập nhà cậu đứng một bên xem trận chiến, không hề có ý xông vào chiến đấu.
Cậu đã đồng ý với Cố Cảnh, trước khi vết thương chưa lành chưa được nhanh nhẹn, không đến mức bất đắc dĩ thì sẽ không đánh nhau với quỷ. Dù có phải đánh thì cũng phải dùng bùa đánh từ xa. Nhưng lúc này đám quỷ quấn lấy nhau thành một đống, bùa dễ làm bị thương âm binh bên mình. Cậu dứt khoát lùi thẳng về phía sau để bọn họ đánh nhau.
Cậu không tính nhúng tay vào nhưng hai con ác quỷ cảm thấy bị đùa giỡn thì lại không tính tha cho cậu. Một con ác quỷ thậm chí liều mạng hồn thể bị âm binh chém bị thương đau đớn tiêu tán, gào lên xông về hướng Mộc Tử Dịch tấn công.
Mộc Tử Dịch đang chuẩn bị né người tránh thì phát hiện tay chân mình xuất hiện dây thừng, quấn đến mức cậu không thể nào động đậy được. Kinh ngạc ngẩng đầu lên quét mắt nhìn chỉ thấy trong đám âm binh có một con quỷ đang dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía này, bàn tay thành móng vuốt dường như đang nắm chặt dây thừng. Lúc đôi mắt đó đối mắt với Mộc Tử Dịch còn lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cố Cảnh nói trong đám âm binh có thể tin tưởng được có kẻ phản bội. Mắt Mộc Tử Dịch rét lạnh, dù thế nào cũng không ngờ được bản thân bị *lật thuyền trong mương (mọi thứ trong tầm tay nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ). Rõ ràng cậu nhớ Cố Cảnh nói với cậu, những âm binh này toàn là thân tín của anh!
Không kịp nghĩ kĩ, cậu gào to: “Bắt âm binh thứ 5 bên tay trái tôi lại!”
Âm binh bên cạnh ngay lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng hạ được âm binh kia để Mộc Tử Dịch tự do. Nhưng mà ngay lúc cậu có thể động đậy được, công kích của ác quỷ cũng đã đến ngay trước mắt. Móng vuốt xanh đen ngay trước mặt còn mang theo một luồng âm khí rét buốt vào xương.
Mộc Tử Dịch cắn răng, tiện tay làm ra một kết giới. Thế nhưng kết giới hoàn toàn không thể chắn được một đòn dốc hết sức của ác quỷ, chỉ chắn được trong chốc lát rồi tiêu tan. Vuốt độc của ác quỷ, thế tiến công vẫn còn.
Tránh không tránh được, Mộc Tử Dịch trong giây cuối cùng ấn chặt nhóc mập đang giãy dụa muốn chắn trước cậu vào trong lòng rồi quay người lại với con ác quỷ.
Sự đau đớn như trong tưởng tượng không thấy đâu nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng da thịt rách nát và tiếng rên rỉ đau đớn.
Mộc Tử Dịch như có cảm giác, nhanh chóng quay đầu lại chỉ thấy một bóng dáng màu máu chắn trước mặt cậu.