Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 23



Khụ, chương này đạt kỉ lục dài gấp 3 lần chương bình thường, tôi lay lắt mãi mới xong T.T

Mộc Tử Dịch vừa quay đầu liền nhìn thấy một ông lão gầy gò đang đứng sau lưng mình.

Ông lão mặc quần đùi áo ba lỗ, phiêu dật giữa không trung. Đôi mắt đục ngầu căm thù nhìn chằm chằm Chu Minh Điền, như hận không thể lóc xương người này ra.

"Quỷ, thật sự có quỷ!" Chu Minh Điền nghẹn họng, thần sắc kinh hoảng, lại cố ép bản thân trấn định lại.

Tình trạng giống anh ta còn có Lý Tùng Tử. Chỉ thấy hắn ôm chặt cách tay Mộc Tử Dịch, quay đầu nhìn khắp nơi, vừa sợ vừa tò mò nói: "Ở đâu ở đâu, sao tôi không nhìn thấy?"

"Cậu muốn xem?" Mộc Tử Dịch kì quái hỏi, tiểu tử này bình thường sợ muốn chết, đây vẫn là lần đầu tiên nghe hắn chủ động muốn thấy quỷ.

Lý Tùng Tử nghe vậy, nhìn qua hướng Chu Minh Điền. Lập tức quay đầu lại, kiên định mà nói: "Xem!"

Mộc Tử Dịch không còn gì để nói, xem ra sức mạnh của tình yêuquả thật vô cùng vĩ đại, vậy mà có thể làm cho một tên quỷ nhát gan chủ động nói muốn nhìn thấy quỷ!

Cẩu độc thân Mộc Tử Dịch trong lòng chậc chậc tán thưởng, đưa tay quẹt nhẹ qua mặt Lý Tùng Tử.

Ngay sau đó, không ngoài ý muốn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kìm nén của Lý Tùng Tử

"Quỷ ahhhhhhhhhh!!!!"

Mộc Tử Dịch lúc này cảm thấy may mắn, lúc đi vào cậu đã biết trước sẽ có lúc này, liền làm cho bảo vệ ngủ một giấc. Cũng rất may là bên trong nghĩa trang không có giám sát.

Đại khái là Lý Tùng Tử kêu gào quá thảm khốc, Mộc Tử Dịch ghét bỏ, dứt khoát gỡ cái tay đang bám trên người mình ra, dùng sức đẩy hắn về hướng Chu Minh Điền.

Chu Minh Điền theo bản năng đưa tay đỡ, vừa hay đem Lý Tùng Tử ôm vào trong ngực, còn bị đẩy lùi về sau hai bước mới đứng vững.

Cảm xúc sợ hãi bị gián đoạn, anh ta thậm chí còn có tâm tư mà nghĩ, này có tính là Lý Tùng Tử tự dâng mình tới cửa không?

Đem một đống suy nghĩ linh tinh trong đầu vứt bỏ, Chu Minh Điền một tay vỗ vỗ lưng Lý Tùng Tử như xoa dịu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt vô cùng quỷ dị.

Ở giữa những nấm mộ xếp sát nhau, một ông lão thân hình có chút không thực phiêu lãng giữa không trung, cùng với một thanh niên tuấn dật ôm mèo đứng đối diện, hình thành cục diện đối đầu.

Trong đó, thanh niên ôm mèo bình chân như vại, gò má được ánh trăng mờ ảo chiếu tới tạo nên nét mỹ cảm. Anh ta thậm chí có thể nhìn thấy được khóe môi hơi cong của cậu thanh niên, dễ nhìn nhưng lại lạnh lùng.

Trên vai cậu thanh niên còn có một con mèo xám đen đang ngồi, đuôi của nhóc con còn quấn lên cánh tay cậu, trên bờ vai không rộng rãi như vậy mà lại ngồi với tư thế thẳng tắp, hai mắt mở to nhìn chằm chằm ông lão, sắc bén như thể tùy thời có thể xông lên trước cào cho ông lão kia một cái.

Trái lại vị lão nhân kia, ánh mắt dữ tợn từ đầu đến cuối chỉ hướng về phía Chu Minh Điền, một bộ như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xông lên ăn tươi nuốt sống anh ta. Nhưng không biết ông ta có phải e dè Mộc Tử Dịch hay không, vẫn chậm chạp không làm gì.

Ánh mắt Chu Minh Điền không khỏi dời tới bàn tay ông lão, nếu là luận về độ to nhỏ, lại rất giống vết bầm trên cánh tay mình.

Mộc Tử Dịch chậm rãi duỗi ra một tay, ông lão kia cảnh giác mà lùi về sau một bước. Ngay giây sau, chỉ thấy mèo trên vai Mộc Tử Dịch nhảy tới, dùng móng bấu trên cánh tay cậu, nhẹ nhàng như thể không có trọng lượng.

Đem mèo mập nhỏ ôm lại vào ngực, Mộc Tử Dịch như có như không vuốt đám lông xù của nó, lơ đễnh hỏi: "Ông là quỷ mộ?"

Hai chữ "quỷ mộ" vừa nói ra, liền thấy ông lão kia lùi về sau hai bước, sau đó hung hăng hướng về Chu Minh Điền mà "phi" một tiếng, lớn tiếng nói: "Không biết xấu hổ!"

Mộc Tử Dịch quay đầu nhìn Chu Minh Điền một cái, lại thấy anh ta vẻ mặt như đang mộng du, tựa hồ đối với ông lão bỗng dưng xuất hiện mắng mỏ mình không tìm được manh mối nào.

"Ông ta chạy rồi!" Âm thanh của Lý Tùng Tử đột nhiên vang lên.

Mộc Tử Dịch quay lại, quả nhiên hoàn toàn không thấy thân ảnh của mộ quỷ đó nữa. Cùng lúc đó, bia đá xung quanh bọn họ bỗng bốc lên từng đóm từng đóm quỷ hỏa, liên tiếp không ngừng.

Từng đóm quỷ hỏa bồng bềnh trong không trung, lại không hề mang lại cho bọn họ ánh sáng, cũng không thể mang lại chút ấm áp nào. Ngược lại, mấy đóm quỷ hỏa kia còn tỏa ra một trận hàn ý, lạnh lẽo đến tận lòng người.

Mộc Tử Dịch không hề để ý mấy đóm quỷ hỏa kia, mà là quay đầu nhìn Lý Tùng Tử trạng thái rõ ràng không được tốt. Lý Tùng Tử bây giờ, cả người đều níu chặt Chu Minh Điền, toàn thân run rẩy, rõ là đang sợ muốn chết rồi. Thế nhưng sống chết cũng không nói một lời, không muốn gây phiền toái cho bọn họ.

Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Chu tiên sinh, phiền anh mang Tùng Tử ra ngoài trước, đứng tại phòng bảo vệ kia chờ tôi."

Chu Minh Điền ôm Lý Tùng Tử, thận trọng nhìn quỷ hỏa xung quanh, lại nhìn sang Mộc Tử Dịch. Thấy cậu ta gật đầu với mình, anh mới cẩn thận bước từng bước, thăm dò mà hướng về chỗ cửa lớn. Đi được một đoạn ngắn, phát hiện mấy đóm quỷ hỏa kia không có đuổi theo, anh ta mới vội vàng đem Lý Tùng Tử gia tăng cước bộ.

Rõ ràng khoảng cách tới cửa không xa, nhưng lúc này đi lại cảm thấy như đang vượt trăm núi ngàn sông, khó mà tới đích.

Khẽ bước một hồi lâu, anh ta đột nhiên hoảng sợ phát hiện--khoảng cách tới cửa vẫn y như cũ!

Anh ta ôm lấy thân thể hơi run rẩy của Lý Tùng Tử, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Mộc Tử Dịch cách đó không xa.

Một Tử Dịch bất đắc dĩ than thở: "Quay lại đi."

Chu Minh Điền nghiến răng, quả quyết mang Lý Tùng Tử quay về bên cạnh Mộc Tử Dịch. Sau khi đã đứng vững, anh ta hạ giọng hỏi: "Vừa rồi, là quỷ đả tường sao?"

"Ừm" Mộc Tử Dịch khẽ gật đầu.

Chu Minh Điền hít sâu một hơi, khá bình tĩnh nói: "Bây giờ nên làm sao?"

Mộc Tử Dịch không nói gì, giơ tay đem Lý Tùng Tử tách khỏi lồng ngực Chu Minh Điền, sau đó đem mèo mập nhỏ nhà cậu thả vào trong lòng Lý Tùng Tử.

"Bé ngoan, bảo vệ Tùng Tử ca ca cho tốt, làm được không?" Mộc Tử Dịch nhẹ giọng nói.

"Meo~" Đầu mèo mập nhỏ gật gật, dùng móng trước như động viên mà vỗ vỗ ngực Lý Tùng Tử. Lý Tùng Tử lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà ngừng run rẩy, cả người còn thở phào một hơi, thả lỏng hơn nhiều. Hắn ôm chặt mèo mập nhỏ, cúi đầu không dám nhìn Chu Minh Điền.

Làm sao đây,dáng vẻ mình sợ hãi nhát gan nhu nhược như vậy, bị anh ta nhìn thấy rồi....

Lần này thảm rồi, mối tình đầu thứ hai của hắn, còn chưa bắt đầu liền muốn tuyên bố kết thúc rồi sao?

Hắn ta tự giác không nói không nhìn nam thần, hoàn toàn không biết ánh mắt nam thần của hắn vẫn luôn dừng trên người hắn, rõ ràng là đã để ý rồi.

Mộc Tử Dịch ngẩng đầu nhìn quỷ hỏa xung quanh, lại nhìn Chu Minh Điền, kì quái nói: "Anh rốt cuộc là đã làm gì ở đây?"

Chu Minh Điền một mặt mờ mịt: "Tôi...... nhớ không ra."

Mộc Tử Dịch "chậc" một tiếng, nói: "Nhớ cho kĩ vào. Ông lão lúc nãy kia là mộ quỷ, mộ quỷ đa số đều rất an phận, bình thường sẽ không chủ động hại người. Bọn họ còn thích yên tĩnh, rất ít khi chủ động tạo động tĩnh lớn như vầy."

Mộ quỷ phần lớn là người già sống thọ chết ở nhà, bọn họ thông thường không có oán khí gì. Bởi vì số lượng đầu thai mỗi ngày ở địa phủ là có giới hạn, do đó mấy quỷ hồn muốn đầu thai đều phải đăng ký xếp hàng.

Có vài quỷ hồn không muốn đợi trong địa phủ, bèn ngốc ở mộ của mình, đợi ngày nào đó âm sai đến báo bọn họ đi đầu thai. Cũng vì vậy, loại quỷ này không có lệ khí, tự nhiên cũng sẽ rất ít khi đả thương người.

"Anh khẳng định là làm gì đó rồi, mới làm cho ông ta tức giận như vậy. Thậm chí còn không ngại đi vào giấc mộng, quấy rối anh."

Mộc Tử Dịch cũng không gấp gáp đi giải quyết tình cảnh khốn khó trước mắt, mà là ra hiệu cho Chu Minh Điền tự nhớ lại một chút. Cậu muốn xem xem rốt cuộc là tình huống gì mà quỷ hồn kia lại dây dưa Chu Minh Điền như vậy. Quan hệ tới cậu, chính là phải dùng biện pháp nào để giải quyết tình huống trước mắt.

Lực công kích của mộ quỷ không cao, còn rất mỏng manh. Mộc Tử Dịch có chút lo lắng vạn nhất bản thân không cẩn thận, đánh cho hồn ngươi ta đều tan biến luôn. Lỡ đâu người ta căn bản không có lỗi, vậy chẳng phải cậu liền tạo nghiệp rồi! Bởi vậy nếu như có thể, cậu vẫn là muốn nói đạo lý trước.

Chu Minh Điền nghĩ đi nghĩ lại, nửa tháng trước, cậu cùng tổ quay phim quay ở đây.....

Quá trình quay phim rất bình thường. Đây là cảnh quay cuối cùng, quay xong anh liền hơ thẻ tre*. Đoàn phim lúc đó trực tiếp đặt tiệc tại một nhà hàng ở gần, chúc mừng anh ta hoàn thành bộ phim. Anh nhớ lúc đó bị rót không ít rượu, sau đó là đứng trước quán, người trong quán giúp anh gọi xe.

Hơ thẻ tre: Ý chỉ việc làm sau khi hoàn thành bộ phim

Lúc đó anh ta mơ mơ màng màng, tài xế hỏi anh đi đâu, anh thần kinh náo loạn, đem bản thân trở thành nhân vật mình diễn. Sau đó nói với tài xế, anh muốn đi nghĩa trang XX, đi tưởng niệm người đã mất.

Tiếp đến tài xế thành thật mà đưa anh tới nghĩa trang, còn rất có lòng mà ở bên ngoài nghĩa trang đợi anh ta.

Anh ta nhớ bản thân mơ hồ đi vào nghĩa trang, bởi vì lúc ban ngày đã quay phim ở đây, bảo vệ cũng không cản anh. Anh ta cứ như vậy mà vào, sau đó.........

Thực sự không nhớ rõ, chỉ là trí nhớ lúc ẩn lúc hiện cũng thật giống như đã thấy qua một ông lão hung dữ, ông lão còn chỉ vào mũi của anh mà mắng.

Anh ta đem những gì bản thân nhớ được đều nói ra hết, sau đó chán chường nói: "Tôi thật sự là nhớ không ra."

"Ngươi phóng thí!" Đột nhiên xuất hiện một tiếng hét lạnh lẽo vang lên, làm cho cả Mộc Tử Dịch và Chu Minh Điền đều run lên, vội ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy cách đó không xa có tới mười mấy vị lão nhân gia, có nam có nữ, còn có người trung niên. Dẫn dầu chính là ông lão lúc nãy đã gặp qua. Ông lão sắc mặt trắng bệch không kém đầu tóc bạc phơ, hai tròng mắt đục ngầu, hung thần ác sát mà trừng Chu Minh Điền, bộ dạng vô cùng dọa người.

Hóa ra là tìm quỷ tới làm chỗ dựa à..... Mộc Tử Dịch âm thầm đút tay vào túi quần, không một tiếng động sờ sờ đồ vật hình tròn trong lòng bàn tay. Quỷ kéo bè cái gì, cậu làm sao mà thua được!

Chu Minh Điền gắng sức đánh bạo nói: "Lão nhân gia, tôi thật sự nhớ không rõ..."

"Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy còn nói với ta ngươi không nhớ rõ? Đồ hỗn trướng, quả nhiên là đồ hỗn trướng!" Ông lão tức muốn nổ phổi, nói "Lão tử hôm nay liền thay mặt cha mẹ ngươi, hảo hảo dạy dỗ ngươi tên tiểu tử hư hỏng này!"

Dứt lời, đám quỷ hồn kia liền chia làm hai, một nhóm nhóm bay qua Chu Minh Điền, một nhóm bay qua Lý Tùng Tử. Không có quỷ hồn nào dám bay đến trước mặt Mộc Tử Dịch, bọn chúng theo bản năng mà bỏ qua cậu.

Chu Minh điền vô thức hướng về Lý Tùng Tử, đem hắn cùng mèo ôm đến trong lồng ngực mình, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cơn thống khổ ập đến.

Ngay giây sau, anh ta chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Ai dô dô, nhẹ chút, bộ xương già của tôi..."

"Buông tay buông tay, tên tiểu quỷ này!"

"Ah ah quỷ ở đâu tới vậy, mau tránh ra ah!"

"Lão già mau giúp tôi với...."

"Ai dô nhẹ chút đi, tôi là người già...."

Âm thanh này, sai sai á!

Chu Minh Điền mở mắt, liền thấy mười mấy quỷ hồn phía trước, toàn bộ đều bị một đám quỷ hồn hình dạng khác biệt chế trụ, áp chế không thể thoát được.

"Đây... đây là?" Chu Minh Điền nhìn Mộc Tử Dịch, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

Mộc Tử Dịch bình tĩnh nói: "Quỷ đấy."

Chu Minh Điền mặt trắng bệt: "Tôi biết..."

Nói thật, đám quỷ chế trụ này, so với quỷ mộ thì càng giống quỷ hơn.

Quần áo bọn họ mặc đều khác nhau, từ cổ xưa đến hiện tại đều có, mà toàn bộ đều không có chân. Có quỷ hồn trên quần áo dính máu, có quỷ hồn thì trên cổ có dây thường, lại có quỷ hồn trên cổ có vết thương sâu đến lộ cả xương, có quỷ hồn thậm chí trên trán còn cắm một con dao. Còn có trường hợp cá biệt, bề ngoài không thấy vết thương cũng không có máu, vậy mà trong tròng mắt đều đen thui, không có tròng trắng.......

"Djch lão sư, bọn họ đây là?" Chu Minh Điền hạ giọng hỏi.

"Ồ, là tôi mời tới giúp đỡ." Mộc Tử Dịch hơi nâng cằm, vô cùng bạo ngược nói: "Không phải chỉ có quỷ mới có thể lôi kéo băng đảng!" Thời đại này, ai còn không có vài quỷ hồn là bạn bè!

Mấy quỷ hồn đó đa số đều cực kì thân thiện mà hướng về Chu Minh Điền cười một cái, nhưng mà đều là quỷ hồn tử cùng* không được tốt đẹp lắm, mấy cái nụ cười này trực tiếp làm anh ta rùng mình một cái. Anh ta lấy một tay che lại cặp mắt đang ngước lên của Lý Tùng Tử trong lồng ngực, sợ hắn ta nhìn thấy sẽ sợ chết khiếp.

Tử cùng: hình dạng ngay trước khi chết

Mộc Tử Dịch vừa hay nhìn thấy một màn này, nhất thời không nhịn được mà cong khóe môi. Tâm tình cậu không tồi mà hỏi ông lão dẫn đầu gây sự kia, không nhanh không chậm nói: "Lão nhân gia, có thể nói một chút rốt cuộc là tình huống như thế nào không?"

Ông lão nghiêng đầu qua một bên, một bộ dạng không hợp tác.

Mộc Tử Dịch khẽ cười, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây đỏ. Dây trong tay cậu biến thành một sợi dây thừng vừa dài vừa thô.

Cậu đem dây tới gần mặt ông lão, cười nói: "Sợi dây này, chính là dùng máu chó đen, chu sa các loại, lại dùng các loại trận pháp nguyền rủa mà tạo thành, tất cả đều là khắc tinh của quỷ hồn."

Cậu bình tĩnh mà nhìn lướt một vòng các quỷ vật có mặt, lại nói tiếp: "Bình thường ấy, tôi thích dùng nó trói mấy loại quỷ vật không nghe lời. Có lúc hứng lên, cũng sẽ đem ra mà đánh quỷ. Mỗi lần đánh, hồn của quỷ kia tán đi một phần. Điểm lợi hại đây nè, đánh mười mấy cái là tán hồn hết rồi. Điểm không lợi hại hả, ngươi đoán có thể chịu nổi mười lần sao?"

Lý Tùng Tử mắt bị che nhưng lỗ tai còn hoạt động tốt. Hắn trực tiếp oán một câu: "Nhân vật phản diện chết do nói nhiều đó người anh em!"

Mộc Tử Dịch: "Cậu nói đúng, vậy bây giờ tôi liền đánh."

Roi còn chưa động, ông lão kia liền "Oa" một tiếng mà khóc lên.

Mộc Tử Dịch: "......."

Đối mặt với một ông lão đang oan ức mà khóc oa oa như một đứa trẻ, roi này cậu hạ xuống không nổi. Tuy là cậu vốn dĩ cũng chỉ định hù dọa một chút.

"Hu.... Các ngươi, các ngươi bắt nạt người!"

"Làm sao có thể quá đáng như vậy........."

"Bắt nạt một lão quỷ, hu oa.............."

"Tôi làm sao mà mệnh khổ như vậy! Làm người không ngóc nổi đầu, làm quỷ còn bị bắt nạt........."

"Hu...."

Ông lão khóc vô cùng thê thảm, thảm đến mức làm cho Mộc Tử Dịch nhịn không nổi quay đầu nhìn Chu Minh Điền: "Anh đến cùng là đã làm gì ông ấy? Sao mà giống ăn hiếp người ta vậy?"

Ăn hiếp người ta.... Chu Minh Điền liếc nhìn lão quỷ đáng kêu khóc không ngừng, nhịn không được mà run một cái, nhanh chóng lắc đầu: "Tôi thật sự không có làm gì!"

"Ngươi có làm!" Một vị đồng bọn của lão quỷ, đại nương hơn 60 tuổi chính nghĩa đứng ra vì lão ôm bất bình: "Ngươi...."

"Đừng nói, bà đừng nói!" Lão quỷ gián đoạn lời của bà lão, nhìn Mộc Tử Dịch với ánh mắt đầy hy vọng, nói: "Đại nhân, việc này, chúng ta có thể nói riêng không?"

Mộc Tử Dịch đương nhiên đồng ý, quỷ cũng có quyền của quỷ, cũng có việc riêng tư!

Vì vậy một người một quỷ đi ra chỗ cách đó không xa, hạ giọng nói chuyện.

Không lâu sau đó, Mộc Tử Dịch cùng ông lão đó quay lại, sắc mặt cổ quái. Mà lão quỷ kia lại bảo đồng bọn của mình phân tán đi hết, hiển nhiên không tính cho bọn họ nghe thấy mọi người nói chuyện.

Những quỷ hồn kia vừa tản ra, Mộc Tử Dịch cũng nói với đám quỷ hồn mình mời tới: "Cảm ơn các vị nhiều. Về sau tôi sẽ đốt mấy phiếu giảm giá ở tiệm bánh bao của tôi cho các vị, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tới."

"Được đó, tiểu bao lão bản đốt nhiều chút nha he he..."

"Quá khách khí rồi bao lão bản, chẳng qua cũng chỉ là việc cỏn con."

"Bao lão bản, tôi hơi nghèo, cậu đốt tiền giấy cho tôi là được rồi, cảm ơn nha!"

"Lần sau nhớ gọi tôi, tôi đại khái cả ngày nhàn rỗi không có gì làm."

"Bao lão bản, tôi....."

.............

Chia tay quỷ đồng bọn xong, trong nghĩa trang chỉ còn lại đám Mộc Tử Dịch ba người sống, kèm một mèo một quỷ.

Chu Minh Điền sau khi thấy đám quỷ đó tản đi hết rồi thì buông cái tay đang che trên mắt Lý Tùng Tử ra, lúc này bồn chồn lo lắng mà nhìn lão quỷ kia, lại nhìn Mộc Tử Dịch, nói: "Như thế nào?"

Mộc Tử Dịch sắc mặt cổ quái, nói không được là muốn cười hay muốn nổi giận. Chỉ nghe cậu dùng một loại ngữ khí kì quái nói: "Anh không có việc gì lại đi tiểu trên mộ người ta làm gì?"

Chu Minh Điền cả người ngẩn ra, mình, đi tiểu trên mộ người ta?!

Lão quỷ ở một bên vừa lau nước mắt vừa bổ sung: "Tôi muốn ngăn cản hắn, lúc hắn quay sang còn phun lên người tôi một chút!"

Mộc Tử Dịch: ".........."

Lý Tùng Tử: ".......Phụt!" Hắn quay mặt đi, che miệng dùng sức nhịn cười.

Chu Minh Điền ngây ngốc mà sững sờ một hồi lâu, mới phản ứng lại, dùng ngữ khí vô cùng huyền huyễn hỏi: "Tôi, tôi tiểu trên mộ ông?"

"Ngươi còn phun lên người ta!" Lão quỷ vô cùng bất bình mà cường điệu.

"Tôi còn phun lên người ông..." Chu Minh Điền ngớ ra mà nhắc lại.

Lão quỷ trong nháy mắt tâm lý mất cân bằng, lôi kéo Mộc Tử Dịch khóc lóc kể lể: "Đại nhân người xem hắn đi! Hắn căn bản không muốn thừa nhận, dám làm không dám chịu!"

"Tiểu nhân ngốc ở trong nghĩa trang cũng được mấy năm rồi, ít nhiều gì cũng có chút uy vọng với mấy quỷ hồn hàng xóm láng giềng. Nhưng bây giờ thì hay rồi, nước tiểucủa hắn trên mộ tôi vừa khai vừa tanh, hại mộ phần tôi mấy ngày đều không bay được cái mùi đó! Hơn nữa hắn còn phun lên người tôi...."

Lý Tùng Tử ngắt lời ông ta: "Không đúng ah, nước tiểu của anh ta làm sao có thể phun lên...." Hắn lén nhìn Chu Minh Điền một cái, mới tiếp tục nói: "Phun lên người ông được."

"Hắn ta là nước tiểu đồng tử!" Lão quỷ quát, "Nước tiểu đồng tử dính thân quỷ, sẽ lưu lại mùi! Lão tử ngày ngày mang một thân mùi nước tiểu, cũng không biết mấy quỷ hồn khác của cả cái nghĩa trang này âm thầm cười nhạo ta biết bao nhiêu lần rồi!"

Lão quỷ lôi kéo Mộc Tử Dịch, chùi nước mắt oan ức nói: "Đại nhân à, tôi đây không trêu chọc ai! Sống đã biệt khuất thì thôi đi, chết rồi cũng còn chịu nhục! Lão quỷ hàng xóm bên núi bên kia là đối thủ một mất một còn của tôi, hắn ngày nào cũng tới trước mộ phần tôi, lần nào cũng cười nhạo tôi....."

"Tôi coi như là quỷ, nhưng cũng là một con quỷ thích sạch sẽ, cần sĩ diện ah!"

"Không những như vậy, hắn còn mang bó hoa cháu gái tôi tặng mang đi! Cháu gái tôi một năm cũng không qua được bao nhiêu lần, hoa kia còn chưa héo, hắn đã mang đi rồi! Oa..."

"Lão tử đã chọc ai chứ, oa......"

"Lão tử bất quá chỉ muốn trừng phạt hắn một chút, cho hắn bệnh nhẹ mấy ngày nay thôi....."

"Lão, lão tử thật khổ tâm mà oa..........."

Mộc Tử Dịch nhìn ánh mắt của Chu Minh Điền, đã muốn mơ hồ không xong rồi. Cậu động viên mà vỗ vỗ cái tay lạnh lẽo của lão quỷ, sau đó nhìn Chu Minh Điền: "Cầm! Thú!"

"Tra nam!" Lý Tùng Tử vô ý thức mà tiếp lời. Nhưng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn Chu Minh Điền, dùng sức vung tay: "Tôi tôi tôi không phải cố ý...."

Chu Minh Điền một mặt mờ mịt, hiển nhiên vẫn chưa có tiêu hóa xong trận khóc lóc kể lể kia của lão quỷ.

Mộc Tử Dịch lại vỗ vỗ tay lão quỷ, than thở: "Ngài tính tình cũng tốt lắm rồi! Phải là tôi, tôi khẳng định trước tiên tẩn hắn một trận."

Lão quỷ khóc rấm rức: "Cậu quá khen rồi, tôi thực ra cũng là không có năng lực đó. Khả năng của tôi, chỉ có thể khiến hắn sinh bệnh vặt vài ngày thôi...."

Điểm này Mộc Tử Dịch biết, từ lúc cậu nhìn thấy Chu Minh Điền, liền biết này không phải vấn đề gì lớn. Âm khí là có, nhưng mức độ không nặng. Còn về lúc quay phim đột nhiên nhận thức không rõ ràng mà nói năng lung tung, cùng với dấu bàn tay trên cánh tay anh ta...

Tinh thần hoảng loạn thì đại khái do tinh thần vốn dĩ đã suy nhược, còn cố chấp muốn đóng phim, đem chính mình hóa thành nhân vật đó, sau đó liền điên luôn. Về cái dấu bàn tay, phỏng chừng chính là do lão quỷ thấy anh ta không biết hối hận, cũng không có ý gì là muốn đem hoa trả lại, tức giận không chịu nổi mới nhân cơ hội mà đánh. Nếu muốn nói, cậu còn cho rằng đánh thế này đã là nhẹ!

Chờ Chu Minh Điền tiêu hóa xong mấy tin tức này, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Mộc Tử Dịch đã bắt đầu đồng sức đồng lòng với lão quỷ kia, mà Lý Tùng Tử đứng cách đó một khoảng không xa nhìn nhìn, rục rà rục rịch.

"Tâm tình của ngài tôi có thể hiểu, thật ra tôi cũng.... nhưng ngài nghĩ lại...."

Chu Minh Điền thấp giọng hỏi Lý Tùng đứng kế bên: "Người bạn này của cậu là thành viên ủy ban huyện hay là đang bán đa cấp vậy?"

"Không phải. Cậu ta chỉ là khá nhanh mồm nhanh miệng, cũng khá hiểu lòng người..." Lý Tùng Tử thấp giọng đáp, lại nói: "Chu ca, anh đã nhớ lại hết rồi sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.