Tịch Tiểu Khả nhanh chóng đánh tay lái rời khỏi Hoa Uyển viên, trên đường đi, Vân Khê mới nhớ ra anh trai cô - Vân Mộc, đã lâu không thăm anh, nghĩ vậy, cô bảo với Tịch Tiểu Khả đưa cô đến bệnh viện trung tâm.
Tịch Tiểu Khả thuận theo ý cô.
Tầm một giờ sau, chiếc xe sang trọng dừng ngay trước cổng bệnh viện, Vân Khê không quên cảm ơn cô ấy rồi mới xuống xe.
Tịch Tiểu Khả khẽ gật đầu, cô ngồi một lát, tính toán thời gian sau đó mới khởi động xe.
Vân Khê đi thẳng vào phòng bệnh Vân Mộc đang nằm, cô mở cửa ra thì thấy mẹ cô đang bận bịu gấp quần áo, cô ngó xung quanh không nhìn thấy Vân Mộc đâu.
" Mẹ, anh hai đâu? ".
Nghe thấy giọng của cô, bà Vân thoáng giật mình, nhưng bà kịp thời bình thường lại:
" Vân Mộc đang ở khu vui chơi của bệnh viện, à...ngày mai nó có thể xuất viện rồi ".
" Dạ! ".
" Mấy ngày nay không thấy con đâu, con đi đâu vậy? " Bà Vân ngước lên, tuy vẻ mặt bà nghiêm túc nhưng giọng nói không thiếu phần lo lắng.
" Con..." - Cô do dự, có nên nói không đây!?.
" Sao vậy? ". - Bà hồ nghi nhìn cô, bà chắc chắn rằng đã xảy ra chuyện.
" Tịch Nam Dạ biết rõ con còn sống! ".
" Cái gì? ". - Bà giật mình, bất ngờ: " Vậy nó làm gì con rồi? ".
Cô không trả lời, đành lảng tránh sang chuyện khác, cô ngồi xuống cạnh bà Vân, ánh mắt đầy thỉnh cầu: " Mẹ, ngày mai anh hai suất viện, chúng ta chuyển sang nơi khác sống được không? Con không muốn bị anh ta rơi vào tầm mắt nữa, con có cảm giác thành phố này anh ta hoàn toàn bao trùm vậy, giống như anh ta là cảnh sát còn con là đối tượng cần truy nã vậy! ".
" Được! ". - Đáy lòng bà Vân không khỏi thương xót Vân Khê, nói bà không quan tâm Vân Khê chính là giả, từ lúc Vân thị không còn nữa đúng là bà có chút bài xích với cô. Nhưng, lúc đó bà không chấp nổi sự thật thôi, bà không thể trách tội cô được, cô vốn dĩ vô tội, đây có lẽ là báo ứng rồi, haizzz.
****************
Buổi tối.
Tịch Tiểu Khả quay trở về, lúc vào phòng khách, cô tự dưng cảm thấy không đúng lắm, sống lưng cơ hồ hơi lạnh lạnh, cô khẽ liếc nhìn mọi thứ xung quanh, phòng khách u ám một cách kì lạ, thậm chí cô còn ngửi mùi nguy hiểm chết chóc không thôi
Cô chần chừ quay đầu lại, thì phát hiện Tịch Nam Dạ đang ngồi trên sofa như một pho tượng, khuôn mặt u ám, lạnh lẽo đến đáng sợ, cả người như toả ra hơi thở nguy hiểm có thể giết người bất cứ lúc nào.
Không giống như thường ngày, hôm nay đèn phòng khách không sáng như mọi khi, Tịch Tiểu Khả nheo mắt lại, ánh sáng màu vàng nhạt che khuân đi nửa khuôn mặt hắn khiến cô không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Quản gia Lưu núp một chỗ thầm chảy mồ hôi lạnh.
Tịch Tiểu Khả im lặng, cô biết rõ Tịch Nam Dạ sẽ tức giận vì cô dám giúp Vân Khê. Nhưng, những lúc anh hai như này, cô có chút sợ sợ.
Lúc này, hắn mới đứng lên, thân thể cao lớn tiến sát gần cô: " Anh hỏi lại lần, em đưa cô ta đi đâu? ".
Câu hắn nhận được vẫn là sự im lặng...
Hắn bực tức, cao giọng chất vấn cô:
" Sao em giúp cô ta hả!? ".
" Em không muốn cô ta xuất hiện trong cuộc sống của anh em mình nữa, đơn giản vậy! ". - Cô nhăn mặt đáp.
" Giỏi! ". - Hắn cười lạnh: " Gan từ lúc nào lớn thế? ".
Hắn nắm chặt bàn tay, chưa bao giờ hắn thấy thấy bại như vậy. Vì sao hắn thấy thất bại ư? Vì hắn lại để cô trốn thoát khỏi hắn lần nữa.
Chính là chiều nay, hắn đang bận họp thì dì Lưu gọi cho hắn, dùng giọng sợ hãi báo hằn rằng Vân Khê mất tích rồi, chính lúc ấy tim hắn như bị ai bóp nát vậy, rất đau, rất đau.
Lúc đó, dì Lưu gọi Vân Khê xuống ăn cơm chiều nhưng bà gọi mãi không thưa, song, bà lo lắng mở cửa phòng của cô ra lại không thấy cô đâu, bà huy động khắp nơi nhưng không ai tìm được ra cô cả. Đúng lúc, có tiếng động từ phòng của Tịch Tiểu Khả, dì Lưu đơn giản nghĩ rằng Vân Khê ở trong phòng cô ấy nên không nghĩ nhiều, mở cửa phòng ra, ai ngờ đập vào mắt bà chính là Ni Ni vẻ mặt tái nhợt trên người mặc bộ đồ của Vân Khê...
Hắn nhớ đến Tịch Tiểu Khả gọi cho hắn, xin phép hắn để Vân Khê đi chơi nhưng hắn đã từ chối. Vậy mà hai cô gái này nghĩ ra kế khác. Mà dựa vào tính cách của em gái hắn, từ trước đến nay con bé rất ngoan ngoãn, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, nếu có thì chỉ có Vân Khê mà thôi!
Em gái hắn, ấy thế mà bị cô thu phục rồi!
" Anh hai ". - Tịch Tiểu Khả nhẹ giọng khuyên nhủ: " Anh tha cho cô ấy đi! ".
" Em..."
Hắn tính nói nữa thì dì Lưu nhanh chóng chen vào, hoà hoãn lại:
" Cậu chủ à, cậu bình tĩnh đi, cậu làm cô chủ sợ hại rồi! ".
Tịch Nam Dạ không nói thêm câu nào nữa, hắn sầm mặt đi lên phòng, đóng cửa " rầm " một phát khiến mọi người sợ tái mặt.