Thuyền Về Bến

Chương 3: Nhìn không thấu, đoán không nổi



Trời dần chuyển sang lạnh, mùa đông miền Nam thường đến sớm hơn miền Bắc, mà Châu Tiểu là một người cực kì sợ lạnh. Chỉ cần trời mới hơi hơi lạnh, cô đã tự gói mình trong quần áo như cái bánh chưng to đùng. Với lại, cái lạnh ở đây khá ẩm ướt, dẫu bạn mặc bao nhiêu quần áo thì vẫn cảm thấy lạnh tỏa ra từ trong xương. Tựa như mối quan hệ của cô và Triệu Phiếm Châu vậy, lạnh từ bên trong, khiến cả hai đều bất lực.

Châu Tiểu đứng ở trong trường, nắm chặt điện thoại trong tay, đắn đo hồi lâu có nên gọi cho Triệu Phiếm Châu hay không. Hôm qua, cô tình cờ gặp Giả Y Thuần ở thư viện, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, dáng vẻ yếu đuối như thể bất có thể bị nôn ra máu bất cứ nào. Mà ngay cả con gái như cô cũng không kìm được muốn bảo vệ cô gái như vậy.

            “Gọi đi gọi đi. Nhưng mà nên nói gì đây? Chẳng lẽ nói em gặp Giả Y Thuần, thế mà anh không nói cho em biết cô ấy cũng về nước. Nhưng mà cô ấy về nước thì liên quan gì đến em đâu? Hay nên nói hai ngày nữa em bắt đầu phải đi dạy rồi, có thể không có nhiều thời gian đi cùng anh nữa ư?” Châu Tiểu đang nghĩ miên man, điện thoại bất chợt đổ chuông khiến cô giật mình, cúi đầu xem là học sinh dạy kèm tại nhà của mình – Lí Đô Hựu (Lee Do-woo). Cậu chàng là du học sinh Hàn Quốc, cao gần bằng Kim Jae-won, tóc dài hơi xoăn, nụ cười má lúm đồng tiền đáng yêu khiến lòng người rối bời. Cô rất tò mò, có phải người Hàn Quốc thích phẫu thuật mình giống người khác không nữa?

“Alô, chào em.”

“Alô, chào cô? Em là Lí…” Cậu chàng chợt dừng lại, chẳng nhớ nổi tên tiếng Trung của mình.

“Ừ, cô biết em là Lí Đô Hựu, sao thế?”

“Cô ơi, học, khi nào?” Người Hàn Quốc luôn ngược vị trí của tân ngữ với vị ngữ.

“Cô còn chưa sắp xếp được thời gian, khi nào xếp xong sẽ báo lại cho em nhé.” Cô còn chưa nói cho Triệu Phiếm Châu biết đây.

“Gì ạ? Em không hiểu.”

“Cô sẽ gửi tin nhắn cho em.” Suýt nữa cô đã quên cái khả năng tiếng Trung rách nát của cậu học sinh này.

“Tin nhắn á? À, vâng.” Cũng may không phải người Nhật Bản.

“Bye bye.”

“Bye bye.”

Cúp máy xong, ý định gọi cho Triệu Phiếm Châu cũng bay theo gió luôn. Thôi vậy, rủ đứa nào đi mua sắm, không phải đàn ông mà, để hắn tự sinh tự diệt đi.

Bạn cùng phòng đang thử quần áo, Châu Tiểu rảnh rỗi ngồi đợi ở ngoại, thỉnh thoảng xoay điện thoại vẫn không thấy tin nhắn của anh. Bây giờ tự dưng lại nhạt hẳn đi, giống y như khoảng thời gian anh mới về nước. Ngày xưa cô đều hết lòng hết dạ nhưng chuyện anh âm thầm ra nước ngoài khiến cô đau đớn khôn cùng, như thể than đỏ đang cháy đột ngột bị đổ một gáo nước lạnh vậy.

Tiếng kéo rèm vang lên phá tan không gian trầm lắng trong cô.

“Cậu trông thấy đẹp không?”

“Đẹp lắm!”

“Cậu không thấy chân tớ to hơn à?” Châu Tiểu tỉ mỉ quan sát kĩ hơn, rất muốn tát cô nàng ngã luôn, gầy đét như ma mà còn mặt mũi kêu chân to chân béo. Con gái luôn sầu não vì mấy thứ này, gầy thì luôn cảm thấy mình béo, xã hội khiến phụ nữ quá nhiều áp lực, cứ quy cao gầy thành một tội ác là được rồi.

“Không, bé chết được.”

“Thật không? Tớ luôn cảm thấy chân và tay có thể gầy hơn nữa.” Cô nàng xoa xoa bắp tay và bắp đùi chưa được mấy lạng của mình.

“Chị à, chị có lòng tốt để lại con đường sống cho mấy người như bọn em với ạ!” Châu Tiểu không chịu nổi nữa lườm cháy mắt.

“Rồi rồi, tớ mua ngay đây.” Cô bạn hăng hái chạy ra thanh toán, nếu không lầm thì bộ kia tận hơn 600 tệ. Kẻ có tiền quả là biến thái. Châu Tiểu chợt nhớ ra, lần than kẻ có tiền biến thái trước là khi đứng trước khu chung cư nhà Triệu Phiếm Châu, bây giờ anh đã chuyển vào kí túc xá của trường, còn căn hộ kia thì sao? Là thuê hay mua? Nếu là mua thì nhà anh giàu lắm ư? Xưa nay anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện nhà mình, mãi đến lần này cô mới biết nhà anh có bà nội ở Canada.

Bỗng dưng cô thấy thảng thốt, cô gần như chẳng biết gì về anh, không biết nhà anh có bao nhiêu người, anh lớn lên ở đâu, từng học ở trường nào, hồi bé thích phim hoạt gì, hâm mộ thần tượng nào, mối tình đầu từ năm mấy tuổi… Còn cô, ngay từ ngày hẹn hò đầu tiên, gần như cô đã lôi hết chuyện từ nhỏ tới lớn của mình ra kể, nào là thầy giáo khen mình nhặt được của rơi trả người đánh mất, bản thân còn lôi 5 đồng nhặt được đưa cho thầy, thậm chí vì muốn tăng tính xác thực cho câu chuyện mà cô còn kể cả đoạn cô mang tiền chôn xuống đặt rồi đào lên như thế nào. Hóa ra từ bé em đã kì quặc thế rồi à. Trọng điểm là niềm vui con trẻ chứ không phải kì quặc, tên chết bầm không có tuổi thơ!

Đi dạo về, cô tắm xong rồi nằm đơ người trên giường, bạn cùng phòng đeo tai nghe khe khẽ cất tiếng hát bài “Họa tâm” (Vẽ nên con tim) của Trương Lương Dĩnh: “Nhìn không thấu linh hồn chàng đang lạc bước nơi đâu. Mơ hồ giữa sắc màu hiện hữu trong mắt chàng… Cho đến cùng, là thứ gì đã mê hoặc trái tim chàng?” Bỗng dưng có cảm giác không gian bị đảo lộn, linh hồn như cuốn theo tiếng hát đứt quãng ấy. Nhìn không thấu, đoán không nổi. Ha, ai chìm đắm trong tình yêu đều có cảm giác này ư, suy cho cùng vẫn là chính mình mà thôi?

Triệu Phiếm Châu cầm tách trà trong tay đứng trầm ngâm trước cửa sổ, khói trẳng tỏa nghi ngút bay theo chiều suy nghĩ.

Mấy ngày nay lạnh như thế, có phải người ấy cũng giận đến mức lạnh không? Mỗi khi trời lạnh tính tình cô ấy thường thay đổi thất thường, gần đây không tìm cô ấy, có phải tức giận hơn không? Đã dằn lòng để cả hai bình tĩnh lại để có thể tìm ra vấn đề của hai đứa nhưng anh cảm thấy cô đơn cực kì. Đã quen chỉ cần ngoảnh lại có thể trông thấy cô ấy, thật sự không thể tưởng tượng nổi trong sáu tháng không có cô ở bên đó anh đã vượt qua thế nào nữa. Rất muốn, rất muốn biết khúc mắc giữa họ ở đâu. Thời gian trước, cô ấy là người luôn chủ động trong quan hệ của hai người, nhưng kể từ khi anh về nước, dường như cô ấy không còn thiết tha việc chủ động nữa, sau đó mối quan hệ của hai người rơi xuống hố sâu, người ta khôn thể vững vang di chuyển về phía trước nữa. Khi cô ấy chủ động, anh cũng đã cố gắng thử tích cực chủ động hơn nhưng anh đều cảm thấy không quen. Anh rất phối hợp, chủ động thời gian nhưng cô ấy chẳng phối hợp với anh. Tại sao cô ấy không chủ động nữa? Tại sao cô ấy không hợp tác với anh?



Hai người ăn cơm cùng nhau đã là chuyện của một tuần sau đó. Trong suốt tuần này, Triệu Phiếm Châu phải làm đủ loại thủ tục tái nhập học, còn Châu Tiểu cũng sắp xếp buổi học cố định để dạy Lee Do-woo vào chiều tối. Cô cũng đã gửi tin nhắn cho anh biết chuyện này, Triệu Phiếm Châu chỉ nhắn tin lại: “Ừ, anh biết rồi.”

Trong bữa ăn, Châu Tiểu đăm chiêu chọn đi chọn lại trong đĩa cà-rốt, cô ghét cà-rốt nhưng lại rất thích ăn thịt xào cà-rốt sợi. Nếu không phải vừa gặp anh ở cửa nhà anh, có phải anh vẫn không định tìm cô không?”

“Không ăn cà-rốt sao em còn gọi?”

“Không thích thì có anh ăn giúp em mà!” Tiện thể, tiện thể, tuyệt đối là tiện thể mà! Trước quen bắt nạt anh rồi nên giờ chẳng nhớ mối quan hệ bây giờ của hai người xấu hổ nhường nào.

Anh đưa thìa qua, gắp cà-rốt thái sợi cô vừa bỏ ra vào bát. Cô hơi sững người, tùy anh, ngược lại trước đây anh cũng uống không ít nước bọt của em đâu. Ngẫm đi ngẫm lại vẫn cảm thấy sao sao đó.

“Theo anh về nhà lấy đồ.” Ra khỏi nhà ăn, anh chợt nói với cô.

“Về nhà á?” Cô phản ứng chậm, một thói xấu của cô là mỗi khi không theo kịp sẽ lặp lại lời của đối phương.

“Là căn hộ em đến lần trước thăm anh.”

“Ồ.” Cô có rất rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chẳng biết hỏi từ đâu.

Mở cửa két một tiếng, Triệu Phiếm Châu khóa cửa lại, đến gần cô. Trống ngực Châu Tiểu đập liên hồi, không phải chứ? Xem ra tên này không thật lòng cố gắng…

“Anh khóa cửa làm gì? Đừng bảo là định làm gì em đấy nhá!” Phá tan sự tập trung của đối phương, phá tan sự tập trung của đối phương.

Anh hơi lườm: “Em nói đi.”

“Nói gì chứ?” Anh nói thêm mấy chữ sẽ chết người à?

“Vì sao em trốn tránh anh?”

“Trốn tránh anh đâu, anh bảo em đi ra thì em đi ra, anh không tìm em thì em tránh đi, anh còn muốn thế nào nữa?” Được đó, được đó, nói chuyện rất có sức ép, rất có khí thế! Thế nhưng ánh mắt lại trốn tránh.

“Em biết anh đang nói đến cái gì cơ mà!” Thèm vào, mình anh biết mười vạn câu hỏi vì sao, biết tất cả mọi thứ thì có!

“Em chẳng biết nói thế nào cả.” Thôi vậy, cứ thẳng thắn với nhau vậy, người nào đó quá ranh mãnh nhưng vẫn muốn trêu chọc.

“Nói thẳng!” Nói thẳng phải không, thế thì cô không khách sáo nữa.

“Rốt cuộc anh với cô bạn thanh mai tên “Rượu Rởm[1]” kia có gì hay không?”  của anh là thế nào?” Chết rồi, quá nhanh mồm rồi.

“Rượu giả?” Anh chau mày.

“Giả Y Thuần… Giả Thuần gì đấy… chính là rượu rởm mà?” Tiếng ngày càng nhỏ hơn.

“Không có.” Anh đáp vẻ đầy bất đắc dĩ.

“Không có gì cơ? Không có rượu giả á?” Cô không theo kịp.

“Không có là sao!! Trời ơi, có người điên lên kìa, giọng to thật đấy! Châu Tiểu sợ hết hồn, vội cúi đầu.

Trông cô ấy giờ đây y như dáng vẻ cô dâu nhỏ, Triệu Phiếm Châu thở dài: “Anh vẫn luôn coi em ấy như em gái nên hoàn toàn không có cái loại quan hệ trong đầu em nghĩ đến đâu.” Hay ghê, sao tên nào cũng chỉ nói với người yêu mình anh chỉ coi em như em gái thôi, vậy thiếu em gái sao không về nhà bảo mẹ sinh thêm cho? Cũng không đúng, thế thì “đầu thai” luôn rồi.

“Đừng đi.” Anh kéo nhẹ tóc cô.

Trời…

_________

[1] Tên ‘Giả Y Thuần” đồng âm với ‘giả tửu-rượu rởm’

Hết chương 3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.