Mộng Dao không rõ tình hình bên ngoài ra sao, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa lần nữa thì cô cũng chẳng muốn quan tâm, Duy Đằng thật sự khó đuổi như vậy sao?
“Ngô tiểu thư.”
Giọng nói ấm áp vang lên thu hút sự chú ý của Mộng Dao khỏi quyển sách, người bước vào thế mà lại là thượng tướng Hạo Hiên cùng bó hoa ngũ sắc trên tay anh.
“Thượng… Thượng tướng…”
Cô nhanh chóng gấp cuốn sách lại, sau đó vô thức vuốt tóc mình, nhưng khi nhận ra hành động có phần ngại ngùng này thì cả người cứng đờ. Trông cô chả khác nào đang mong chờ người ta đến gần mình cả.
“Em khỏe rồi chứ?”
“Vâng… Hôm qua cảm ơn anh, nếu không có anh thì chắc tôi không qua khỏi.”
Mộng Dao có dặn vệ sĩ nếu Hạo Hiên có đến thì cho anh vào để cô có thể trực tiếp nói lời cảm tạ. Hạo Hiên chú ý ánh mắt của cô cứ nhòm ngó bó hoa nên trực tiếp đưa cho cô.
“Không có gì, đó là nghiệp vụ của tôi.”
[Không cần cảm ơn anh. Bảo vệ em luôn là ưu tiên hàng đầu của anh.]
Mộng Dao khẽ sững người, trong lúc nhận lấy bó hoa đã vô tình chạm phải tay anh nên liền nghe thấy tiếng lòng có phần tủi thân đó. Trở thành ưu tiên của một ai đó vừa khiến tim cô nhảy nhót nhưng cũng khiến cô sợ hãi rằng đó là ảo mộng.
Hạo Hiên chú ý đến quyển sách mà Mộng Dao đặt trên bàn, tựa đề “Tổng tài ác ma hãy đến bắt lấy trái tim em” khiến mắt anh có chút giật giật.
“Ngô tiểu thư ở đây có vẻ khá chán nhỉ?”
Nghe giọng hơi kéo dài, Mộng Dao mới chú ý đến ánh mắt của Hạo Hiên, sau đó lập tức cầm lấy quyển truyện cất gọn vào hộc tủ mà cười qua loa.
“À thì giết chút thời gian… cái này tôi mượn của cô bé phòng bên chứ không phải tôi thích thể loại này đâu…”
Cô liên tục quơ tay giải thích, không hiểu vì sao dù không cần chạm vào người của anh thì cô cũng đoán được anh đang nghĩ gì. Ắt hẳn anh đang lo rằng cô lại mơ tưởng tới Duy Đăng.
Mà đúng thật như vậy, Hạo Hiên hạ thấp vai trông vô cùng đáng thương.
[Có lẽ em ấy nói như thế trong bữa tiệc chỉ vì tức giận Trường tổng nhất thời. Tình yêu đâu dễ buông bỏ như thế.]
[Mình còn chưa kịp leo được lên ngai vàng thì đã bị người ta đẩy qua một bên trên đường đua rồi.]
Mộng Dao thoáng chốc khó xử trước bộ dáng cún con của trai đẹp Hạo Hiên, nên nhìn quanh một lượt thì khẽ lên tiếng.
“Đúng là tôi ở đây có chút chán, còn hay bị người khác quấy rối.”
Hạo Hiên nhíu mày, nhớ tới dáng vẻ không mấy thiện cảm kia của Duy Đăng mà nhất thời khó chịu.
“Vậy để tôi kêu người dời phòng bệnh khác cho em nhé, hay là em muốn xuất viện?”
“Tôi muốn trốn viện.”
“Hả?”
Hạo Hiên nghe xong thì ngớ cả người, không nghĩ tới sẽ nghe một lời như thế từ một bệnh nhân, nhưng ngẫm lại thì Mộng Dao là một vị tiểu thư thích đi ngược lại với quy tắc.
“Không được.” Dù vậy anh vẫn phản đối với ý kiến này.
“Ơ? Tại sao?” Cô chớp chớp mắt, hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
“Em còn đang được theo dõi, không thể tự ý rời khỏi bệnh viện.” Anh quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng.
Đột nhiên bàn tay truyền đến hơi ấm khiến Hạo Hiên bần thần nhìn xuống, phát hiện bàn tay cô đang nắm lấy ngón trỏ của mình.
[Tay em ấy nhỏ quá, đáng yêu quá.]
“Có anh đi theo chắc chắn sẽ không sao.” Cô mỉm cười.
“Ý em muốn tôi đưa em đi trốn viện sao?” Anh nhíu mày, ngơ ngác hỏi kỹ lại.
“Vâng, chỉ ngày hôm nay thôi được không. Ở trong này bí bách quá, tôi không chịu nổi.” Cô lắc lắc bàn tay của anh, nhất thời nũng nịu.
[Mình không đỡ nổi sự dễ thương này.]
[Không được, mình phải kiên cường lên, không dễ dàng khuất phục.]