Sau mấy tiếng bay thì cuối cùng cả hai cũng đến được Pháp theo ý muốn của Lục Đông Anh. Trước tiên bọn họ đến khách sạn cao cấp đã được đặt trước để xếp lại hành lí, tiện thể thay một bộ quần áo khác để lát nữa dạo phố. Vì Lục Đông Anh muốn có một chuyến đi hai người riêng với Tôn Vĩnh Thành nên cô không mang theo bất kì một người hầu nào, mọi việc đều phải tự mình lo liệu...
"Tối nay có lễ hội ẩm thực, hình như còn có biểu diễn ca hát nữa thì phải, chúng ta phải đi sớm để giữ một chỗ tốt mới được...!"
Tôn Vĩnh Thành thấy Lục Đông Anh hào hứng cũng cảm thấy vui lây, hắn thay đồ xong đâu đấy liền cầm khăn quàng cổ đeo lên cho cô. Bình thường ở nhà vào mùa đông đã lạnh, bây giờ sang Pháp còn lạnh hơn mấy phần. Hắn lo vợ hắn cơ thể yếu ớt sẽ dễ bị đổ bệnh, đặc biệt chú ý đến việc giữ ấm cho cô...
"Thật ra em không còn lo không có chỗ tốt để xem ca hát, tôi thừa sức mua cho em hàng ghế đầu dù em có đi trễ nhất..."
Lục Đông Anh mỉm cười, cô thích chính là cảm giác hối hả tranh nhau giống như những cặp tình nhân bình thường, chứ không phải là dùng tiền sẽ lấy được một chỗ tốt. Nhưng nhìn Tôn Vĩnh Thành nghiêm túc như vậy thì cô cảm thấy hắn cũng có chút gì đó đáng yêu...
"Anh tốt với em thế, em cũng có quà cho anh đấy..."
Tôn Vĩnh Thành đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lục Đông Anh, hắn liền vòng tay sang ôm chặt lấy cô, để cô đứng sát vào hắn hết mức có thể...
"Hôm nay sinh nhật em mà cũng có quà cho anh à? Bây giờ họ thường làm như thế sao...?"
Lục Đông Anh ra vẻ huyền bí lắc đầu, hai má của cô đã bắt đầu ửng đỏ lên vì lạnh, lọt vào mắt Tôn Vĩnh Thành chính là thập phần khả ái, còn đối với một tên cuồng vợ như hắn thì chỉ muốn đem cô vào lòng mà ôm lấy...
"Anh nghĩ sao hay vậy, chỉ đơn giản là em muốn tặng quà cho anh thôi, vì em yêu anh nhất nên em mới muốn làm thế...!"
Tôn Vĩnh Thành quay mặt đi chỗ khác cười tủm tỉm, hắn cảm thấy Lục Đông Anh không chỉ đơn giản là vợ hắn nữa rồi, mà cô chính là tâm can tiểu bảo bối của hắn, người duy nhất khiến hắn thần trí không ổn định như vậy...
"Anh cũng yêu em nhất, anh chỉ muốn cả ngày như vậy với em thôi, anh không muốn đi đâu cả...!!"
Lục Đông Anh thấy Tôn Vĩnh Thành nũng nịu như vậy liền đánh nhẹ hắn một cái, dù sao bây giờ bọn họ cũng đang ở ngoài đường, lỡ làm hành động gì lố lăng mà bị người khác nhận ra thì thật sự không biết nên giấu mặt đi đâu. Huống chi Tôn Vĩnh Thành lại còn là người lãnh đạo hải quân của một thành phố lớn trong nước...
Bọn họ đi một lúc cũng đến được khu hội chợ, Tôn Vĩnh Thành nhìn xung quanh liền thấy có một hàng ghế đá còn trống, hắn nhẹ nhàng để Lục Đông Anh ngồi xuống cũng không quên dặn dò cô cẩn thận...
"Nãy giờ đi bộ lâu chắc em mệt rồi, em nhớ ngồi yên ở đây để anh đi mua nước cho em uống nhé...! Nhớ là đừng đi đâu cả...!"
Lục Đông Anh mỉm cười gật đầu, cô cảm thấy Tôn Vĩnh Thành chính là lo lắng thái quá, dù sao khu lễ hội có mấy ai đâu mà sợ cô biến mất. Nhưng ngoài dự đoán, chỉ khoảng hai phút sau, khu lễ hội đông lên gấp mấy chục lần, dường như bọn họ canh sát giờ mới đến để khỏi phải chờ đợi. Lục Đông Anh có dự cảm không lành, cô liền đứng dậy ngó xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Tôn Vĩnh Thành, không biết hắn đi mua nước ở đâu mà còn chưa quay lại...
Lục Đông Anh tiến lên một bước để nhìn cho rõ thì chẳng may đụng trúng một người đàn ông ngoại quốc đang chen lấn để hòa vào đám đông. Hắn ta quay lại nhìn chằm chằm vào Lục Đông Anh liền biết là người có tiền đến đây du lịch, còn không thì là phu nhân của một gia đình giàu có nào đó, vì toàn bộ quần áo lẫn trang sức mà cô đang mang đáng giá hàng triệu đô...
"Cô không nhìn đường à, đụng vào người tôi rồi này...!"
Lục Đông Anh nghe không hiểu tiếng nước ngoài, cô vội vàng dùng tiếng Anh để giao tiếp lại với hắn...
"Xin lỗi, tôi không phải người ở đây...tôi chỉ đến để đi du lịch thôi, không biết đã làm gì phiền đến anh...?"
Người đàn ông cư nhiên không biết tiếng Anh, hắn ta cũng không hiểu Lục Đông Anh đang nói gì, nhưng hôm nay hắn nhất quyết phải đòi tiền cho bằng được...
"Ôi trời ơi...cô ta đụng trúng tôi mà cô ta định bỏ chạy kìa, lũ người xấu xa này...!!"
Lục Đông Anh chưa hiểu gì thì người đàn ông đã lăn đùng ra ăn vạ, khiến đám người hóng chuyện bu lại mỗi lúc một đông hơn. Bây giờ cô không biết phải làm thế nào thì mới tốt cho cả hai...
"Muốn tiền à...?"
Lục Đông Anh nhìn lên đã thấy Tôn Vĩnh Thành xuất hiện, trên tay hắn còn cầm một ly trà nóng cho cô, nhưng hiện tại trông khuôn mặt hắn thập phần tức giận...
"Hay mày muốn đêm nay sẽ có vài người đến tìm mày, cắt từng bộ phận trên cái cơ thể dơ bẩn của mày, ném mỗi nơi một chỗ, chết không nguyên vẹn...? Mày có ba giây để lựa chọn đấy..."
Người đàn ông nghe được liền nuốt nướt bọt, hắn vội vội vàng vàng xua tay liền nhanh chân chạy mất, đám đông cũng vì thế mà di dời đi bớt...
"Anh nói gì mà nhìn hắn có vẻ sợ vậy...?"
Tôn Vĩnh Thành giả bộ suy nghĩ, hắn không thể để vợ yêu nghe được mấy lời không hay như thế, phải ghi điểm trong mắt vợ yêu của hắn mới được...
"Anh bảo là nếu hắn muốn gây rối thì chúng ta sẽ cùng đến đồn cảnh sát để làm rõ, còn không thì phiền hắn đi ra chỗ khác..."
Lục Đông Anh dùng ánh mắt thập phần ngờ vực nhìn Tôn Vĩnh Thành, tuy cô cảm thấy chắc chắn hắn đang nói dối nhưng cũng không trách được, miễn sao tên gây sự kia chịu rút lui là được...