Thưởng Thức

Chương 9: Chị có muốn đi cùng tôi không?



"Lâm Hiên." Trong tình huống này nàng vẫn bình tĩnh, "Anh say rồi, nên bình tĩnh đi."

"Bình tĩnh? Đúng rồi, Diêu tiểu thư luôn là người bình tĩnh nhất..." Lâm Hiên nói không mạch lạc. Anh cười khổ và hét lên, "Em không thấy anh đã đối xử tốt với em như thế nào sao? Để có được em anh đã trả giá rất nhiều, còn em đã làm được gì cho anh?

Diêu Nhiễm không muốn tình trạng này kéo dài, nó chỉ khiến mọi việc trở nên tệ hơn. Nàng đi vòng qua Lâm Hiên, cố gắng rời đi, nhưng cánh tay của nàng bị kéo mạnh và cổ tay cũng bị kẹp chặt.

"Đừng đi! Có nghe thấy không? Đừng đi mà!" Người đàn ông dùng hết sức lực kéo người trước mặt. " Sao em không trả lời anh? Anh đã trả giá nhiều như vậy vì em rồi... Còn em thì sao, em đã bao giờ nghĩ đến việc thay đổi vì anh chưa? Em có biết để ở bên em anh đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, vậy mà em không thể thay đổi chút nào vì anh sao?"

Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào hắn. Đêm nay là lần đầu tiên nàng nghe thấy Lâm Hiên bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất của mình. Có lẽ nàng nên nhận ra điều này sớm hơn. Thật tốt khi lớp ngụy trang bao lâu nay giữa họ đã bị xé bỏ, như thế này càng dễ chịu hơn.

"Lâm Hiên, trước khi kết hôn tôi đã nói rõ rồi, tôi chưa bao giờ yêu cầu anh phải chịu đựng tôi cả. Nếu anh không thể tiếp nhận và cảm thấy thiệt thòi thì có thể nói thẳng với tôi. Lúc đó anh bảo mình hiểu và bình tĩnh đến đáng sợ." Trong mắt nàng vẫn không có nhiều dao động: “Bây giờ, anh có thể đi tìm một người phụ nữ phù hợp với mình hơn, không cần phải chịu đựng nữa.”

Thái độ lạnh lùng thờ ơ như vậy chỉ khiến Lâm Hiên càng thêm tức giận, hắn nắm chặt cổ tay nàng, "Cho dù thế nào thì em cũng không có tình cảm với anh phải không?"

Diêu Nhiễm ra lệnh: “Buông tôi ra.”

Lâm Hiên vẫn kiên trì đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe.

Ngày càng có nhiều người đi đường dừng lại và bắt đầu bàn tán. Một số người còn lấy điện thoại di động ra và quay video.

Khương Niệm từ trong đám người, vội vàng đi tới, thấy người đàn ông này kiên trì không chịu buông nàng ra. Cô cũng biết lượng sức mình, sắc mặt lạnh lùng, dùng hết sức lực dẫm lên đôi giày da của người đàn ông bằng giày cao gót của mình..

Gót nhọn giẫm lên rất đau.

Lâm Hiên cảm thấy đau đớn, hét lên rồi buông tay ra.

Diêu Nhiễm vừa nhìn thấy người tới giúp đỡ, trong lòng càng thêm bối rối.

Lâm Hiên loạng choạng một lát, sau khi đứng dậy, hắn hoàn toàn không để ý đến thể diện của bản thân, mắng Khương Niệm: "Cô là ai? Tôi đã chọc phải cô sao? Đồ khốn kiếp, bị tâm thần à?"

Khương Niệm sắp nổ tung vì tức giận, cô giơ chiếc túi trong tay lên, nghiến răng ném mạnh vào đầu Lâm Hiên.

Lâm Hiên bị đòn này làm choáng váng, "Cô... Cô đừng tưởng rằng tôi không dám đánh phụ nữ!"

Diêu Nhiễm chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Hiên sẽ có một mặt như vậy, vẻ mặt xấc xược cùng những lời nói xúc phạm, không còn bất kỳ dấu vết của phong thái tao nhã trước đây. Có lẽ hắn đã mệt mỏi vì giả vờ trong suốt thời gian qua...

Nàng tức giận tát Lâm Hiên một cái, đủ mạnh để khiến hắn im lặng. Nàng hiếm khi giận dữ, hét lên: "Đủ rồi!"

Khương Niệm tâm tình hỗn loạn, mọi người xung quanh bàn tán ngày càng nhiều. Cô liếc nhìn Diêu Nhiễm, cũng không quan tâm lắm, ôm nàng đi ra ngoài.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn và làm ướt mái tóc cô.

Diêu Nhiễm nhìn cô nhẹ nhàng nắm tay mình mà không nói một lời.

Sau khi rời khỏi đám đông bàn tán, xung quanh trở nên yên tĩnh. Khương Niệm nhạy cảm buông tay Diêu Nhiễm ra, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, cô không biết mình nên nói gì.

Nếu ngủ với một người phụ nữ đã có chồng thì cô nghĩ mình là ai? Cô nắm chặt lòng bàn tay và chỉ im lặng đứng trước mặt đối phương.

Gió đêm thổi tóc cô tung bay. Gió kèm theo những hạt mưa, khiến tóc cô dính và ướt.

Diêu Nhiễm nhìn cô và nói: "Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi."

Khương Niệm cũng cố gắng mạnh mẽ lên, không cho phép mình tỏ ra quá ngượng ngùng, cười lạnh nhướn mày: "Chị thay người đó xin lỗi tôi sao? Không cần."

Diêu Nhiễm im lặng.

Kỹ năng diễn xuất của Khương Niệm vẫn chưa tốt lắm, nụ cười mỉa mai nhanh chóng biến mất. Cô liếc nhìn Diêu Nhiễm, không giấu được vẻ ủy khuất trong mắt. Không còn gì để nói, cô cúi đầu và quay người định bỏ đi.

"Chờ một chút." Diêu Nhiễm ngăn cô lại.

Khương Niệm dừng lại.

“Cô hiểu lầm rồi, không phải như cô nghĩ đâu.” Diêu Nhiễm nghiêm túc nói: “Tôi đã ly hôn và tôi đang độc thân.”

Khương Niệm không nói gì.

Giọng Diêu Nhiễm mệt mỏi và nhẹ nhàng: “Tôi không gạt cô đâu.”

Sau khi nghe nàng nghiêm túc giải thích, Khương Niệm thấp giọng buột miệng nói: "Tôi tin chị." Cảm giác giữa người và người rất khó giải thích, cô chỉ đơn giản tin tưởng rằng nàng không nói dối.

Diêu Nhiễm gật đầu: “Ừ.”

Cuộc hôn nhân của nàng ấy có tệ lắm không? Đó chính là thắc mắc đầu tiên của Khương Niệm. Cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được Diêu Nhiễm không có tình cảm gì với người đó.

Thật sự nàng không có cảm xúc nào cả.

Diêu Nhiễm chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Lâm Hiên. Cuộc hôn nhân của họ là một cuộc hôn nhân thương mại, trong đó lợi ích được ưu tiên hơn tình cảm và cả hai đều biết rõ điều đó.

Hai công ty vốn đã quan tâm đến nhau. Việc hai người phù hợp kết hôn là điều tất yếu. Theo mọi người xung quanh, họ là trời sinh một cặp, gia đình hai bên rất ủng hộ.

Lâm Hiên lúc đó cư xử như một quý ông, rất ân cần. Khi nàng nói rõ ràng rằng mình ghét các sự tiếp xúc thân mật nên không đủ tư cách để làm vợ. Lâm Hiên bày tỏ sự hiểu biết và tôn trọng, nói rằng mình không quan tâm và vẫn ngoan cố theo đuổi nàng rất lâu.

Diêu Nhiễm biết rất rõ bản thân không thực sự thích Lâm Hiên, nàng chỉ cảm thấy Lâm Hiên là một người tốt, có lẽ cũng có phần cảm động. Từ góc độ thực tế, Lâm Hiên là ứng cử viên kết hôn phù hợp với nàng về mọi mặt.

Sau đó, họ đính hôn, đăng ký kết hôn, mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.

Diêu Nhiễm không nghĩ đó là vấn đề lớn. Kiểu hôn nhân này tối đa hóa lợi ích của cả hai bên và rất phổ biến trong giới của họ. Hầu hết các cuộc hôn nhân đều như vậy, không có quá nhiều lãng mạn và hào hứng. Ngoài ra, nàng còn thờ ơ với vấn đề tình cảm.

Cuộc sống sau khi kết hôn rất bình thường, giống như tưởng tượng của Diêu Nhiễm, không có nhiều hạnh phúc cũng không có nỗi buồn. Hai người đều bận rộn với sự nghiệp riêng và ít có thời gian gặp nhau.

Thỉnh thoảng sẽ có mâu thuẫn, Diêu Nhiễm thực sự không thể chấp nhận sự thân mật. Nàng không thể giải thích được lý do. Nàng chỉ đơn giản ghét và chống lại sự tiếp cận của đàn ông.

Dần dần, nàng có thể thấy Lâm Hiên thực sự quan tâm đến vấn đề này, hai người không thể cứ tiếp tục như vậy. Vì vậy nàng chủ động đề nghị ly hôn. Sau đó lại thôi vì sự thấu hiểu và cầu xin của Lâm Hiên mà từ bỏ.

Ngoài sự việc này ra, cuộc sống của họ rất hòa thuận, bình yên, sự nghiệp phát đạt. Nói chung, một năm trôi qua trong yên bình.

Cho đến khi các biến cố xuất hiện.

Ngày hôm đó Diêu Nhiễm đột nhiên nhận được thư từ một người giấu tên. Trong phong bì có vài bức ảnh, đó là hình Lâm Hiên và một người phụ nữ khác đang hôn nhau say đắm. Lúc này nàng mới nhận ra Lâm Hiên vẫn đang giả vờ thấu hiểu cho nàng, giả vờ dịu dàng ân cần, giả vờ không quan tâm...

Nàng xem qua từng bức ảnh một với vẻ mặt vô cảm, không hề buồn bã. Nhưng nàng bực bội vì cảm giác bị lừa dối.

Lúc đó nàng cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Tưởng chừng đó là sự phù hợp hoàn hảo nhưng thực ra không giống hôn nhân. Nàng cũng nhận ra mình không thích hợp để vướng vào các mối quan hệ, mà phù hợp với cuộc sống độc thân hơn.

Nàng đưa những bức ảnh cho Lâm Hiên xem rồi lại đệ đơn ly hôn. Toàn bộ quá trình ly hôn diễn ra hợp lý và một thỏa thuận đã được ký kết khiến cả hai bên hài lòng mà không gây ra bất kỳ sự bối rối hay xấu hổ nào.

Diêu Nhiễm vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân này bắt đầu trong hòa bình và cũng kết thúc trong hòa bình, nhưng nàng không ngờ rằng hôm nay Lâm Hiên lại say khướt và làm ầm ĩ.



Những hạt mưa rơi trên mặt đem lại cảm giác mát lạnh.

Những gì cần giải thích đã được giải thích rõ ràng. Diêu Nhiễm nhìn Khương Niệm, cụp mắt xuống và quay đi.

Khương Niệm vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng gầy gò của nàng, trông cô đơn và lẻ loi trong màn mưa mù mịt. Cô không thể ngăn được bước chân mình.

Diêu Nhiễm nhận thấy điều đó và quay lại nhìn.

"Còn gì nữa sao?"

Khương Niệm đến gần, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không?” Đó là điều cô muốn nói khi nhìn thấy nàng đang hút thuốc ở quán bar.

Diêu Nhiễm nhìn lông mày của cô, trong đêm càng quyến rũ hơn. Im lặng một lúc, nàng khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng, đáp: “Khương tiểu thư, tôi không muốn hẹn hò với cô.”

Khương Niệm sửng sốt.

Ánh mắt Diêu Nhiễm lóe lên, nói tiếp: “Đêm đó là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.”

"Có phải chị hiểu lầm tôi không..."

Diêu Nhiễm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, biểu cảm của cô giống như người bị đối xử sai trái.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Khương tiểu thư, cô hét to quá, nhưng cô vẫn quen với việc ôm hôn và gọi vợ (bushi)

Câu hỏi: Boss Diêu đã nghĩ gì trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi.

Người cuối cùng nghe thấy câu 'Không có lần sau' là Boss Khương, chắc các ní hiểu ý tôi...

________

Editor: nhìn Boss Diêu nhớ cô Tần lãnh cảm nào đó 😂
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.