Khương Niệm phát hiện mỗi lần mình cười, Diêu Nhiễm đều chăm chú nhìn cô, cô lười biếng hừ một tiếng: "Chị thích nhìn em cười đến vậy sao?" Tối nay cô hỏi Diêu Nhiễm "thích" đến mấy lần, dù nàng không trả lời nhưng cô rất tự hào.
Diêu Nhiễm nhớ lại lần đầu tiên gặp Khương Niệm ở quán bar... Khương Niệm đứng bên cạnh quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo cô cười rạng rỡ nhìn nàng, có chút ấm áp và khiêu khích. Nàng luôn tránh né những cuộc truy đuổi nên chỉ lạnh lùng liếc nhìn, nhưng trong lòng lại nhớ rất kỹ.
Ấn tượng đầu tiên của nàng về Khương Niệm là sự thoải mái. Sau này điều đã được chứng minh, dù là hôn hay làm tình, Khương Niệm đều rất giỏi tán tỉnh và có thể dễ dàng khơi dậy niềm đam mê trong nàng. Tuy nhiên, điều khác so với những gì nàng tưởng tượng về Khương Niệm là cô rất thẳng thắn, nhiệt tình và chân thành.
Ngủ trong vòng tay cô rất ấm áp, ánh mắt Diêu Nhiễm dừng lại ở khóe miệng đang nhếch lên của cô, nàng cũng mỉm cười.
Khương Niệm vốn không có ý định đánh thức Diêu Nhiễm, nhưng khi cô định ngồi dậy kéo chăn đắp cho nàng, Diêu Nhiễm mở mắt ra và nhìn thấy một thân hình trần trụi xinh đẹp trước mặt.
Nói thật... Khương Niệm ở mọi phương diện đều hấp dẫn nàng.
"Em buồn ngủ quá." Khương Niệm hừ một tiếng, nhắm mắt lại ôm chặt lấy cánh tay Diêu Nhiễm. Nàng kéo chăn quấn kín hai người rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, họ vẫn đang khỏa thân ôm nhau, sự sưởi ấm bằng cơ thể đặc biệt thoải mái.
Có lẽ là do tối hôm trước trời mưa lớn, sau đó hai người lại đổ nhiều mồ hôi khi quấn lấy nhau, cộng với máy điều hòa hỏng cả đêm, Khương Niệm có hơi choáng váng.
Khương Niệm quay lại nhìn nàng: "Em đánh thức chị à?"
Diêu Nhiễm nghe được giọng mũi của cô: "Em bị cảm rồi?"
Khương Niệm đáp: "Chắc là bị cảm nhẹ thôi, không sao đâu."
Diêu Nhiễm liếc nhìn tấm lưng mịn màng của cô, tối qua quá mệt mỏi nên khi tắm xong chỉ dùng khăn lau khô người rồi đi thẳng lên giường.
Khương Niệm ngủ không sâu, buổi tối cô còn giúp nàng đắp chăn hai lần do điều hòa hỏng. Có lẽ vì thế mà cô bị cảm.
Khương Niệm nhẹ giọng nói: "Chị ngủ tiếp đi, buổi sáng em còn phải đến studio."
Diêu Nhiễm nói: "Tôi sẽ đưa em đến đó."
"Lâu lắm mới có ngày nghỉ, sao chị không ngủ nướng một chút?"
Diêu Nhiễm muốn bật cười, chắc cô nghĩ rằng ai cũng giống mình, "Tôi không ngủ nướng."
Khương Niệm cũng không phản đối nữa, trở nên vui vẻ.
Bị Khương Niệm nhìn chằm chằm, Diêu Nhiễm không thể trực tiếp đứng dậy, do dự một lát, nàng nhỏ giọng nói với Khương Niệm: "Quay mặt đi chỗ khác."
Cảnh tượng này nhìn quen quen, nhưng Khương Niệm lại có chút ủy khuất thì thầm: "Có cái gì mà em không thể nhìn à? Đêm qua em đã chạm vào tất cả..."
Diêu Nhiễm: "..."
Khương Niệm vui vẻ làm theo chỉ dẫn của bạn gái, vẫn quay mặt đi.
Diêu Nhiễm quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, Khương Niệm cũng lấy áo ngủ của mình mặc lên người.
Sau khi hai người tắm rửa xong. Khương Niệm nói với Diêu Nhiễm: "Quần áo của em bẩn rồi, hôm nay em phải mặc đồ của chị."
"Ừ." Diêu Nhiễm đi tìm một bộ quần áo hoàn chỉnh đưa cho Khương Niệm.
Khương Niệm không lảng tránh như Diêu Nhiễm, cô rất tùy hứng, cởi váy ngủ trong phòng và trực tiếp thay quần áo tại chỗ.
Diêu Nhiễm im lặng liếc nhìn. Người này không biết xấu hổ chút nào, nên nàng chủ động tránh đi.
"Diêu Nhiễm..."
Khương Niệm nói giọng mũi.
Âm thanh này thật kỳ lạ, ngoại trừ người nhà, Diêu Nhiễm hiếm khi được gọi như vậy. Nàng quay lưng lại với Khương Niệm: "Hả?"
Giúp em mặc áo lót? Nàng xấu hổ không nói nên lời, sau vài giây im lặng, Diêu Nhiễm cắn môi, bất đắc dĩ nói: "Tự mặc đi."
Khương Niệm lẩm bẩm nói: "Em không gài khóa được."
Diêu Nhiễm xoay người đi đến bên giường, cúi đầu giúp Khương Niệm cài khóa áo lót. Đôi mắt không tránh khỏi liếc nhìn nhiều nơi hơn. Bây giờ là ban ngày khác với buổi tối, mỗi lần "thật lòng với nhau" đều không thể kiểm soát được dục vọng, không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, không phải như bây giờ rất thanh tỉnh.
Khương Niệm lúc này mới xoay người, nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, ấm áp nói: "Chị giúp em chỉnh lại phía trước luôn nha."
Vừa mới ngủ dậy đã không đứng đắn, Diêu Nhiễm im lặng một lúc, không thể cứ chiều theo cô được, nhỏ giọng nói: "... Em có thể tự mình làm ở phía trước được mà."
Khương Niệm có chút thất vọng vì không dụ dỗ thành công. Nàng có cần xấu hổ như vậy không? Cô chợt nghĩ đến một thứ khác làm quà sinh nhật cho Diêu tổng... Cô lại nhìn thẳng vào Diêu Nhiễm, sau đó nhân cơ hội hôn lên má Diêu Nhiễm.
Vì cô đang bị cảm nhẹ, nếu không nhất định phải hôn thật sâu mới buông ra.
Lại là một thủ thuật nhỏ, trong mắt Diêu Nhiễm hiện lên nụ cười nhàn nhạt khi cúi đầu xuống.
Cài khóa áo lót xong, Khương Niệm lại nhỏ giọng nói với nàng: "Áo lót của chị em mặc có hơi chật."
Diêu Nhiễm: "..." Nàng đương nhiên biết trên người Khương Niệm có bao nhiêu thịt. Quả thật cô đã dậy thì thành công.
Trên đường đưa Khương Niệm đi làm, Diêu Nhiễm ghé qua hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm phòng trường hợp khẩn cấp.
Khương Niệm vội vàng nên không kịp trang điểm đi đến studio. Cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và lịch sự, với mái tóc dài được búi cao.
Buổi trưa làm việc xong, có thể nghỉ ngơi một lát. Khâu Lam chặn Khương Niệm ở hành lang, nói: "Tôi mang hộp cơm trưa đến cho cậu, cậu ăn đi."
Khương Niệm đưa tay vươn vai, "Cám ơn Khâu tổng."
Nhờ có Khâu Lam mà Khương Niệm mới có bữa trưa ngon miệng. Khâu Lam là một đầu bếp xuất sắc, thỉnh thoảng cô ấy cũng nấu ăn cho mình và gói một phần cho Khương Niệm.
Họ đến phòng trà hâm nóng đồ ăn thì nhìn thấy Du Chiêu cũng đang ăn ở đó, ba người tình cờ ngồi cùng một bàn.
Khâu Lam thấy chiếc áo sơ mi Khương Niệm mặc không giống phong cách thường ngày của cô, hình như là của người khác, cô trêu chọc: "Đêm qua cậu lại thức trắng đêm à?"
Khương Niệm cao giọng tuyên bố: "Tôi sẽ không thức đêm ở nhà bạn gái đâu."
Khâu Lam tặc lưỡi rồi lại nhìn Du Chiêu: "Du lão sư, chị cũng thử món ăn của em đi."
Du Chiêu đã làm quen với mọi người trong studio rất nhanh, cô ăn một miếng, cười khen ngợi: "Thật ngon, tay nghề nấu nướng thật tốt."
"Khâu tổng, kỹ năng nấu nướng của cậu lại tiến bộ rồi." Khương Niệm ăn hết miếng này đến miếng khác ngon lành, hỏi Khâu Lam: "Cậu nấu món này như thế nào? Mùi vị còn ngon hơn bên ngoài."
"Cậu là sát thủ trong nhà bếp, cho dù tôi có chỉ cậu, cậu cũng không biết làm thế nào."
"Dạy tôi đi." Khương Niệm đang suy nghĩ điều gì đó, "Tôi sẽ nấu cho bạn gái ăn thử."
Khâu Lam lỗ tai sắp nổi lên vết chai: "Này! Tôi biết rồi! Tôi biết cậu có bạn gái rồi."
Khương Niệm: "Tôi nói nghiêm túc đó."
Khâu Lam ngơ ngác, lúc này cô thật sự nhìn Khương Niệm với ánh mắt ngưỡng mộ.
Du Chiêu cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô đã quen biết Khương Niệm lâu rồi. Cô không ngờ Khương Niệm lại luôn nhắc đến bạn gái của mình.
Bữa trưa sắp kết thúc một cách vội vàng, Khương Niệm nhìn thấy cuộc gọi của Diêu Nhiễm, cô đi đến cửa sổ nghe máy, cười nói: "Sao Diêu tổng lại gọi cho em vậy?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Em thấy khỏe hơn chưa?"
Khương Niệm ngạc nhiên một chút, sau đó cười lớn, giọng nói của cô vẫn còn hơi khàn, "Không sao cả."
"Ừ, tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi."
Đó là một sự quan tâm rất đơn giản và tinh tế, nhưng Khương Niệm nghe được lại cảm thấy ấm áp, cô rất vui khi được người mình thích nhớ đến. Tiếc là cô vẫn đang bận, không có thời gian để nói thêm vài lời. Có người đã đến hối thúc cô.
Hai ngày này lịch hẹn của Khương Niệm đã kín chỗ, cô phải dành cả ngày cuối tuần để làm việc.
Vào ban đêm, Diêu Nhiễm đến quán bar, lúc này đã gần cuối tháng, Nguyễn Hãn không thể quán xuyến công việc một mình nên khi rảnh rỗi nàng sẽ đến giúp đỡ.
Làm việc xong vẫn còn thời gian, Nguyễn Hãn lại nói thiếu quần áo, nên kéo nàng đi mua sắm.
Diêu Nhiễm thấy cô chọn đi chọn lại, hình như không phải mua cho bản thân, thuận miệng hỏi: "Mua cho Hứa Hạ à?"
"Đúng vậy." Nguyễn Hãn vừa chọn đồ vừa nói: "Em ấy cũng trưởng thành rồi, không thể lúc nào cũng ăn mặc như một đứa trẻ được."
Diêu Nhiễm nhìn cô, cười nói: "Cậu đúng là một tỷ tỷ tận tâm."
Nguyễn Hãn ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Trông tôi với em ấy cách biệt lắm hả?"
"Sao?" Diêu Nhiễm hoàn toàn không hiểu ý câu hỏi của Nguyễn Hãn, cũng không biết trả lời thế nào.
"Diêu Nhiễm, tôi nhìn cũng không già lắm phải không?" Nguyễn Hãn lại hỏi một câu khác, rất muốn phân bua.
"Cậu quan tâm tới chuyện này từ khi nào vậy?" Diêu Nhiễm có ấn tượng rằng Nguyễn Hãn chưa bao giờ quan tâm đến tuổi tác.
Nguyễn Hãn thở dài và ngừng nói. Nghĩ đến Hứa Hạ, cô chợt cảm thấy có chút lo lắng về tuổi tác của mình.
"Gần đây cậu có tâm sự gì à?" Diêu Nhiễm hỏi.
"... Không." Nguyễn Tâm suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không đủ dũng khí để thừa nhận mối quan hệ hiện tại của mình với Hứa Hạ, có lẽ Diêu Nhiễm sẽ rất shock.
Thấy Nguyễn Hãn không muốn nói, Diêu Nhiễm cũng không hỏi thêm.
"Cái váy này có hợp với Khương Niệm không?" Nguyễn Hãn kịp thời đổi chủ đề.
Diêu Nhiễm cũng nhìn qua, một chiếc váy được thiết kế rất đẹp. Đôi mắt nàng nheo lại một lúc để suy nghĩ, quả thực rất thích hợp.
"Em ấy mặc bộ đồ đó sẽ rất đẹp..." Nguyễn Hãn tiếp tục lẩm bẩm, khi cô quay người lại thì thấy Diêu Nhiễm đang im lặng, vội vàng cười giải thích: "Tôi không có ý gì khác đâu, đừng hiểu lầm tôi."
Diêu Nhiễm bất lực. Chẳng trách Nguyễn Hãn và Khương Niệm rất hợp nhau, nhưng cả hai đều không nghiêm túc.
Sau khi đi mua sắm xong, Nguyễn Hãn đóng gói ba bộ quần áo, một cho mình và hai cho Hứa Hạ.
Khi thanh toán, Diêu Nhiễm nói với người bán hàng ở bên cạnh: "Hãy gói chiếc váy này cho tôi, cảm ơn."
Nguyễn Hãn nhìn qua và thấy đó là chiếc váy hai dây mà họ đã thảo luận vừa rồi, Diêu tổng còn tỏ ra không có chút hứng thú nào...
Nhìn Diêu Nhiễm vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, Nguyễn Hãn cau mày: "Tôi thực sự không thể chịu nổi cậu nữa." Thích muốn chết mà suốt ngày giả vờ bình tĩnh, thờ ơ.
...
Khương Niệm cả ngày bận rộn, cũng không biết là do tăng ca hai ngày liên tiếp, hay là tối đó không bật điều hòa nên bị cảm lạnh. Bây giờ bệnh tình càng nặng thêm.
Ôm máy xăm suốt một ngày, cô bận đến mức ban đêm không chịu nổi nữa và cảm thấy chóng mặt.
Cô xuống lầu nghỉ ngơi, một lúc sau, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đi tới, mặc áo sơ mi và quần tây cầu kỳ.
Hai người mặt đối mặt.
Một khoảnh khắc đối đầu khó xử.
Khương Niệm không chào hỏi, lạnh lùng hỏi người trung niên: "Ba đến đây làm gì?"
"Tại sao con hỏi như vậy? Ba không thể đến gặp con gái của mình à."
Khương Niệm không kiên nhẫn quay đầu, không đáp lại.
Người đàn ông nhìn quanh, thoáng thấy những người đầy hình xăm. "Suốt ngày giao du với những loại người bất hảo này, hèn gì càng ngày càng giống người không có giáo dục."
Một cô gái đứng bên cạnh nghe được, tức giận bước tới hét lên: "Chú, sao chú lại nói chuyện như vậy? Chú là cái gì mà dám chỉ trích người khác?"
Những người khác cũng đồng quan điểm.
Nhìn thấy chiến tranh sắp nổ ra, Khương Niệm không muốn tạo ra tình huống khó xử trong studio nên lạnh lùng nói với người đàn ông: "Ra ngoài rồi nói, đừng gây chuyện ở đây."
Gió bên ngoài thật oi bức và khó chịu.
Khương Niệm là người đầu tiên lên tiếng: "Có chuyện gì?"
"Con đã vui vẻ đủ chưa?" Khương Viễn Hằng nói thẳng vào vấn đề: "Vui vẻ đủ rồi thì trở về với ba."
Khương Niệm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, "Con sẽ không quay về, xin hãy để con yên."
"Ta là ba của con, ta không quan tâm con thì ai quan tâm?" Khương Viễn Hằng chỉ vào phòng làm việc rồi cười lạnh nói: "Con cho rằng con nhất định phải làm công việc này sao? Con làm cho ta không thể ngẩng đầu lên được, con biết không?"
Khương Niệm cười lạnh: "Liên quan gì tới con mà ba không ngẩng đầu lên được?!"
Khương Viễn Hằng sắc mặt lạnh lùng, đè xuống giọng điệu càng ngày càng cáu kỉnh: "Chơi đủ rồi, đừng quậy nữa mà về nhà đi. Con đã bỏ nhà đi bao lâu rồi? Một mình chịu đựng gian khổ bên ngoài có thấy thú vị không?"
Mối quan tâm đạo đức giả, chẳng qua là ông ấy coi thường nghề nghiệp của cô và cảm thấy mất mặt. Khương Niệm lười giải thích, cô chỉ không ngờ hôm nay Khương Viễn Hằng lại tới studio. Sau khi ngửi thấy mùi rượu, cô lại càng mất kiên nhẫn: "Ba uống rượu à? Uống nhiều quá thì về đi. Sao lại vô cớ tức giận rồi chạy đến chỗ con như vậy? Con là bao đấm của ba à? Con đã nói rồi mà, con không cần ba bận tâm đến công việc của con."
"Khương Niệm! Con bây giờ càng ngày càng ấu trĩ, con thật sự đã bị mẹ mình chiều hư rồi."
Nghe ông nhắc đến Tiết Doanh, Khương Niệm tức giận quát lên: "Với tính khí không tốt, khó trách mẹ tôi không cần ông."
"Mày nói lại xem."
"Tôi có nói gì sai không?" Khương Niệm chẳng những không lộ ra sự yếu đuối mà còn nghẹn ngào nói: "Nếu không phải ông làm sai trước, mẹ tôi sẽ bỏ đi sao?"
"Mày..." Sau khi bị chọc vào chỗ đau, chiếc lá sung* bị con gái xé nát ở nơi công cộng, Khương Viễn Hằng xấu hổ, đồng thời tức giận trực tiếp tát cô một cái.
*遮羞布: dùng để chỉ tấm vải buộc quanh eo để che phần dưới cơ thể (hay cái khố). Ẩn dụ dùng để che đậy sự xấu hổ.
"Khương tổng, ông uống nhiều quá rồi..." Trợ lý ở một bên thấy không ổn liền tiến lên kéo ông đi.
Tình thế còn xấu hổ hơn tưởng tượng.
Bây giờ cả hai đều im lặng.
Khương Niệm cảm giác được nửa mặt đau nhức tê dại, lồng ngực nghẹn ngào không thể nào giải tỏa được. Cô cau mày, cắn môi một cách bướng bỉnh, càng tức giận nói: "Biến đi. Tôi không muốn gặp lại ông nữa, tôi không có một người ba như ông. Ông có hiểu không?"
Bên kia đường, Diêu Nhiễm nhìn thấy Khương Niệm từ xa đang cãi nhau với ai đó, có vẻ rất kịch liệt. Khi nhìn thấy Khương Niệm bị người đàn ông này đánh, bước chân của nàng càng vội vã hơn.
Khương Niệm sờ sờ gò má của mình, đứng ở bên ngoài thêm một lúc, như không có chuyện gì, cúi đầu chơi với Tứ Mao đang đuổi theo.
"Chuyện gì vậy?"
Diêu Nhiễm bước đi quá nhanh nên bị hụt hơi, thở hỗn loạn.
Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Khương Niệm ngẩng đầu, cô không muốn khóc trước mặt người khác, nhưng khi nhìn thấy Diêu Nhiễm đi về phía mình, cô chợt cảm thấy đau lòng, nước mắt sắp trào ra...