Thương Sinh Giang Đạo

Chương 103: Thần




Ấn Độ Giáo là tôn giáo cổ xưa nhất của loài người, nên thần hệ Vệ Đà của nó cũng nhiều và đa dạng khủng khiếp. Bên cạnh đó, những công trình nghiên cứu liên quan đến triết học cũng đóng góp rất nhiều cho nền tảng triết học hiện đại. Chưa kể, nghiên cứu triết học của Ấn Độ Giáo là một học phần mà Dự Niên sợ đến run cả chân hồi còn đi học. Bởi phần lớn tài liệu hay thực sự của nó được viết bằng tiếng Phạn.

Tiếng Phạn, loại ngôn ngữ không còn thông dụng ở thời hiện đại nữa, nhưng bất cứ ai ở lĩnh vực nghiên cứu cũng phải học và ít nhất là đọc hiểu được nó. Còn tại thế giới này, thật may mắn nó là quốc ngữ của Thần Quốc Vệ Đà. Vì vậy, ngày sau Dự Niên có dự định sẽ tiến đến đây, xem thử “thần” mà Vệ Đà hiện thời đang thờ phụng có bộ dạng như thế nào.

Đổi lại vài ngày trước, chưa chắc Dự Niên đã có hứng thú với khái niệm “thần”, nhưng từ sau khi chứng kiến dự ảo diệu của Tuyệt Hàn, hắn bắt đầu hoài nghi bản chất của thế giới này. Có vẻ như nó không đơn giản là một thế giới võ hiệp, nhưng tất nhiên, võ thuật vẫn là thứ đỉnh cao của thế giới này, không phải pháp thuật mà hắn đang nghĩ tới.

Nhắc đến pháp thuật, liệu nó có thật không?

Rất khó để Dự Niên đưa kết luận ở thời điểm hiện tại. Đồng ý là trong rất nhiều văn bản ghi chép lại các thời kỳ đen tối của mỗi triều đại trong lịch sử thì đằng sau luôn có bóng dáng thao túng của các hội kín. Nhưng những điều đấy chỉ được ghi lại trong những văn bản dị bản, khó mà đại diện cho sự thật.

Vì vậy, trừ phi Dự Niên chính thức nghiên cứu nó ở thế giới này, hoặc là trực tiếp bắt lấy một thầy cúng thực thụ thì may ra biết được. Còn trước mắt, thay vì quan tâm đến những chuyện ngoài lề thì Dự Niên nên để mắt đến sự kiện hiện tại.

Sau khi xóa bỏ dấu vết dấu hiệu cây đinh ba trong lò rèn, hắn nhanh chóng rời khỏi thành. Trên đường đi, hắn cũng thuận tiện thu thập thông tin liên quan đến thông cáo của tri phủ về sự việc. Hơi ngoài ý muốn, ngoại trừ tay hộ vệ, tri phủ còn lôi thêm cả môn phái đằng sau gã vào luôn. Đúng nghĩa “trừ cỏ tận gốc” thật.

Dự Niên biết đến cửu phái nhất bang nhưng không đồng nghĩa giang hồ chỉ có mười thế lực ấy. Giang hồ đầy rẫy môn phái hơn những gì hắn biết, chẳng qua không đáng để hắn đặt vào mắt mà thôi. Dù sao hắn cũng đã gặp qua hai trên mười Hóa Cảnh rồi, tầm mắt tự nhiên cao. Với lại, tiềm lực của hắn cũng lớn nên hắn chỉ việc để tâm đến những người sẽ thành đối thủ cạnh tranh trong tương lai.

Môn phái của tay hộ vệ không quá mạnh, dường như toàn Nhập Lưu là chính. Người mạnh nhất là một Tông Sư đã già yếu, có vẻ như không thể đánh được mấy phút. Trong khi đó, tay hộ vệ, người kế nhiệm, lại đang bị truy nã gắt gao. Nhìn qua tình cảnh thôi là cũng biết Lại Chính Nhất đang muốn chôn luôn cả phái này để giữ gìn thanh danh của tri phủ rồi.

Dự Niên không muốn nhúng tay quá sau, suy cho cùng, mục đích của hắn vẫn là rửa oan cho Triệu Khương cũng như đẩy bản thân ra khỏi vòng nghi phạm của tri phủ. Về phần những người khác, thôi thì bọn họ nên tự cầu phúc đi. Hắn không muốn làm người xấu, song cũng chẳng bao đồng đến nỗi vì người lạ mà đưa mình đến chỗ nguy hiểm.

Nhân lúc binh lính trong thành đang hỗn loạn, Dự Niên dễ dàng vượt qua tường thành rồi tiến đến chỗ hẹn. Hãn Tự Tại không chỉ để lại dấu hiệu trong lò rèn, mà lão còn cố ý để lại khắp trong thành để chỉ đường cho hắn. Dường như bản thân lão muốn nói chuyện với hắn thêm một lần trước khi cuốn gói rời đi.

Với thị lực cực tốt, Dự Niên rốt cuộc cũng nhìn thấy được Hãn Tự Tại ở đằng xa. Tuy nhiên, chưa kịp lên tiếng gọi thì giọng của lão đã vọng thẳng vào đầu hắn.

“Trốn cho kỹ, có hiệu lệnh của ta mới được ra.”

Là truyền âm nhập mật.

Không rề rà, Dự Niên nhanh chóng leo lên một cành cây, duy trì Quy Tức Công rồi ẩn mình trong rừng. Cứ thế, hơi thở của hắn hoàn toàn biến mất, để lại Hãn Tự Tại một mình ở phương xa.

Mà không, lão lúc này cũng chẳng ở một mình. Bởi dưới chân lão giờ này là một cái xác đã bị cây búa đập nát đầu. Máu trên búa vẫn còn nhỏ xuống đất, còn bản thân lão vẫn giữ bình tĩnh nhìn về phía trước, sức tập trung cao như lúc lão đang rèn.

“Lại đại nhân, trong thành hỗn loạn ngài không ở, hà cớ gì phải lặn lội đường xa ra đây?”

Lào xào loạt xoạt. Tiếng bước chân trên cỏ vang lên giữa rừng sâu yên tĩnh. Theo đó, một bóng người áo đen bước ra ngoài. Từ tốn nâng hai tay lên gỡ mũ áo choàng xuống, Lại Chính Nhất mỉm cười đáp lại:

“Trăm nghe không bằng một thấy, nghe nói ông đến Đại Khánh từ lâu, không nghĩ ông lại tiềm phục dưới mắt bổn quan như thế này. Thành thật mà nói, bổn quan hơi bối rối đấy.”

“Dù sao ta cũng không gây hại cho đại nhân, ta không nghĩ mình cần báo trước.” Hãn Tự Tại nói.

Lại Chính Nhất cười khẽ. Lão nhìn xuống cái xác dưới chân Hãn Tự Tại rồi thở dài.

“Lễ vật tạ lỗi của ông lớn đấy, nhưng chí ít vẫn nên chừa cái đầu lại chứ. Thuyết phục bách tính tuy không quá khó, song đưa một cái xác không đầu ra thì ai có thể làm chứng danh tính đây?”

“Không phải đại nhân đã bắt được môn phái sau lưng hắn rồi sao. Để cho bọn chúng tự nhận diện công khai. Biểu hiện phẫn hận lúc đó sẽ là câu trả lời tốt nhất.” Hãn Tự Tại nhếch mép.

Lại Chính Nhất cười nhạt, có vẻ chính lão cũng đã định làm theo cách đấy rồi. Hãn Tự Tại không ngạc nhiên gì, bởi lão biết chắc đối phương sẽ dùng cái trò đó. Quan lại có thể tồn tại trên ba mươi năm thì có kẻ nào không thành tinh chứ.

“Được, bổn quan sẽ nhận lễ vật này. Tuy nhiên, ông cũng nên kể cho ta biết quãng thời gian qua ông đã làm gì chứ?” Lại Chính Nhất mỉm cười hỏi.

“Đại nhân không cần biết.” Hãn Tự Tại chậm rãi lau vết máu trên cây búa của mình.

“… Ông đúng là cứng đầu như trong lời đồn.” Lại Chính Nhất lắc đầu rồi xua tay. “Đi đi, xem như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau, bổn quan cũng xem như chưa từng biết ông từng ở trong thành Tương Dạ.”

“Đa tạ đại nhân đã hiểu cho.”

Hãn Tự Tại chắp tay rồi vung búa xuống đất, một lần nữa lau vết máu còn sót bằng đất đai rồi mới thi triển khinh công rời đi.

Ngay lúc đó, sau lưng Lại Chính Nhất đột nhiên hiện lên một bóng người áo nâu. Là một trung niên kế cận ngũ tuần. Mái tóc gã đã hơi hoa râm, chòm râu cũng ở trong tình trạng tương tự. Dẫu vậy, gương mặt của gã vẫn rất căng bóng, xem chừng được chăm sóc khá tốt.

Gã khom mình hành lễ.

“Đại nhân, pháp trường đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ngài quay về chủ trì.”

Lại Chính Nhất gật đầu rồi chỉ vào cái xác đằng kia, ra lệnh cho đối phương mang nó về để đồng môn xác nhận danh tính. Tất nhiên, lão cũng biết đấy là tay hộ vệ rồi, nhìn vào quần áo và lệnh bài giắt bên hông cái xác là biết. Huống hồ, lão tin tưởng Hãn Tự Tại sẽ không nói dối lão. Bởi lão dám chắc đối phương không liều mình như thế.

“… Đại nhân, thuộc hạ có lời hơi quá phận, tại sao ngài lại để cho ông ta rời đi vậy?” Sau khi bọc cái xác lại bằng một tấm vải lớn, gã trung niên lập tức hỏi.

“Ngươi đánh lại ông ta chứ?” Lại Chính Nhất hỏi ngược lại.

Gã trung niên thành thật lắc đầu. Là một Tông Sư, chính gã cũng không chắc có thể đánh bại tay hộ vệ trong thời gian ngắn chứ đừng nói giết trong chớp mắt. Nhưng Hãn Tự Tại chẳng tốn một chút sức nào cả, chỉ cần một búa đơn giản, địch thủ của lão đã lăn ra chết. Nếu gã chày cối đối đầu, số phận của gã cũng chẳng khác gì tay hộ vệ cả.

“Vậy thì đừng thắc mắc thêm làm gì.” Lại Chính Nhất cười nhạt. “Chưa kể, ông ta có rất nhiều mối liên hệ đến các đại phái giang hồ, bổn quan không muốn dây vào mớ rắc rối ấy. Huống hồ, thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù. Chúng ta không kết thù với ông ta, tương lai ông ta cũng không cản trở chúng ta.”

“Đại nhân nói phải, là thuộc hạ nghĩ ngợi vô ích.” Gã trung niên khom mình đáp.

“Không thắc mắc làm sao rõ minh bạch. Có chỗ nào không hiểu thì ngươi cứ hỏi, bổn quan không ngại trả lời.” Lại Chính Nhất vỗ vai khích lệ.

Chợt ánh mắt lão thay đổi. Nó sắc bén tựa như một loài chim ưng săn mồi.

“Sẵn tiện đây, ngươi đã điều tra được người đã đột nhập vào phủ sau khi tiểu tam về chưa?”

Sống lưng gã trung niên đột nhiên phát lạnh hẳn. Mồ hôi chảy ròng ròng dưới lớp quần áo, song gã vẫn giữ gương mặt thật bình tĩnh để trả lời.

“Bẩm đại nhân, trước mắt chưa thể tra ra, kể cả đã lợi dụng tình cảnh hỗn loạn bây giờ.”

Lại Chính Nhất chậm rãi vuốt râu suy tư, đột nhiên lão nhếch mép.

“… Nguyên lai là vậy.”

Rồi lão sải bước tiến về trước. Gã trung niên không hiểu gì cả, nhưng cũng không muốn chậm trễ công việc của tri phủ đại nhân. Có điều, gã chẳng dám bước lại gần, bởi cái cảm giác mà đại nhân đang tỏa ra hiện giờ quá nguy hiểm.

Cơn giận này là thế nào?


Mỗi tuần có một cái chức nghiệp
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.