Nghĩ đến nam nhân sừng sững ở trên đỉnh của Đại Thiên thế giới, một tia sáng phức tạp lướt qua trong đôi mắt của Thông Huyền đạo nhân, vừa giống như kính sợ lại vừa giống như mang theo hận ý...
-Sư phụ vừa nói cái gì thế?
Khương Dịch Niên hoài nghi ngước đầu lên hỏi. Thông Huyền đạo nhân vội thu lại hào quang trong mắt, lắc lắc đầu. Lão toát ra dáng vẻ hiền lành, lại sờ sờ lên đầu của Khương Dịch Niên mà nói:
-Không có gì đâu, con cứ chậm rãi tu luyện tiếp đi, cứ để sư phụ hộ pháp cho con.
Khương Dịch Niên đành phải gật đầu chấp thuận, một lần nữa nhắm mắt lại rồi tiến vào trạng thái tu luyện.
Thông Huyền đạo nhân thấy Khương Dịch Niên chỉ trong chốc lát mà đã một lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện thì lập tức cúi đầu, xòe ra bàn tay trái của mình. Lão dùng những ngón tay nhăn nheo nhẹ nhàng vuốt ve đạo thụ văn, rồi thấp giọng tự nhủ:
-Ngô Hoàng, chắc có lẽ ta phải giải trừ phong ấn cho Tiểu Niên thôi? Con đường tương lai, cuối cùng vẫn nên là chính bản thân hắn tự mình đi tới...
Sâu trong ngọn núi của Trì Giáo.
Bốn bóng người nhanh như tia chớp hòa lẫn cùng núi rừng, xuyên qua mà đi. Khi bọn hắn đáp xuống một mảnh đất trống, lại phát hiện ra ở nơi này đã có sẵn vài cỗ thi thể linh thú.
Ở bên cạnh thi thể của những linh thú này là một người có thân hình cao lớn đang híp mắt cười cười nhìn bọn hắn.
-Đại sư huynh, hiệu suất đi săn của huynh cũng quá cao đi!
Bốn tên đệ tử kia của Trì Giáo không kìm lòng được mà sợ hãi than thở. Bình thường, bọn hắn muốn săn giết được nhiều linh thú như vậy cũng phải mất ít nhất một ngày. Mà đại sư huynh người ta lại chỉ cần không tới nửa ngày a.
Thân ảnh cao lớn kia, chính là đại đệ tử của Trì Giáo: Tần Uyên.
-Tốt rồi, đừng có mà đứng đó nói nhảm nữa, mau đem tất cả thi thể của bọn chúng đi đi. Đừng để cho Cửu Uyên đại nhân phải đói bụng, một khi nó phát điên thì các ngươi cũng ăn không tiêu cơn giận của nó đâu.
Tần Uyên cười cười mắng đùa một câu.
Bốn tên đệ tử kia cười hì hì đáp lại, rồi nhảy xuống bên dưới thân cây cao vút, trực tiếp nâng lên những thi thể linh thú to lớn này. Sau đó lại có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm:
-Đại sư huynh, Cửu Uyên đại nhân của chúng ta đến cùng là có lai lịch gì thế?
Trì Giáo của bọn họ có một cái long đàm (đầm rồng), đó là nơi sinh sống của một con hắc long, nghe đồn nó là Thần Thú hàng thật giá thật, nhưng mà phần lớn đệ tử Trì Giáo ai cũng không dám tới đây. Cho nên bọn họ đều rất là hiếu kỳ đối với long đàm này.
Tần Uyên lau đi vết máu dính trên quần áo, hắn thoải mái cười nói:
-Thời gian ngây ngốc ở chỗ này của Cửu Uyên đại nhân so với thời gian Trì Giáo chúng ta tồn tại trên thế giới thì lâu hơn rất nhiều. Ta nghe sư phụ nói, thời điểm lão nhân gia ông ta thành lập Trì Giáo còn từng giao thủ với Cửu Uyên đại nhân. Sau này hai bên có ước định với nhau. Trì Giáo sẽ phụ trách cung cấp thức ăn để phụng dưỡng Cửu Uyên đại nhân, mà đổi lại Cửu Uyên đại nhân sẽ trở thành thủ hộ giả cho Trì Giáo chúng ta.
-Thế thì sư phụ cùng Cửu Uyên đại nhân, ai mạnh hơn a?
Tần Uyên nhún nhún vai, trả lời:
-Điều này ta cũng không được rõ cho lắm, thế nhưng Cửu Uyên đại nhân xuất thân từ long tộc, hơn nữa còn có được huyết mạch biến dị, một khi Cửu Uyên đại nhân trưởng thành thì chắc chắn không thể coi thường được đâu.
Gương mặt của bốn tên đệ tử đều tràn đầy vẻ kinh ngạc mà than thầm. Long tộc ở Đại Thiên thế giới chính là một thế lực cực kỳ cường đại a. So sánh với Trì Giáo của bọn họ thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần...
-Mau trở về thôi, Cửu Uyên đại nhân mà đói bụng thì sẽ nổi giận đó.
Tần Uyên mỉm cười phất phất tay. Nhưng mà khi thanh âm của hắn vừa mới chấm dứt thì cước bộ cũng đột ngột ngừng lại. Ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, hắn bất ngờ quay đầu nhìn về phía xa xa trong núi rừng mà quát lên:
-Ai?
Bốn tên đệ tử Trì Giáo cũng giật mình, tranh thủ thời gian ném những thi thể linh thú kia xuống đất. Tất cả đều tỏ ra đề phòng mà nhìn về phía mảnh rừng núi âm u kia.
"Rột roạt..."
Dưới ánh mắt đề phòng của bọn hắn, bỗng nhiên có tiếng bước chân rất đỗi nhỏ bé vang lên, men theo núi rừng thâm sâu âm u truyền đến. Sau đó, bọn họ liền thấy rõ một bóng người toàn thân đều được hắc bào bao phủ, chậm rãi đi ra từ trong rừng.
-Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong lãnh địa của Trì Giáo chúng ta?
Trong lúc nói chuyện, cánh tay của hắn cũng đã đặt ở sau lưng. Hắn lặng lẽ đánh ra thủ thế cho bốn tên đệ tử còn lại, ra hiệu cho bọn hắn phải lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu. Hắn có cảm giác tên mặc áo bào đen ở trước mắt này cực kỳ nguy hiểm.
-Thì ra ở trên núi này còn có một con Cửu Uyên Long, khó trách ta lại cảm nhận được một chút long uy...
Tên áo đen khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tái nhợt như người chết. Đôi mắt hẹp dài, sắc bén như dao không có một chút xíu gợn sóng nào. Hắn chỉ đứng yên một chỗ, lặng lẽ quan sát đám người Tần Uyên.
Tần Uyên nhíu mày, trầm giọng hỏi:
-Rốt cuộc các hạ là người phương nào?
"Đã vậy thì ta liền mượn tay các ngươi, như thế cũng giảm được cho ta một ít phiền phức."
Người áo đen thầm nhủ, còn khuôn mặt của Tần Uyên thì trầm như nước. Bỗng nhiên hắn giậm chân một cái, những thi thể linh thú đang nằm trên mặt đất liền bay lên nhằm hướng người áo đen mà bắn tới. Cùng lúc đó, hắn quát vang:
-Lui!
Tần Uyên lùi lại phía sau, bốn tên đệ tử còn lại cũng tựa như mấy con báo săn phóng ra ngoài. Bọn hắn đều có thể cảm nhận được ác ý toát ra từ phía người áo đen. Mà vấn đề quan trọng nhất chính là: người áo đen này có thực lực cực kỳ khủng bố. Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn, cho nên bọn họ nhất định phải nhanh chóng truyền đi tin tức cầu viện. Hơn nữa còn phải tranh thủ cho các huynh đệ trong giáo có thời gian phòng bị.
-Ầm!
Nhưng mà, khi những thi thể linh thú kia còn cách người áo đen khoảng vài chục trượng thì liền trực tiếp nổ tung.
-Định chuồn ư?
Hắn nhìn đám người Tần Uyên quả quyết lựa chọn rút đi mà lắc lắc đầu, rồi hững hờ xòe tay ra. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay lại, tựa như nắm lấy bốn tên Trì Giáo đệ tử từ khoảng cách xa thật xa ấy.
-Ầm!
Đúng lúc mà nắm tay hắn khép lại, chỉ thấy bốn tên đệ tử Trì Giáo kia cũng đồng thời ngã xuống đất, không còn có chút khí tức sinh mệnh nào nữa.
-Sư đệ!
Tần Uyên nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt trợn to như muốn rách ra, hai tròng mắt biến thành đỏ bừng. Thế nhưng hắn còn chưa kịp làm ra hành động gì thì đã cảm nhận được một cỗ lực lượng không thể kháng cự nhanh như chớp lao vút qua. Thân hình lẽ ra đang rút lui của hắn cũng trực tiếp ngã nhào về phía trước.
Lúc này, một bàn tay lạnh buốt như móng vuốt chim ưng đang túm chặt lấy cổ họng của hắn. Mặc cho hắn điên cuồng thôi thúc linh lực chống chọi, cố gắng vùng vẫy thoát ra như thế nào thì bàn tay kia vẫn như cũ không hề suy chuyển dù chỉ một chút.
-Ngươi chính là đại đệ tử của Trì Giáo sao? Thiên phú cũng không tệ, như vậy đi, giúp ta làm một chút chuyện có được hay không?
Người áo đen nhìn chằm chằm vào Tần Uyên, dùng âm thanh như cú vọ kêu đêm mà cười nói.
Tần Uyên điên cuồng chống cự, con mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào người áo đen, hai mắt hắn lúc này đã tràn ngập cừu hận.
Người áo đen cười tủm tỉm rồi đưa tay trái ra ngoài, chỉ thấy một đạo thụ văn chậm rãi bị kéo ra từ lòng bàn tay của hắn sau đó biến thành một con mắt màu đen vô cùng tà ác.
Con mắt màu đen đó phóng ra ngoài từng tia quang mang tà ác đen kịt, sau đó liền thâm nhập vào hai mắt đỏ ngầu của Tần Uyên. Rất nhanh, đồng tử của hắn bị hắc quang tà ác ăn mòn, trở thành một màu đen kịt không còn tí xíu tròng trắng nào nữa.
Người áo đen thả tay ra, Tần Uyên lập tức rơi xuống mặt đất. Lúc này, vẻ mặt của hắn bỗng trở nên ngây ngô, ánh mắt không còn sót lại một chút thần thái nào cả, cứ như một con rối không hồn vậy.
Lòng bàn tay có chứa con mắt tà ác của người áo đen lại một lần nữa phát ra hắc quang. Chúng lặng lẽ dung nhập vào bên trong những thi thể linh thú đang nằm trên mặt đất.
Làm xong tất cả những cái này, người áo đen mới vừa vỗ tay một cái vừa nói:
-Mang chúng nó đi theo!
Nói xong, hắn thả lỏng hai tay ra phía sau, nhằm thẳng phía trước mà bước đi.
Tần Uyên vẻ mặt đờ đẫn, xách những thi thể linh thú bị ma hóa kia lên, rồi lẽo đẽo bước theo sau lưng người áo đen.
Trì Giáo, long đàm.
Người áo đen đứng ở đằng xa, hắn hướng về phía Tần Uyên nhẹ gật đầu một cái. Tần Uyên liền đem những thi thể linh thú kia ném hết vào trong long đàm.
Sau đó, sâu bên trong long đàm phảng phất truyền đến tiếng long ngâm như có như không. Đầm nước lập tức nổi sóng kịch liệt, những thi thể linh thú cũng theo xoáy nước bị cái miệng to lớn của con quái vật khổng lồ dưới đáy đầm kia nuốt mất.
Người áo đen híp mắt lại mà quan sát một màn này. Sau đó hắn quay người nhìn về phía Trì Giáo xa xa, cười lạnh:
-Lão đại nhân, nhiều năm không gặp, phần lễ mọn này có lẽ vẫn chưa đủ để diễn tả hết kính ý...