Nữ tử không lên tiếng, từ từ xoay người lại, nàng cũng không có mặt, chỉ có một mảnh da nhẵn nhụi, trắng không tì vết. Dáng người nàng thướt tha, ăn mặc hoa lệ, khiến làn da nhẵn bóng này thoạt nhìn càng quỷ dị.
Giang Bình hoảng sợ biến sắc, không khỏi lùi lại một bước, toàn thân tóc gáy dựng đứng. Gã sai vặt sợ hãi hét lên một tiếng, sợ tới mức ba hồn bay ra khỏi cửa, bảy phách chui ra dưới chân, sắc mặt tái nhợt, xoay người bỏ chạy, nhưng lại đụng phải một tấm chắn vô hình, ngã sấp xuống đất.
Giang Bình thấy vậy, trong lòng biết chạy không thoát nên cũng không chạy nữa, bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô nương là người trong bức tranh này sao?”
Nữ tử không mặt gật đầu, nàng ta không có miệng, đương nhiên không thể nói, không có mắt nên cũng không thể bày tỏ tâm tình. Giang Bình lại cảm giác được trên người nàng ta toát ra một hơi thở bi thương.
Tại sao nàng ta lại không có mặt? Có lẽ là bức bích họa bị hư hại, hay là lúc vẽ tranh xảy ra biến cố gì, họa sư không kịp vẽ cho nàng ta?
Giang Bình nhìn nàng ta, sợ hãi dần chuyển thành thương hại, nói: “Tại hạ là một thương nhân đồ cổ, đã tìm hiểu qua hội họa, thường thay người ta tu bổ tranh cổ, nếu cô nương không chê, tại hạ sẽ vẽ cho nàng một khuôn mặt.”
Nữ tử không mặt tiếp tục gật đầu, lúc này biên độ khá lớn, dường như có chút kích động.
Trên mặt đất bày một loạt đĩa sứ trắng, bên trong đựng màu xanh đá, chu sa, đằng thảo, bột nhũ vàng, đủ màu sắc. Gã sai vắt đốt đèn lồ ng đứng một bên, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, giống như Giang Bình không phải vẽ tranh mà đang tham gia thi đình vậy.
Bức bích họa này không rõ họa sư là ai, nhưng đường nét uyển chuyển, nét vẽ sinh động, rất có khí chất của Lý Công Lân, lại có phong thái của Ngô Đạo Tử. Giang Bình không dám thác đại, xem xét hồi lâu mới dám hạ bút. Ngòi bút ngọc phỉ thúy trong suốt tựa như băng, đặt trong bàn tay thon dài trắng trẻo lại hết sức đẹp mắt.
Lúc hắn chuyên tâm vẽ tranh cũng rất đẹp mắt, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ muốn lấp đầy sự nuối tiếc của vị thiên nữ không mặt này. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bức tường màu sắc sặc sỡ, khuôn mặt tuấn tú của hắn, cả Đức Phật Tỳ Lô Giá Na của Tì Lư Điện đổ nát phía sau, đây chẳng phải cũng là một bức họa cực đẹp hay sao?
Nữ tử không mặt dưới ngòi bút của hắn giờ đã có lông mày lá liễu, mắt như sao xa, lại họa thêm vài nét bút, cánh mũi thon thả, khuôn miệng tinh xảo, ý cười dịu dàng, quả nhiên là một mỹ nhân sắc nước hương trời.
Giang Bình không nhận ra, nhưng Lữ Đại đã nhìn được mỹ nhân này có bảy phần giống Lỗ tiểu thư, có lẽ hắn đang nghĩ về Lỗ tiểu thư, mỹ nhân dưới ngòi bút ít nhiều đều có bóng dáng của nàng.
Lữ Đại vốn đang vui vẻ, nhưng bây giờ giống như ăn phải một đống trái cây chưa chín, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Giang Bình đặt bút xuống, tỉ mỉ quan sát một phen, lại lui về phía sau vài bước, tự thấy không tệ, lấy một chiếc gương ra để đối diện với bức họa kia nói: “Cô nương có vừa lòng không?”
Thiên nữ chậm rãi bước ra khỏi bích họa, mỉm cười vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, cúi người về phía Giang Bình, nói: “Đa tạ công tử đã giúp ta thực hiện tâm nguyện trăm năm.”
Giang Bình lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt hắn vẽ cho nàng ta có vài phần giống Phật Loan, cười đáp: “Chỉ tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Thiên nữ nói: “Vừa rồi công tử hỏi ta là bích họa do người nào vẽ, hẳn là hơn hai trăm năm trước rồi, không có danh tiếng gì, tăng lữ trong chùa đều gọi hắn là Vô Lạc. Khi vẽ bức họa này hắn đã năm mươi hai tuổi, nghèo đói và bệnh tật quấn thân, còn chưa hoạ xong đã qua đời.”
Nàng ta thở dài một tiếng: “Hơn hai trăm năm qua ta vẫn luôn muốn có một khuôn mặt, dần dần sinh thành tâm ma, đoạt không ít mặt người, hôm nay cũng nên trả lại cho bọn họ.”
Giang Bình nghe vậy thì biết gian đại điện này cớ gì bị phong tỏa, lại vô tình cứu được những người bị cướp mặt, trong lòng thoáng vui mừng: “Cô nương tỉnh ngộ là tốt rồi, đêm đã về khuya, ta cũng nên trở về.”
Thiên nữ giữ chặt cánh tay hắn, ánh mắt lấp lánh: “Công tử không muốn cùng ta đi vào thế giới họa trung nhìn thử sao?”
Giang Bình mỉm cười rút cánh tay ra, điềm đạm nói: “Tiên phàm khác biệt, đó không phải là nơi ta nên đến.”
Thiên nữ nhếch môi cười: “Phu nhân của công tử nhất định là người có phúc.”
Nàng ta lấy một cành hoa thược dược to vàng óng ánh từ trong giỏ hoa ra, nói: “Cành kim ngọc này là hạt giống thần tiên không có ở cõi phàm, tặng cho công tử, coi như biểu thị tấm lòng của ta.”
Giang Bình là người yêu hoa, nghe vậy vui mừng hiện rõ trên mặt, nhận hoa nói: “Đa tạ cô nương, không biết hoa này phải trồng như thế nào?”
Thiên nữ nói: “Lấy nước vô căn* tưới, cắm vào đất là sống.” Dứt lời, nàng ta lại bước vào trong bức bích họa.
(*nước vô căn: hay còn lại là thiên thủy, thường dùng để chỉ nước từ trên trời rơi xuống, bao gồm sương, tuyết, mưa…)
Đêm nay liên tiếp gặp hai mỹ nhân tuyệt sắc nhưng gã sai vặt không hưởng thụ được chút nào, y bèn thở dài thu dọn dụng cụ vẽ tranh, theo Giang Bình rời khỏi chùa Bàn Nhược.
Ban đầu vốn đã tính toán xong, hắn là vì yêu thích vẻ ngoài của Lỗ tiểu thư, nàng lại vì sắc đẹp của hắn, mỗi người một ý muốn, sau này chơi đủ rồi sẽ mỗi người mỗi ngã, không ai nợ ai. Nhưng hôm nay nàng đã biết tư vị khác, có chút không đành lòng.
Nàng muốn gỡ bỏ túi da của Lỗ tiểu thư, để cho Giang Bình yêu con người thật của nàng, nhưng liệu Giang Bình có yêu một con chim hỉ thước không?
Có lẽ nếu nói cho hắn chân tướng, chẳng những không chiếm được tình yêu của hắn mà ngược lại còn mất đi sự ấp áp hiện tại.
Mặt Tiểu Lục Tử đã khôi phục, người cũng đã tỉnh lại, cả nhà vây quanh hắn mừng đến phát khóc. Lữ Đại và Thanh Chi đứng ở ngoài cửa nhìn, cũng không kinh động đến bọn họ, sau đó cả hai đến một khoảng đất trống, vẽ truyền tống trận rồi đi Hải Thị mua Hà Phi tửu uống.
Chưởng quầy cho rằng là công lao của các nàng, vốn định lập cho các nàng hai bài vị trường sinh, bốn mùa cung phụng, nhưng đợi lâu không tới, đành để trong lòng cảm tạ.