Cánh cửa mở ra, Tạ Tiền Thiển đã tựa vào sofa, tay vẫn nắm chặt khóa kéo.
Thẩm Trí đặt khay xuống, Tạ Tiền Thiển nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: "Bác sĩ đâu?"
Thẩm Trí cởi áo vest rồi treo trên móc gỗ tối màu ở một bên, vì áo sơ mi trắng hơi ôm thân nên lộ hẳn một tấm lưng mượt mà, anh xoay người đi về phía Tạ Tiền Thiển, cúi đầu xắn tay áo lên: "Đang ở ngoài, để tôi xử lý."
Thẩm Trí bình tĩnh cầm lấy găng tay đeo vào, trên khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Sao nào? cô không tin tôi?"
Cổ họng Tạ Tiền Thiển nuốt ực rất muốn nói rằng cô tin tưởng bác sĩ hơn.
Trong ánh mắt của cô mang nặng sự đề phòng cùng cảnh giác cao độ cứ nhìn vào mắt Thẩm Trí. Còn anh vẫn bình tĩnh cụp mắt xuống, phát hiện trên mặt cô thường xuyên xuất hiện vẻ mặt như vậy, chắc là cô bé này rất cảnh giác với những người xung quanh.
Để xua tan lo lắng của cô, Thẩm Trí ngồi xổm xuống nhìn cô, lần đầu tiên anh ngồi xổm xuống để thích ứng với chiều cao của một người, ánh hào quang lạnh lùng khó chạm vào được như đã loại bỏ đôi chút, cả người tựa hồ ôn hòa hơn rất nhiều.
Ánh đèn trên đỉnh đầu phát ra bóng dáng ưu nhã của anh, đôi mắt sau cặp kính ấy đen như ngọc, giọng nói trầm trầm lơ lửng trong không trung, anh nói: "Giao cho tôi, cứ nằm xuống đi."
Giọng nói của anh thật êm tai dường như có thể hút hồn người khác, kết hợp với hương thơm ngào ngạt mát lạnh như có như không trên người tạo nên một loại cảm giác mê hoặc lòng người.
Lại nói thêm, cô và Thẩm Trí hoàn toàn không phải là người xa lạ, năm cô mới đến nhà họ Thẩm, cậu ba Thẩm Ngọc luôn bắt nạt cô. Thành tích học tập của cô rất kém lại không thích giao tiếp nói chuyện cùng người khác, cậu ba Thẩm có một chú chó Doberman màu đen khi nhìn thấy cô là sủa không ngừng và cô luôn cẩn thận để tránh xa nó.
Nhưng sau đó, cậu ba Thẩm phát hiện ra điểm yếu của cô nên cố tình để Doberman đuổi theo chạy khắp sân. Cô cũng không chỉ tội anh ấy ngay trước mặt người lớn nên người lớn còn tưởng là bọn họ chơi đùa với nhau.
Trong khoảng thời gian đó, cậu ba Thẩm có vẻ rất thích chơi loại trò chơi này, luôn miệng mắng cô: "Nó mà đuổi kịp, cô chắc chắn sẽ chết."
Vì vậy, cô liều mạng chạy cho đến khi đỏ bừng mặt và thở hổn hển, nếu không may bị Doberman đuổi kịp, cô sẽ bị con chó to chết tiệt này bổ nhào mà ngã xuống. Sau đó cậu ba Thẩm sẽ đánh Tạ Tiền Thiển không thương tiếc, đẩy cô xuống bùn trong hố sâu ở sân nhà Tổ của Thẩm gia rồi tàn nhẫn, hả hê cười nhạo sự ngu ngốc của cô.
Khi đó, Thẩm Từ Khiêm sẽ chỉ đứng nhìn, không can thiệp vào trò đùa của Thẩm Ngọc và đương nhiên cũng sẽ không tham gia.
Thẩm Nghị thỉnh thoảng nhìn thấy Thẩm Ngọc để con chó đuổi theo Tạ Tiền Thiển như một con khỉ, đôi mắt anh ta sẽ lộ ra sự phấn khích khát máu nhưng mỗi khi Doberman đuổi kịp Tạ Tiền Thiển thì anh ta liền bỏ đi ngay không còn hứng thú nữa, như thể anh ta nán lại chỉ để tận hưởng quá trình tranh đua nhau mà thôi.
Sau đó có một lần, khi cậu ba Thẩm đẩy Tạ Tiền Thiển vào vũng lầy, bên dưới cô có một mảnh đất mùn bị vũng lầy bao phủ. Lúc đó là mùa hè, cô mặc một chiếc váy đầm xòe, những chiếc gai và răng cưa của cuống lá đâm sâu vào da thịt cô. Dù sao đi chăng nữa cô vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nước mắt vì đau mà ứa ra thành dòng nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không bật khóc thành tiếng, cô chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu ba Thẩm một cách dại khờ.
Khi đó, một bóng người đè sau lưng cậu ba Thẩm, nắm lấy cổ áo của anh ta, mặc kệ cậu ba Thẩm có la hét òm sòm thì vẫn trực tiếp ném xuống bể bơi ngoài trời của ngôi nhà Tổ, người đó chính là Thẩm Trí lúc còn niên thiếu.
Sau đó, Tạ Tiền Thiển lê tấm thân kiệt quệ và đầy thương tích mà trở về gian nhà trong, thân hình mảnh khảnh của Thẩm Trí tựa vào bức tường của hành lang, bóng của anh đổ xuống chân cô, giọng nói của anh có chút xa xăm, anh hỏi một cách không chân thực: "Đã từng nghe nói về luật rừng chưa?"
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, anh đứng thẳng dậy nói với cô: "Nên học đi là vừa." Rồi anh biến mất ở cuối hành lang.
Kể từ ngày đó, Tạ Tiền Thiển mới dần hiểu ra sự thật của luật rừng.
Nghĩ đến sự việc năm đó làm cô hơi mất cảnh giác.
Thẩm Trí tiếp tục chuẩn bị các món dụng cụ, Tạ Tiền Thiển chậm rãi nằm xuống trên ghế sofa bọc da sẫm màu mềm mại, đôi mắt sáng ngời nhìn anh.
Thẩm Trí liếc mắt nhìn cô, vẻ đề phòng trong mắt đã nhạt đi đôi phần, thay vào đó là một chút khẩn trương.
Anh lặng lẽ nhếch khóe miệng lên: "Có muốn tôi cởi dùm cô không?"
Đôi mắt sau cặp kính không gọng phẳng lì, lặng thinh không chút gợn sóng, giống như một thao tác viên điềm tĩnh.
"Nào" một giọng nói cực nhỏ cắt đứt bầu không khí yên tĩnh, Tạ Tiền Thiển kéo đến cuối cùng khóa kéo, bên trong là một chiếc áo bra thể thao kiểu hở nửa. Áo lót hằng ngày cô mặc đều giống kiểu như vậy, có dây vai rộng, ôm trọn bầu ngực như thế tiện cho việc di chuyển hành động chỉ có điều nhìn chẳng hề nữ tính.
Thẩm Trí cầm kéo ở bên cạnh, Tạ Tiền Thiển chỉ nghe thấy dây vai bị cắt "cạch cạch" một tiếng, cô lúng túng di chuyển vai, tay Thẩm Trí dừng lại, ngữ khí hơi trầm xuống: "Đừng động đậy."
Tạ Tiền Thiển không động đậy nữa, vì vậy anh tiếp tục cắt dây vai và nói với cô rằng: "Nếu đó là một viên đạn, cô cũng lấy cơ thể của mình để đỡ lấy sao?”
Cô nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi đã tính toán xong góc khúc xạ và mặt cắt ba chiều, ngay cả đạn cũng không giết được tôi."
Thẩm Trí ngước mắt liếc nhìn đôi đồng tử trong veo như mặt nước tĩnh lặng của cô, anh nghe nói Tạ Tiền Thiển thi đỗ thủ khoa Đại học Q nhưng sau mấy ngày này, anh kinh ngạc phát hiện cô có thể định lượng các con số cụ thể đến vậy, cứ như là một cỗ máy tốc độ cao.
"Nếu cô không đỡ lấy nó, mục tiêu sẽ nhắm đến đâu?"
Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn anh, đột nhiên duỗi ngón trỏ chạm vào thái dương anh, khoảnh khắc ngón tay ấm áp của cô chạm vào da anh, máu trong cơ thể Thẩm Trí như trong nháy mắt sôi trào, một cảm giác mạnh mẽ siết chặt lấy ngực anh nhưng khi nó bắt gặp đôi đồng tử sáng màu của cô mà không có bất kỳ đường vòng nào, nó biến mất ngay lập tức.
Ở trên vầng thái dương dường như vẫn còn nhiệt độ ấm áp nơi đầu ngón tay cô chạm vào, cơn nhói vẫn còn đó nhưng cảm xúc của anh đã hoàn toàn bình ổn trở lại, anh chưa từng dùng thời gian ngắn như vậy để áp chế cảm xúc còn chưa kịp trỗi dậy trong lòng.
Thẩm Trí khó khăn nuốt nước bọt, cụp mắt tiếp tục cắt dây vai của cô, mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, mặt anh không chút biến sắc, Tạ Tiền Thiển không biết rằng, hành động nhỏ tưởng chừng vô hại của cô suýt chút nữa đã khiến bản thân rơi vào tình thế hiểm nguy hơn bao giờ hết.
Thẩm Trí hơi cúi đầu xuống, thấy rõ ràng vết thương, xác thực không lớn, anh quan sát nói: "Là kim, không phải mỏng lắm."
Nhưng cô gái trước mặt lại nhìn thẳng vào anh mà hỏi: "Có độc không?"
Thẩm Trí hơi nhướng mày: "Có độc thì làm sao hút ra được?"
"Không, tôi là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật và tôi không dùng chất độc ma túy."
"......"
Thẩm Trí lấy cái nhíp đã khử trùng trong khay ra: "Có nhìn thấy ai không?"
"Không, tôi chỉ biết vị trí nằm ở hướng Đông, cửa sổ thứ tư ở tầng hai hội trường."
"Chuyện bị thương hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi, hiểu chưa?"
Tạ Tiền Thiển gật đầu.
"Nếu như sau này lại phát sinh loại chuyện này, không cần dùng cơ thể để đỡ lấy."
"Tôi sẽ bảo vệ sự an toàn cho anh."
Cô thốt ra mà không cần suy nghĩ, ánh sáng trong mắt cô bị hàng mi rũ xuống che khuất.
Tạ Tiền Thiển lớn tiếng hỏi: "Anh biết là ai sao?"
Nhưng mà Thẩm Trí đột nhiên nở nụ cười cực kỳ âm trầm: "Không biết nhưng cũng không khó để đoán ra. Nếu như thứ này thật sự bay thẳng vào trong thái dương của tôi, ai sẽ là người được lợi?"
Tạ Tiền Thiển khẽ chớp mắt, sư phụ nói rất đúng, cô có thể vượt qua các vấn đề về võ thuật nhưng cô không bao giờ có thể học được cách nhìn thấu lòng người. Nếu Thẩm Trí xảy ra chuyện, sẽ có quá nhiều người được lợi và toàn bộ nhà họ Thẩm, cả tập đoàn sẽ được thanh trừng. Hầu như tất cả mọi người đều là người được lợi. Vì vậy cô không thể đoán biết được người đó là ai.
"Có thể sẽ hơi đau, ráng chịu một chút nhé."
Thẩm Trí cầm một dụng cụ bằng kim loại đỡ chỗ bị thương của cô lên, ngón tay trắng nõn sạch sẽ, dịu dàng tựa như ngọc. Khi cổ tay nâng lên thì mùi hương quen thuộc tỏa ra khiến Tạ Tiền Thiển có cảm giác sự thân thuộc này càng thêm rõ ràng. Mùi hương nhẹ nhàng thanh thuần không giống mùi nước hoa nồng nàn và hăng gắt, như thể ngửi lâu không những không cảm thấy ngấy mà lại khiến cô cảm thấy tham lam muốn được tận hưởng thêm nữa, cả tinh thần cô thư thái nhẹ nhõm.
Cô luôn cảm thấy như thể mình đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu đó trước đây, như thể nó ở trong phòng của cô Mộc Tử nhưng đã quá lâu rồi và cô không chắc ký ức này có chính xác hay không.
Đôi môi mỏng dưới hàng mi nặng trĩu hơi nheo lại, ánh mắt anh tập trung vào vết thương, ngón tay còn chưa chạm đến làn da của cô, anh cẩn thận từng chút một lấy ra cây kim bạc không quá mảnh, động tác tao nhã bình tĩnh, giống như thước phim cũ với chuyển động chậm cùng kết cấu tuyệt vời.
Khi anh đang thao tác, hai người ngừng không nói chuyện thêm nữa, các giác quan của Tạ Tiền Thiển được phóng đại hết cỡ, hơi thở của Thẩm Trí vô cùng ổn định, từng li từng tí phà trên da thịt khiến cô có chút ngứa ngáy nên đành nhắm mắt lại mà không tiếp tục nhìn anh nữa.
Lúc Thẩm Trí lấy chiếc kim bạc ra, cô cau mày nhìn cây kim dài năm sáu centimet. Cả đoạn đường đi theo anh về, cô không hề để lộ ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Từ lúc anh rạch da cô đến lúc chiếc kim bạc được rút ra hoàn toàn, cô không nói một lời nào, chỉ có một chút mồ hôi lấm tấm trên trán, sao có thể không đau chứ nhưng sức chịu đựng của cô gái này thật đáng gờm, mạnh mẽ đến mức khiến người ta cảm thấy xót thương. Có lẽ từ lâu cô đã quen chôn chặt nỗi đau vào lòng.
Tạ Tiền Thiển hô hấp đều đều cùng nhịp thở nhẹ nhàng, dòng suy nghĩ của cô càng lúc càng trôi xa, sau đó trực tiếp ngủ thiếp đi. Vì vậy khi Thẩm Trí xử lý vết thương xong, anh phát hiện cô gái nhỏ trước mặt đang chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Trí liếc nhìn khuôn mặt đang say giấc một cách yên bình của cô, trên môi có một nốt ruồi thoắt ẩn thoắt hiện chính là ngay bên môi dưới hồng hào, khuôn mặt thanh tú của cô càng tăng thêm dục vọng, Thẩm Trí không thể kìm nén được mà nhìn cô thêm lần nữa.
Trong toàn bộ quá trình, Thẩm Trí hoàn toàn xử lý vết thương bằng dụng cụ và căn bản không có đụng chạm vào người cô. Đến khi bôi thuốc xong mới vô ý đảo mắt nhìn.
Lúc này, dây áo ở vai được khoét hở, đường cong nhô lên thấp thoáng, có một sức quyến rũ chết người.
Bất kể là tự trong tim hay các giác quan, anh cũng chưa từng chú ý tới bộ phận này trên cơ thể phụ nữ nhưng không ngờ ánh mắt anh dừng lại một chút thì cổ họng nóng ran khó hiểu nên vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Tạ Tiền Thiển có các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp và căng tràn mọng nước nhưng cơ thể thì không như vậy, vùng da trên cánh tay và vùng bụng dưới của cô rất săn chắc, không một chút mỡ thừa thậm chí có thể nhìn thấy đường nét cơ bụng rất đẹp và đường cong có một tỷ lệ tuyệt vời, được hiển thị một cách đầy sống động.
Khi Thẩm Trí tháo găng tay ra, sâu trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ, giống như một giọt nước mưa đột nhiên rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, làm dịu đi mặt hồ vốn không chút động tĩnh gì.
Anh thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng, còn bác sĩ Tưởng vẫn ở ngoài cửa hồi hộp chờ đợi, vừa thấy Thẩm Trí đi ra, ông ấy không hỏi cô gái bị thương trong phòng thế nào mà lập tức hỏi: "Anh vẫn ổn đấy chứ?"
Thẩm Trí vẫn giống y như vừa mới vào lúc nãy, không hề có vẻ ngượng ngùng, ngược lại bình tĩnh đưa khay cho anh: "Đồ lấy ra rồi, anh cầm về xét nghiệm đi."
Sau khi Thẩm Trí rửa tay xong, bác sĩ Tưởng đã thu dọn đồ đạc, hỏi: "Cô gái đâu?"
"Ngủ thiếp đi rồi."
"......" Bác sĩ Tưởng chưa từng thấy có bệnh nhân nào có thể ngủ thiếp đi trong trạng thái không hề gây tê, thật là một cô gái kỳ lạ.