Thời Sênh chờ đám người này tản đi rồi mới đưa Cố Trì về Cố gia.
Nửa đường, cô gọi điện cho nhà họ Cố trước. Nhà họ Cố liền nháo nhào nghênh đón tiểu thiếu gia của mình vào cửa.
Thời Sênh bị trận chào đón đó dọa tưởng đi nhầm vào nhà khác.
Còn Cố Trì vẫn bình tĩnh nắm tay cô dắt vào.
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân!” Quản gia hơi xoay người, biên độ không lớn cũng không nhỏ, rất vừa vặn.
Thời Sênh: “…” Tiểu thiếu phu nhân là cái quỷ gì?
Người ở đại sảnh biệt thự cũng không nhiều lắm, đều là những người cô đã gặp lần trước.
“Anh…” Sao Lam Thanh cũng ở đây?
“Bảo bối.” Lam Thanh đứng lên ôm lấy Thời Sênh một cái, còn thuận tiện hôn lên má cô.
Cố Trì chờ Lam Thanh buông Thời Sênh ra liền lập tức kéo cô vào lòng, lấy tay xoa xoa má cô. Lam Thanh: “…” Hôn em gái bảo bối mà cũng bị ghét bỏ.
Em rể này thật đáng ăn đòn!
Lam Thanh duỗi tay kéo Thời Sênh tới bên cạnh mình. Cố Trì sợ Thời Sênh bị đau nên đành phải buông ra.
“Anh… Sao anh lại… Không đúng, sao anh lại ở đây?”
“A, có chuyện làm ăn cần bàn với Cố Hạo. Vừa rồi em gọi điện nói đưa Cố Trì về đây nên cậu ta giữ anh ở lại luôn.” Lam Thanh xoa xoa đầu cô, “Gần đây có gì mệt mỏi không, để anh nhìn xem, sao mặt lại xấu đi rồi, có phải gần đây mất ngủ không hả? Anh đã nói với em rồi, các em bây giờ còn chưa kết hôn, không thể tự nhiên tòi ra một đứa cháu trai cho anh được.”
Lam Thanh lập tức như một bà mẹ dặn dò con.
“Anh, em qua chào mọi người của Cố gia một chút đã.” Thời Sênh muốn rời đi.
“Hừ, nha đầu kia, giờ anh trai nói chuyện cũng không muốn nghe nữa đúng không?” Lam Thanh giữ lấy Cố Trì, lại bắt đầu tụng, “Anh đã nói với chú rồi, anh chỉ có một em gái bảo bối là nó thôi, em nên chăm sóc nó cho tốt. Chú có bị lạnh cũng không thể để bảo bối nhà anh bị lạnh được bla bla bla…” Thời Sênh lại chào hỏi từng người của nhà họ Cố. Cố lão gia lại cho cô một món quà lớn nữa.
“Ông biết cháu không thiếu tiền, cũng không vừa mắt mấy thứ tục vật này.” Cố lão gia thở dài.
“Ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Ông lão Cố xoa xoa tóc cô. “Đứa bé này số khổ, về sau phải vất vả cho cháu rồi. Tiểu Trì lớn như thế này rồi. Đây là lần đầu tiên ông thấy nó gần gũi với một người.”
Bọn họ chỉ có thể cho hắn tiền tài. Cuộc sống của hắn lại lạnh như băng, dù họ có muốn cho hắn sự ấm áp nhưng hắn cũng không cảm thụ nổi.
Không phải hắn lảng tránh mà là trời sinh đã thế.
Nhưng cô gái trước mặt này lại khác.
Cô có thể đi vào lòng của Cố Trì.
Cô cũng đối xử với Cố Trì rất đặc biệt.
Cố lão gia nói xong, ông Cố lại gọi Thời Sênh ra một chỗ. “Tiểu Thâm, có thể gọi cháu như thế không?”
“Được ạ!” Thời Sênh cười gật đầu.
Ông Cố và Cố lão gia rất giống nhau, lại thở dài, nói: “Số mệnh của Tiểu Trì không tốt, từ nhỏ tới giờ, bác chưa từng thấy nó cười một lần. Trước đây, nó luôn khác biệt với những đứa trẻ khác, con nhà người ta có thể vì một cái kẹo mà vui vẻ nửa ngày, nhưng nó lại luôn có bộ dáng như ông cụ non, không khóc cũng không làm loạn, chỉ nhìn lạnh lùng.”
“Chúng ta dùng hết mọi cách cũng không thể làm nó cười được. Về sau… chúng ta còn nghĩ, chỉ cần nó được sống yên ổn cũng là tốt lắm rồi.”
Ông Cố hít sâu vào một hơi, “Nhưng cháu lại xuất hiện, có thể cháu không biết, lần đầu tiên nó nhìn thấy cháu là rất nhiều năm trước. Lúc đó, cháu mới khoảng mười sáu tuổi, là một cô gái rất có sức sống.” Đó là Tết Nguyên Đán năm năm về trước, là một đêm giao thừa đầy vui vẻ và hy vọng.
Người nhà họ Cố cùng tụ tập ăn tiệc giao thừa theo truyền thống, mọi người đều ở bên nhau. Lúc đó Cố Trì cũng chưa chuyển ra ngoài.
Hắn một mình ngồi ở một góc chơi game như thể những chuyện khác đều không liên quan tới mình.
Lần đầu tiên hắn ngẩng đầu lên là khi nghe thấy Lam Thâm hát đơn ca.
Sau đó, hắn buông máy chơi game ra, đi tới giữa nhà.
Tiết mục kết thúc, hắn hỏi Cố Hạo đó là ai?
Lúc đó Lam Thâm còn chưa nổi tiếng lắm, Cố Hạo làm sao mà biết chứ. Cuối cùng ông Cố phải gọi điện hỏi đài truyền hình mới biết được tên của cô.
Khi ấy hắn chỉ hỏi tên cũng không làm gì, bọn họ quan sát hắn vài ngày, không thấy có gì khác thường nên cũng không để ý nữa.
Không lâu sau lại nghe nói hắn và Thời Sênh yêu nhau. Ông Cố muốn tra tư liệu về Thời Sênh liền bị Cố Trì ngăn lại. Ông hỏi người ở bên cạnh mình mới nhớ ra chuyện tối giao thừa năm ấy. “Tiểu Trì đành phải phiền cháu chăm sóc rồi.” Cuối cùng, ông Cố trịnh trọng nói ra một câu giống hệt Cố lão gia.
Sinh nhật thật sự long trọng, nhưng Cố Trì lại chỉ bình tĩnh và lạnh lùng nhìn họ chúc phúc mình.
Lam Thâm là anh vợ tương lai nên đương nhiên được nhà họ Cố tiếp đãi rất chu đáo.
Cuối cùng say mèm.
Lúc tan tiệc thì trời đã khuya, mọi người uống say nên Thời Sênh và Cố Trì đành nghỉ lại ở nhà họ Cố một đêm.
Phòng của Cố Trì luôn được quét tước mỗi ngày nên có thể ở ngay được.
Hai người đi rửa mặt xong, Thời Sênh ra trải giường.
Cố Trì tắm xong liền ra ngoài.
“Không vui sao?” Thời Sênh nhìn biểu tình của Cố Trì có điểm không thích hợp.
Cố Trì đi đến bên cửa sổ, kéo rèm xuống, đưa lưng về phía cô, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Lâm Trạch Nam kể hết cho em nghe rồi sao?” “… Ừm.”
Cố Trì xoay người, đi về phía Thời Sênh, trèo lên giường, ôm cô vào lòng, tì cằm lên đầu cô.
Thời Sênh đặt tay lên lưng hắn, để hắn tùy ý ôm.
Đại khái sau khoảng 5 phút, thanh âm của hắn mới vang lên. “Người nên chết vốn là anh, nhưng bà ấy lại che ở trước mặt anh, anh không hiểu.”
Thời Sênh vỗ vỗ lưng hắn, “Đây cũng là một loại tình yêu, giống như anh yêu em vậy, bác ấy cũng yêu anh.”
Im lặng.
“… Anh đối với mẹ cũng không tốt.”
“Cũng không có gì phải mâu thuẫn cả, không phải anh đối xử với người ta tốt thì người ta sẽ tốt lại với anh. Bác ấy là mẹ của anh, loại tình cảm này được gọi là tình yêu vĩ đại nhất trên đời. Bác ấy thật sự rất yêu anh.”
Trong lòng nổi lên sự đồng cảm, Thời Sênh cảm thấy mình có thể sắm vai chị Thanh Tâm luôn được rồi. Bản cô nương đây đúng là quá toàn năng.
Cố Trì đột nhiên siết chặt cánh tay lại, “Cứ đến đêm muộn, khi anh nhắm mắt lại sẽ đều thấy bà ấy toàn thân đầy máu nằm ở trước mặt anh.”
Đầu óc Thời Sênh đột nhiên căng thẳng.
Không phải Cố Trì mất ngủ?
Hắn bị chướng ngại tâm lý?
Khó trách cô cố gắng lâu như thế mà đến đêm hắn vẫn không ngủ được.
Căn bản là hắn không dám ngủ.
Cái này thật phiền toái.
Thời Sênh ngẩng đầu hôn Cố Trì, Cố Trì nhẹ nhàng đáp lại cô.
…
Sáng ngày hôm sau, hai mắt Thời Sênh thâm đen lại.
Ngủ với người đàn ông của mình mà không thể làm gì, Thời Sênh cảm thấy đúng là giày vò.
Thời Sênh thừa dịp Cố Trì còn chưa dậy, gọi điện thoại hỏi Trần Nguyên số điện thoại của bác sĩ Ngụy.
Sau khi hẹn gặp xong, cô nhìn thời gian, có lẽ lúc cô trở về thì Cố Trì mới dậy được. Thời Sênh cẩn thận ra ngoài, vừa ra liền gặp Cố Hạo.
“Tiểu Thâm, dậy sớm thế? Chẳng phải người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng sao?”
“Anh cả cũng dậy sớm quá! Chút nữa em có hẹn cần ra ngoài.” Thời Sênh nói với Cố Hạo một câu rồi đi xuống lầu.
“Đi đâu thế? Anh chuẩn bị tới công ty, nếu tiện đường thì đưa em đi.”
Thời Sênh nói ra một địa chỉ.
Cố Hạo nghĩ nghĩ, nhớ ra địa điểm kia rồi mới nói: “Vừa tiện đường, ăn sáng xong thì đi với anh.”
“Cảm ơn anh cả.”
Cố Hạo cười ôn hòa: “Người một nhà mà còn khách khí cái gì. Tiểu Trì còn chưa dậy sao? Nó có đi cùng em không?”
“Ừm, em xong việc sẽ quay lại đón anh ấy.”
“Nhà khác đều là đàn ông chăm sóc cho phụ nữ.” Cố Hạo lắc đầu bất đắc dĩ.
Thời Sênh tủm tỉm cười: “Em nguyện ý chăm sóc cho anh ấy.” Người đàn ông của cô chỉ dùng để yêu thương.