Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 447: Tần thời sơ ca (20)



Thời Sênh cũng đần mặt ra.

Kiếm lợi hại của ta!

Sao ngươi thăng cấp rồi lại trở thành kiếm của Thánh Nữ thế này?

Ánh sáng bảy màu không hề giả, là hàng thật giá thật luôn.

Đủ mọi màu sắc tản ra từ thân kiếm, tuần hoàn không dứt.

Thời Sênh như một con ngốc, cầm kiếm đứng ngó ngó.

Trừ bỏ đặc hiệu ánh sáng giống kiếm của lũ Thánh Nữ thì chẳng có gì thay đổi.

“A, đạo cụ này mua ở đâu thế, nhìn rất chân thật đấy.” Tần Hân cười lạnh trào phúng.

“Sơ Sơ…” Vẻ mặt Trần Khê cũng không khác gì bị táo bón.

Em gái, sao em lại trẻ trâu thế?

Thời Sênh vung thiết kiếm. Thanh kiếm đủ màu sắc để lại một quang ảnh rực rỡ trên đường nó lia qua.

Hình như nhẹ hơn so với trước đây.

Cũng không biết uy lực thế nào.

Đợi tới thế giới có thể tùy tiện gϊếŧ người mới có thể kiểm tra được.
“Tới đây, lùi về đằng sau.” Thời Sênh đẩy Trần Khê về sau.

Trần Khê vội vàng ngăn cản: “Sơ Sơ.”

“Kiều Sơ, cô còn thích thể hiện nữa ư? Một mình cô có thể đánh thắng được nhiều người như thế sao? Các người còn thất thần làm gì, bắt cô ta lại cho tôi.”

Đám đán ông không nhúc nhích vây quanh chợt tỉnh ra, lập tức hành động.

Ba phút sau…

Một tràng tiếng kêu rên, sắc mặt Tần Hân trắng bệch, vội lùi về đằng xa, cánh tay run lên.

Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Sợ hãi Thời Sênh, sợ hãi cả thanh kiếm kia nữa.

Cô ta cảm thấy mình đọc sách bao nhiêu năm nay đều uổng phí hết.

Trên thế giới này làm gì có một thanh kiếm nào có thể phát ra ánh sáng bảy màu chân thật như thế?

Thời Sênh túm lấy một tên vệ sĩ, kiếm Thánh Nữ đặt lên ngực hắn.

“Bà cô tha mạng… Bà cô, chúng tôi chỉ là người làm việc thuê cho người ta, tha mạng…” Bảo tiêu sợ tới run rẩy.
Không phải nói chỉ là một con ranh thôi sao?

Sao không nói cho bọn họ biết đứa con gái ấy lại dữ đội như thế, bọn họ muốn trả tiền! Chỉ cần còn sống là được!

“Người chụp ảnh bên kia.” Thời Sênh chỉ vào một người đang xem kịch ở bên ngoài.

Một đám người đi ngang đang cầm di động chụp ảnh liền sợ hãi, chuẩn bị rời đi.

“Nhớ chụp mặt tôi thật xinh vào, nhớ photoshop nữa.”

Đám người qua đường. “…”

Bọn họ còn tưởng cô ấy muốn đánh mình chứ?

Kết quả, người ta bảo phải chụp người ta xinh vào.

Còn nữa, không phải tự bản thân cô đã quá ảo rồi sao, còn muốn chỉnh sửa cái gì nữa?

Có người phát trực tiếp chuyện đang xảy ra. Những hình ảnh lúc Thời Sênh cầm kiếm Thánh Nữ đánh đám bảo tiêu kia đã được lưu truyền với một tần suất chóng mặt. Người theo dõi tài khoản Bá Chủ này tăng lên ngùn ngụt, gần như chiếm toàn bộ màn hình.
“Đây là đóng phim sao?”

“Tự mang hiệu ứng Thánh Nữ?”

“Thánh Nữ lợi hại của tôi.”

“Ánh sáng Thánh Nữ sẽ chinh phục thế giới.”

“Cô nàng này đẹp trai quá. Không được rồi, tôi muốn cong.”

“Sao khung cảnh giống ở đại học A thế? Bá Chủ, xin tọa độ.”

“Cũng xin tọa độ.”

“Thì ra ánh sáng Thánh Nữ nhìn lại đẹp như thế!”

Mà clip Thời Sênh đánh nhau cũng nhanh chóng bị lan truyền trên khắp các trang mạng xã hội, không ít người tỏ vẻ đã có cái nhìn mới về ánh sáng Thánh Nữ kia.

Bằng vào chín phần nhan sắc tuyệt đẹp, động tác diễn soái khí bức người đã tự mang đặc hiệu của Thánh Nữ rồi.

Thời Sênh thăng cấp thành Sênh bảo bối.

Lúc này, Sênh bảo bối buông tên vệ sĩ ra, cười với Tần Hân một cách kiêu ngạo: “Tần tiểu thư, nếu không phục thì gọi một xe tải người tới đây.”
Quần chúng vây xem: “…” Một xe tải người, lời này khinh người tới thế nào chứ.

Tần Hân chỉ là một thiên kim tiểu thư. Vừa rồi nếu không ỷ vào đám vệ sĩ này thì với ấn tượng sâu sắc lần trước mà Thời Sênh lưu lại cho cô ta, cô ta làm sao dám điêu khiêu khích chứ?

Giờ đám vệ sĩ đều đo đất hết, cô ta không còn dám ho he gì nữa.

Tần Hân đã gặp phải nhiều loại tình huống, nhưng loại con gái một câu không hợp liền đánh nhau này cô ta chưa từng đối mặt bao giờ.

Thời Sênh thu hồi Kiếm Thánh Nữ của mình, đạp cho mấy tên vệ sĩ thêm một đạp rồi mới cùng Trần Khê nghênh ngang rời đi.

Làm anh em của Sênh bảo bối, đến lúc đi rồi, vẻ mặt của Trần Khê vẫn hết sức đần độn.

Huynh đệ nhà hắn từ khi nào lại trở nên trâu như thế?

“Sơ Sơ, sao tớ không biết cậu đã từng học võ vậy?” Hắn biết cô cũng có chút công phu mèo cào, nhưng không giống với hôm nay, rút ra một thanh kiếm biết phát sáng lấp lánh, múa kiếm như vận động viên quốc gia, quả thật đã làm điên đảo những gì mà hắn biết.
Không phải, thanh kiếm kia của cô ở đâu chui ra vậy?

Thiết kiếm vẫn ở trong tay Thời Sênh, Trần Khê ngắm kỹ vài lần, đây không phải đạo cụ đúng không?

Nhìn quả thật…

“Có một loại người…” Thanh âm của Thời Sênh kéo dài ra. “Từ nhỏ đã có một loại thiên phú, cậu có thể coi như đây là thiên phú của tớ đi.”

Trần Khê: “…” Sao không nói là được một cao nhân truyền cho luôn đi.

“Thanh kiếm này của cậu là thật à? Làm thế nào để cho nó… là ở trong thân nó à?”

Thời Sênh chìa kiếm ra trước mặt Trần Khê: “Thanh kiếm này chính là kiếm Thánh Nữ trong truyền thuyết. Thế nào, soái hay không soái? Trước kia chỉ có thể xem trên ti vi, giờ nhìn thấy chân thân có đặc biệt kích động không?”

Thiết kiếm: “…” Không phải nó thích đổi tên đâu.

Trần Khê: “…” Cơ bản là cái kiếm này ở đâu chui ra?
Cuối cùng, Trần Khê cũng không đi hỏi xuất xứ của thanh kiếm này. Nói không chừng hỏi còn bị ăn đòn nữa.

Ngay cả Phượng Từ cũng chưa từng hỏi ra được, sao Trần Khê có thể chứ.

Thời Sênh thực sự lên như diều gặp gió. Trời chưa tối mà thân phận của cô đã bị người ta đào ra rồi.

Sinh viên năm hai đại học A, ở trong trường nổi tiếng với biệt danh sinh viên trốn học phóng khoáng lạc quan, có quan hệ ái muội với một giảng viên.

Sao Ngươi Không Lên Trời Đi: Hóa ra nữ thần là sinh viên đại học A. Năm nay ta tới tình nguyện ở đại học A. Nữ thần, ta tới đây.

Khổng Tử Viết: Ai làm cái hiệu ứng của kiếm Thánh Nữ thế? Không hề có dấu vết photoshop. Phim ảnh trong nước được cứu rồi.

Mỗ Điểm: Lầu trên cô văn quả lậu quá. Ta là kẻ tận mắt chứng kiến hiện trường. Ta có thể chắc chắn với ngươi rằng hiệu ứng này tự thân nó có! Tự thân! Tự thân! Chuyện qua trọng phải nói ba lần.
Ta Là Tiên Nữ: Nói này, sao các ngươi cứ chú ý tới thanh kiếm kia làm gì? Chẳng lẽ không thấy công phu soái khí bức người của nữ thần à?

Đẹp Trai Không Quá Ba Giây: Bởi vì kiếm Thánh Nữ mở mang thế giới quan của chúng ta.

Cựu Thời Quang: Trẻ trâu giờ nhiều, không biết tốn bao nhiêu tiền để làm cái đó. Các người đúng thật là mê muội, có phải đầu óc có vấn đề không?

Nữ Vương Kiều Sơ: Lầu trên não có vấn đề. P/s: Không phục thì gọi một xe tải người tới đây.

Không Thể Quay Về: Không phục thì gọi một xe tải người tới +1

Giữ Cái Tên Thật Khó: Không phục thì gọi một xe tải người tới +2

Lá Rụng Mùa Thu: Không phục thì gọi một xe tải người tới +3

Những người trên mạng bới ra cả tài khoản mạng xã hội của Thời Sênh, còn bới luôn ra được cả chỗ cô viết truyện.
Khu bình luận truyện vốn không có nhiều người lắm đột nhiên bị vô số fan não tàn của kiếm Thánh Nữ bao vây.

Cư dân nguyên tác tỏ ra cực kỳ khủng hoảng.

Đại Đại không lấp hố đi, lại chạy đi làm gì rồi, rước về lắm Thánh Nữ thế…

Thời Sênh vẻ mặt nghiêm túc đọc từng dòng bình luận, một lát sau liền tung hết các chương đang có ra.

Cư dân nguyên tác càng thêm khủng hoảng.

Cùng lúc phát hết ra các chương nghĩa là cô lại muốn thái giám rồi…

Nó đã trở thành định luật bất biến rồi.

Tài khoản này mới lập được mấy tháng, cũng viết năm tiểu thuyết, quyển nhiều nhất được 20 vạn chữ, ít nhất còn chưa tới 5 vạn.

Nhưng lại không có một quyển nào có kết thúc.

Thời Sênh cảm thấy mỹ mãn liền đăng một dòng trạng thái.

Bản tiểu thư muốn làm nữ tác giả vua thái giám.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.