Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 189: A từ, hẹn gặp lại! (5)



Chương 189A TỪ, HẸN GẶP LẠI! (5)

[ký chủ, cô hà tất phải tăng thêm thù hận làm gì?] Hệ thống không nhịn được lên tiếng.

Cô không thể yên ổn làm nhiệm vụ được sao?

“Đời người không thể quá sóng yên biển lặng được.”

[…] Bởi vậy cô không thể giả bộ tử tế được đúng không?

Hệ thống nghĩ tốt nhất nên đừng nói gì nữa thì hơn, làm một hệ thống cao ngạo lạnh lùng vẫn tốt hơn so với sớm muộn gì cũng bị ký chủ làm cho tức chết.



“Phịch!”

Quân Hàn Lâm rơi vào trong đám người, đúng trước mặt nữ chính, bao nhiêu người trước mặt, hắn không thể ngẩng đầu lên nhìn trên nóc nhà, chỉ đành giả bộ lảm nhảm kêu đau.

“Thất đệ… Sao đệ lại…” Tam hoàng tử chỉ lên trên, vẻ mặt không nhịn được cười, “Sao đệ lại từ trên trời rơi xuống vậy? Lẽ nào đây chính là mối lương duyên trời ban sao? Đừng có nói gì, đệ và Tần đại tiểu thư quả thật xứng đôi.”
Tam hoàng tử vừa dứt lời, tức thì đám đông cười rộ lên, vô số ánh mắt thiếu thiện chí giành cho Tần Lang Nguyệt và Quân Hàn Lâm.

Không có ai quan tâm tại sao Quân Hàn Lâm lại rơi từ trên trời xuống.

“Cô ngốc đi với thằng đần, quả là xứng đôi vô cùng, mọi người nói xem có phải không?”

Tần Lang Nguyệt lạnh lùng nhìn đám người đó, sát khi trong mắt ngày càng mờ mịt. Chính vào lúc này, vạt áo bỗng nhiên thấy nặng, có người ôm lấy hai chân cô ta.

“Đau, hu hu, đau quá, đừng đánh ta mà.” Quân Hàn Lâm sống chết ôm chặt lấy Tần Lang Nguyệt.

“Thất đệ không đợi được nữa rồi, ha ha ha, không sao, bổn hoàng tử sẽ tác thành cho Thất đệ, ta sẽ tiến cung thỉnh cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước giữa ta và Tần đại tiểu thư.”

Vừa hay Tam hoàng tử đang âu sầu không tìm được cớ gì, hôn ước này là do tiên hoàng định ra, do đó hắn không có đủ lý do, cũng không dám đi tìm phụ hoàng, nhưng bây giờ…
Thất hoàng tử và Tần Lang Nguyệt có tư tình?

Tần Lang Nguyệt nghe Tam hoàng tử nói vậy, trong lòng thấy không thoải mái chút nào, cô ta muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng phải do cô ta nói.

Nhưng Tam hoàng tử không cho Tần Lang Nguyệt có cơ hội nói chuyện, dẫn người tức tốc đi mất.

Phông nền quần chúng lại một lần nữa giậu đổ bìm leo, lập tức tản ra, Quân Hàn Lâm vẫn sống chết ôm lấy Tần Lang Nguyệt.

Thời Sênh chắt lưỡi hai tiếng.

Chỉ cảm thán tác giả đại nhân quá trâu bò, chỉ một cơ hội duy nhất đã buộc chặt nam nữ chính lại với nhau.

Cũng không biết Tam hoàng tử đã dùng cách gì, hôn ước giữa hai người thực sự bị hủy bỏ, hơn nữa còn chuyển hôn ước đó cho Quân Hàn Lâm.

Quân Hàn Lâm đã nhẫn nhục chịu đựng bao năm nay, lúc này tất nhiên sẽ không phản đối, sau khi người khác nói với hắn rằng Tần Lang Nguyệt là nương tử tương lai của hắn, cả ngày hắn đều bám đuôi cô ta nhằng nhẵng.
Phải biết rằng, trong cốt truyện, khi họ gặp gỡ thì nam chính không phải là một tên ngốc, do đó, nữ chính liệu có thể yêu nam chính nếu hiện tại nam chính vẫn còn là một kẻ rất tầm thường hay không?



“Đừng mà, buông ra, lũ cầm thú các ngươi, các ngươi sẽ không được chết yên thân! A! Tránh ra, buông ta ra! Buông ta ra…”

Thanh âm nữ tử đang la hét xuyên qua khu rừng tĩnh mịch, rơi vào tai Thời Sênh.

Cô nghiêng đầu, từ trên cây nhìn xuống theo hướng âm thanh truyền đến.

Không xa dưới gốc cây, hai ba thiếu niên đang áp chế một thiếu nữ, cười cợt cởi bỏ quần áo trên người cô gái.

Nhìn thiếu nữ ấy khá quen mắt, Thời Sênh nghĩ một lát mới nhận ra đó chính là cô gái được Tần Lang Nguyệt bảo vệ vào ngày đến trường học báo danh.

Hình như tên Tần Quỳ, là một nhánh của Tần gia, bởi vì bình thường đối xử với Tần Lang Nguyệt rất tốt nên được Tần Lang Nguyệt giữ bên cạnh.
À…

Cảnh tượng này hình như là tình tiết Tần Quỳ bị làm nhục đến chết, Tần Lang Nguyệt phát điên, trừng trị đám công tử ăn chơi đó.

Thời Sênh thay đổi tư thế, chống cằm nhìn cảnh bạo hành phía dưới, sâu trong đôi mắt đen nháy không hề có đồng tình, cũng không có vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, chỉ có sự bình tĩnh như như nước.

Tiếng kêu của thiếu nữ ngày càng nhỏ, sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Mấy tên công tử đó nhận thấy có gì không ổn, kiểm tra thấy thiếu nữ đã chết rồi, nhưng còn chưa hết ý đồ với nữ thi thể, xong xuôi mới ném thi thể thiếu nữ đầy vết bẩn và bẩm tím xuống đất, nghênh ngang rời đi.

Thời Sênh nhảy từ trên cây xuống, đúng lúc Tần Lang Nguyệt đang chạy tới từ phía bên kia, hai người giáp mặt nhau, cô ta vừa đến đã nhìn thấy ngay thiếu nữ nằm trên đất, mặt liền biến sắc.
“Tần Quỳ!”

Còn có một thiếu niên nữa đến cùng Tần Lang Nguyệt, toàn thân bao phủ một luồng lãnh khí, giống như một thanh bảo kiếm đang trổ hết tài năng.

Giang Mộ, đệ nhất tùy tùng của nữ chính.

Thời Sênh chỉ nhìn hắn một chút rồi di chuyển tầm nhìn, quay người rời đi, thiếu niên đó bỗng nhiên chặn trước mặt cô.

“Thẩm Dao Quang!” Tần Lang Nguyệt che cơ thể trần trụi của cô gái lại, toàn thân tràn đầy sát khí xông tới, “Là ai làm?”

Đệch!

Nữ chính đại nhân, cô giỏi quá đấy!

Dám gọi chính tên của bản cô nương luôn sao?

Thời Sênh lùi lại một bước, thần sắc có chút châm biếm, “Làm sao ta biết được là do ai làm?”

Tần Lang Nguyệt lớn tiếng chất vấn, “Ngươi ở đây tại sao lại không biết? Có phải do ngươi chỉ thị chúng làm hay không?”

“Ta đi ngang qua.” Trên mặt Thời Sênh bỗng nhiên lộ ra nụ cười ác ý, “Nếu là do ta chỉ thị, ta nhất định sẽ khiến cô không thể nhìn thấy thi thể luôn.”
Đồng tử Tần Lang Nguyệt co rút mạnh, Thẩm Dao Quang này làm sao vậy chứ? Thật tà ác…

Tần Lang Nguyệt nhìn Tần Quỳ, rồi lại nhìn Thời Sênh, bỗng nhiên nghiêm giọng hỏi, “Ngươi nhìn thấy hết rồi?”

“Nhìn thấy rồi!” Quá trình không đẹp mắt cho lắm, làm bẩn mắt ta.

“Vậy tại sao không cứu cô ấy?” Tần Lang Nguyệt bỗng bắt đầu không kiểm soát được tâm trạng, “Ngươi đã nhìn thấy hết rồi tại sao lại không cứu cô ấy. Cô ấy vẫn còn nhỏ như vậy, còn cả một quãng đường dài phải đi. Rõ ràng ngươi chỉ cần nói một câu là có thể cứu được cô ấy, tại sao chứ?”

Ở học viện này, Thẩm Dao Quang có thân phận gì chứ? Lời nói của cô có ai dám không nghe?

Nhưng cô lại thấy chết mà không cứu…

Từ khi cô ta đến với thế giới này, Tần Quỳ là người đầu tiên không hề câu nệ gì đối xử với cô ta. Cô ta đã coi Tần Quỳ như người thân, nhưng nay cô bé bị làm nhục đến chết, người đứng trước mắt cô ta lúc này lại thấy chết mà không cứu, còn bày ra thái độ lẽ tất nhiên phải thế.
Khóe miệng Thời Sênh hơi hếch lên, cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp, “Tại sao ta phải cứu cô ta? Dựa vào cái gì mà ta phải cứu cô ta?”

Tần Quỳ là ai? Đó là một người xa lạ, tại sao cô phải cứu cô ta?

Người khác cứu đó là ân tình, không cứu là bản năng, không cứu là sai sao? Đối với Thời Sênh, đạo đức chẳng là cái gì hết.

Đừng nói là bản cô nương đây không quen biết Tần Quỳ, chỉ cần cô ta là người của nữ chính thì bản cô nương đây cũng sẽ không cứu.

“Thẩm Dao Quang, tại sao ngươi lại độc ác như vậy?” Tần Lang Nguyệt cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt dán chặt vào Thời Sênh, trong mắt là ý hận điên cuồng.

Chính bởi vì cô ta thấy chết không cứu nên Tần Quỳ mới chết.

“Vậy thì sao chứ?” Ngươi không ác, sẽ có người khác ác hơn ngươi, khi đó người chết chính là ngươi.
“Người như ngươi cũng xứng được gọi là thiên tài sao?” Tần Lang Nguyệt cười lạnh, đám người xuất thân từ gia tộc lớn quả thực không có một ai tốt đẹp.

Thời Sênh tựa như không hiểu nhìn Tần Lang Nguyệt, cô ta là một sát thủ, đã gặp phải không ít chuyện bẩn thỉu đê hèn rồi, cho dù đến thế giới này không thích ứng kịp thì cũng nên hiểu rằng thế giới này kẻ thắng là vua chứ?

Cô ta gϊếŧ người là đạo lý hiển nhiên, người khác gϊếŧ người thì thiên địa bất dung sao? Tại sao chứ? Chẳng phải đều là để đạt được mục đích sao?

“Mặc kệ ta có xứng hay không, ta đều là thiên tài.” Thời Sênh mặt dày tự khen mình.

Tần Lang Nguyệt bị nghẹn đến không nói được lời nào.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.