An Nhu nheo mắt lại, cô cố chấp phản bác: “Anh cũng gọi em bằng cả tên lẫn họ mà? Anh đừng có mà lần nào cũng tỏ ra đây là lỗi của em như thế chứ.”
Trần Bạch Phồn bưng ly nước lên uống một ngụm, anh lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ tính tình anh đã chẳng tốt gì rồi.”
An Nhu nghe vậy thì do dự nhìn anh.
Tự dưng anh nói tính cách mình không tốt làm chi? Dù đúng là hồi nhỏ tính tình anh tệ thật.
Cơ mà hình như… Bây giờ cũng có tốt hơn tí nào đâu?
“Anh muốn nói gì thế hả?”
Trần Bạch Phồn bỗng nhiên cười, anh chống khuỷu tay lên bàn rồi vô sỉ nói: “Cho nên, em phải chiều anh nữa cơ.”
“…”
Anh cảm thấy da mặt dày đến tận chân trời cũng không sao đúng không?
Thái dương An Nhu giật lên liên hồi, cô không thèm để ý đến anh nữa. Không ngờ Trần Bạch Phồn lại mở miệng nói tiếp: “Thật ra anh cảm thấy gọi là An Nhu cũng dễ nghe mà, hơn nữa em gọi anh là Phồn Phồn thì như đang chê anh phiền ấy.”
An Nhu ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Thế…”
“Anh cũng đã qua cái tuổi gọi tên người yêu bằng từ láy sến súa đấy rồi.”
“Cho nên,” An Nhu nhíu mày, “Cuối cùng là anh muốn nói gì hả?”
“Hay em gọi anh là chồng luôn đi.”
“…”
“Vợ à, em thấy sao?”
“… Anh im đi.”
*
Sau khi về đến nhà thì An Nhu tắm rửa xong bèn chuẩn bị đi ngủ. Bởi mấy ngày hôm trước ngủ muộn đã quen rồi nên hôm nay cô lăn đi lộn lại trên giường một lúc lâu cũng chưa ngủ nổi.
An Nhu bật điện thoại lên. Vì một tiếng trước cô đã nói với Trần Bạch Phồn là mình buồn ngủ nên anh cũng không tiếp tục nhắn tin cho cô nữa.
Với cả bây giờ đã là 11 giờ, chắc anh cũng đi ngủ rồi.
An Nhu giãy giụa trong chốc lát bèn chán nản đứng dậy, cô bọc chăn đi ra phòng khách rồi ngồi vào sô pha bật TV lên, mở anime shoujo ra xem.
Đến tận khi xem hết season 1 An Nhu mới cuộn mình nằm ngủ trên sô pha.
Hôm sau, mới 7 giờ cô đã tỉnh rồi.
An Nhu nghĩ tới việc sáng nay Trần Bạch phồn sẽ mang bữa sáng tới thì sụt sịt, ngáp ngắn ngáp dài lết về phòng ngủ tiếp, cô còn đang mơ màng màng nên TV cũng quên tắt.
Tới 8 giờ rưỡi, An Nhu bị đánh thức bởi chiếc điện thoại bên cạnh. Cô hơi hơi híp mắt đọc tin nhắn, là tin nhắn Trần Bạch Phồn hay gửi theo thói quen, hỏi xem cô đã tỉnh chưa.
Lúc đầu anh cứ rời giường là nhắn tin cho cô, sau đấy mới biết cô không dậy sớm vậy được nên cũng không muốn đánh thức An Nhu, thế là lần nào anh cũng đến phòng khám mới nhắn tin hỏi cô.
Mấy hôm trước vì phải nghĩ việc viết đại cương nên giờ này cô đã tỉnh rồi. Bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, tinh thần cũng thoải mái hơn nên cô chỉ nghĩ tới chuyện ngủ bù thôi.
Lúc này cô còn đang buồn ngủ tới mức không mở mắt nổi. An Nhu vẫn chưa tỉnh táo nhưng cứ nhớ tới lời Tín Thụ nói Trần Bạch Phồn không thích người khác ngủ nướng bèn vội vàng đáp: Tỉnh rồi.
Sau đó cô tắt chế độ rung, chuyển nó thành tĩnh âm và ngủ tiếp.
An Nhu ngủ mê man, hoàn toàn không chú ý tới điện thoại vì cô xoay người mà rớt xuống đất, màn hình cứ lập lòe không ngừng.
*
Trần Bạch Phồn mở cửa nhà An Nhu ra rồi đặt bữa sáng trên bàn. Anh liếc TV còn đang được bật rồi gọi: “An Nhu ơi?”
Không có ai trả lời, anh ngơ ngác tắt TV đi. Trần Bạch Phồn đến chỗ huyền quan, quay đầu lại nhìn cửa phòng An Nhu vẫn còn đóng chặt một lát rồi mới ra ngoài.
Lúc về phòng khám Trần Bạch Phồn mới nhắn tin cho An Nhu, sau khi nhận được tin nhắn của cô thì Trần Bạch Phồn hơi nhếch môi, anh lại nhắn tiếp cho cô mấy tin.
【 Nếu sữa đầu nành lạnh thì em nhớ hâm nóng nó trên lò vi ba nhé.】
【 Hôm nay 12 giờ trưa em hãy tới, có thể anh sẽ tan muộn.】
Sau đó Trần Bạch Phồn bắt đầu làm việc, anh bận đến tận mười hai giờ mười phút mới cầm lấy điện thoại nhìn tin nhắn, nhưng không ngờ là An Nhu vẫn chưa trả lời anh.
Hơn nữa trước quầy cũng không thấy bóng dáng cô đâu, hoàn toàn khác với những ngày bình thường.
Trần bạch Phồn gọi mấy cuộc cho An Nhu nhưng cô cũng chưa nhận. Anh hơi lo lắng, nghĩ ngợi một lát bèn trực tiếp tới thẳng nhà cô.
Trần Bạch Phồn lấy chìa khóa ra mở cửa, bữa sáng vẫn còn để trên bàn, không hề có chút dấu hiệu đã bị chạm qua.
Trần Bạch Phồn cau mày, anh nhấc chân tới phòng An Nhu, gõ cửa ba lần nhưng cô vẫn không hề phản ứng lại.
Trần Bạch Phồn do dự một lát, anh nói nhỏ: “Anh vào nhé.”
Anh thong thả mở cửa ra.
Rèm trong phòng được đóng kín kẽ làm ánh nắng không chiếu vào được, bên trong hơi tối, nhưng anh chỉ cần liếc sơ qua đã thấy một người đang cuộn mình trong chăn.
An Nhu còn đang ngủ.
Cô bị bao trong chăn, tóc tai lộn xộn, cả khuôn mặt bị che che phủ phủ, điện thoại không biết đã rơi xuống đất từ bao giờ.
Trần Bạch Phồn tới sờ trán cô.
Không sốt, có lẽ cô chỉ buồn ngủ thôi.
Có phải trước kia lúc chưa yêu đương với anh cô cũng dậy muộn vậy không nhỉ?
Trần Bạch Phồn duỗi tay gạt tóc An Nhu ra phía sau, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu, cuối cùng người trước mặt anh cũng hơi động đậy, cô khó khăn mở mắt ra.
Nhìn anh rồi lại nhắm mắt vào.
Chẳng mấy chốc cô đã lại mở mắt ra lần nữa, giọng rất mềm: “Sao anh lại ở đây.”
Vẻ mặt cô ngơ ngác, dường như đầu óc đã chết máy rồi.
Trần Bạch Phồn xoa đầu cô, anh thì thào: “Ngủ đi.”
An Nhu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giữa hai đầu lông mày chỉ toàn là mệt mỏi. Vẻ mặt Trần Bạch Phồn mềm ra, anh nhịn không được mà cong môi.
An Nhu mới nhắm mắt lại đã thì thào, “Em ngủ thêm một lát, anh đừng đánh em…”
Trần Bạch Phồn: “…”
Nụ cười của anh cứng lại, anh khó hiểu hỏi: “Ai đánh em cơ?”
Sau đó, An Nhu mở miệng nói ra một cái tên làm anh không thể tin nổi: “Trần Bạch Phồn…”
Trần Bạch Phồn chết lặng, anh buồn bực hỏi: “Anh đánh em bao giờ?”
An Nhu không trả lời nữa, cô lại thiếp đi.
Anh cứ bị cô tùy tùy tiện tiện mà bôi nhọ thế á?
Trần Bạch Phồn chỉ muốn lắc cho An Nhu tỉnh lại, để mà nói cho cô biết đồ ăn không thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói bậy được.
Nhưng lý trí đã ngăn anh lại.
Trần Bạch Phồn gãi gãi đầu, anh thở dài, cúi đầu dịu dàng hôn trán cô, thì thào: “Đừng nói bậy.”
*
Lúc An Nhu tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.
Cô nhìn thấy giờ trên màn hình điện thoại thì khó thở, vội vàng đi xem tin nhắn Trần Bạch Phồn gửi tới.
【 Trưa anh có gọi cơm hộp cho em rồi đấy, nhớ ăn nhé.】
【 Anh đi làm trước đã.】
An Nhu hoảng sợ đáp: Em ngủ quên mất.
An Nhu: Em không cố tình bùng hẹn với anh đâu.
An Nhu: Em ngủ quên…
Trong lúc An Nhu đang bối rối không biết phải quỳ xuống bằng tư thế nào thì Trần Bạch Phồn đã nhắn tin cho cô
【 Không sao.】
An Nhu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy anh tiếp tục nhắn tới ——
【 Tuy rằng anh chẳng vui tí nào, nhưng mà không sao. 】
“…” Thật là dối trá.
An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: Có phải anh đã tới không?
Cảm thấy lúc đang tỉnh tỉnh mê mê thì thấy anh.
Anh đáp.
【Ờm, một mình anh ngồi lẻ loi ở phòng khách chờ đợi hai mươi phút mà em vẫn không tỉnh. 】
【 Sau đấy anh đi làm sớm. 】
An Nhu nghĩ đến cái cảnh đấy thì lương tâm cực kì bất an, cô nghĩ ngợi nửa phút rồi hạ quyết tâm.
【 Sau này mà trưa anh tan tầm không thấy em thì là em đang ngủ quên đấy, anh cứ ăn cơm là được rồi, không phải chờ hay lo cho em đâu.】
【 Buổi tối em đi tìm anh cũng được.】
An nhu đợi vài phút mới nhận được câu trả lời của Trần Bạch Phồn: Ừ.
Tới lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
An Nhu ngồi ngơ ngẩn trên giường một lát, đột nhiên giơ tay sờ trán mình.
Có phải lúc nãy anh vừa hôn chỗ này của cô không…
*
An Nhu đứng dậy đi rửa mặt rồi mới giải quyết cơm trưa trên bàn.
Cô về thư phòng, up chap hai của truyện tranh lên, ngồi đọc bình luận một lát, chủ yếu nhận được mấy lời khen thật đáng yêu.
An Nhu cong môi.
Cô lại kéo lên đầu trang nhìn tên truyện.
“Anh chàng dịu dàng.”
Bỗng dưng có một loại cảm xúc to lớn nào đó khiến cô muốn đổi cái tên này lại, nhưng cuối cùng An Nhu vẫn từ bỏ, bởi, cô nhớ tới lời thì thào khe khẽ của anh lúc sáng.
Cảm thấy, vẫn phù hợp đấy chứ.
*
Trần Bạch Phồn lại gặp Lâm Chỉ một lần nữa.
Nhưng thật ra anh cũng không hề nhớ rõ vẻ bề ngoài của cô gái. Chờ tới khi cô ấy nằm xuống ghế nha khoa để Trần Bạch Phồn kiểm tra răng thì mới có chút ấn tượng.
Sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Lâm Chỉ thì mới chắc chắn.
Dẫu vậy, Trần Bạch Phồn cũng không quan tâm lắm, dù sao nha sĩ chỉ để ý răng chứ người thì đâu quan tâm. Chẳng qua anh hơi ngạc nhiên vì cô gái này vẫn tới chỗ anh khám răng thôi.
Cô gái cầm đơn thuốc được Trần Bạch Phồn kê cho, yếu ớt nói cảm ơn mới bước ra ngoài. Anh cũng không nói thêm gì, lúc hơi hơi mệt mỏi vặn cổ thì có thấy một người đang đứng ngoài cửa.
Trần Bạch Phồn nhìn sang, người đàn ông này hơi quen mắt thì phải.
Chẳng mấy chốc anh đã nhớ ra người đó, nhưng cũng không để tâm lắm mà lại cúi đầu sắp xếp đồ đạc, lúc anh ngẩng đầu lên đã không còn thấy ai nữa rồi.
Trần Bạch Phồn tháo găng tay rồi lấy điện thoại ra khỏi túi. Anh nhớ tới lời lúc trưa của An Nhu thì bối rối hồi lâu mới hỏi.