“Cám ơn chị Vương, xin chị Vương đừng nói cho em gái biết lúc đầu tôi muốn đưa †ổ yến cho nó.” Cố Mạn Tình nói lời cảm ơn.
“Yên tâm đi cô cả, tôi hiểu, vậy bây giờ tôi đưa lên cho cô hai đây.” Nói xong, người hầu bưng tổ yến lên, đi lên lầu.
Cố Mạn Tình nhìn bóng lưng của chị Vương, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên.
Từ khi vào nhà họ Cố, Cố Tử Yên vẫn luôn nhắm vào cô ta, lạnh nhạt với cô ta, còn mở miệng ra là dùng nông dân, con nhà quê, vi khuẩn để gọi cô ta.
Bây giờ chỉ sợ Cố Tử Yên có bị đánh chết cũng không ngờ sẽ ăn nước bọt của vi khuẩn này đâu nhỉ!
Cố Mạn Tình cười ra tiếng, cúi đầu hài lòng uống tổ yến của mình.
Sau khi uống xong, Cố Mạn Tình đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi, đợi người hầu đi xuống.
Đợi khoảng chừng mười phút, người hầu đi xuống từ trên lầu như mong đợi.
Cố Mạn Tình nhìn khay trong tay người hầu: “Chị Vương, em gái có uống tổ yến không?”
“Cô hai đã uống rồi.” Người hầu trả lời.
Nụ cười trên mặt Cố Mạn Tình càng ngày càng tươi hơn.
Đúng thật là quá tốt!
Cố Tử Yên uống hết tổ yến, xem ra nước bọt của cô ta cũng ngon đấy chứ.
Đợi thêm nửa tiếng nữa, Cố Mạn Tình ước tính đã gần đến giờ, lúc này cô ta mới buông điều khiển TV từ xa xuống, đứng dậy đi lên lầu.
Cô đến trước cửa phòng Cố Tử Yên, giơ tay lên gõ cửa: “Em gái, chị có thể vào không?”
Mặc dù cô ta đã đoán được Cố Tử Yên đã bất tỉnh do tác dụng của thuốc, nhưng để đề phòng khả năng ít ỏi có thể xảy ra, †ốt nhất vẫn nên chào hỏi một tiếng.
Nếu không cô ta trực tiếp đi vào nhưng Cố Tử Yên không ngủ thì sẽ rất khó xử, Cố Tử Yên chắc chắn sẽ nghi ngờ mục đích cô †a tự tiện vào phòng.
“Em gái?” Cố Mạn Tình lại gọi thêm một tiếng.
Bên trong cánh cửa không hề có động Tĩnh.
Sau khi Cố Mạn Tình chắc chắn rằng Cố Tử Yên thực sự đã ngủ mê man, lúc này mới yên tâm vặn cửa phòng bước vào.
Phòng của Cố Tử Yên và cô ta lớn như nhau, cách bài trí cũng tương tự.
Cố Mạn Tình nhìn sơ qua một chút, rồi không nhìn lại nữa, đi thẳng vào giường trong phòng.
Bước đến giường, Cố Tử Yên thực sự nằm trên giường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, như thể cô ta đang ngủ rất sâu.
Nhưng Cố Mạn Tình biết rằng Cố Tử Yên không phải ngủ sâu mà đang ở một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, bật mở chức năng ghi âm, nhẹ giọng hỏi: “Cố Tử Yên, ba tháng trước ở câu lạc bộ, là em tìm nhân viên tạp vụ hạ độc Bạch Dương sao?”
“.. Là tôi” Cố Tử Yên cau mày, đáp lại một cách yếu ớt.
Đôi tay của Cố Mạn Tình run lên vì phấn khích: “Tại sao em lại muốn hạ độc Bạch Dương?”