Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 543



CHƯƠNG 543

Lâm Diệc Hàng nhếch miệng lên cười châm chọc: “Tôi cảm thấy cô quá lo lắng rồi, Phó Kình Hiên cũng không yêu Bạch Dương, cậu ấy biết đứa bé trong bụng Bạch Dương là của mình, hôm nay cũng đến bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi Bạch Dương phẫu thuật, có thể thấy được cậu ấy cũng không thích đứa bé trong bụng Bạch Dương, cho nên những gì cô nghĩ sẽ không thể xảy ra”

“Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, đừng quên, trước đó tôi đã nói với anh, Kình Hiên thật sự yêu Bạch Dương.” Cố Tử Yên trầm giọng nói.

Trong mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên ánh sáng: “Hơn nữa tôi chưa từng hỏi cô vì sao cô lại kiêng dè với Bạch Dương? Bạch Dương và Phó Kình Hiên đã ly hôn, đồng thời nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng không có gì với Phó Kình Hiên, Phó Kình Hiên yêu Bạch Dương, nhưng cậu ấy không biết rõ, cho nên cũng sẽ không nối lại tình xưa với Bạch Dương, vậy rốt cuộc cô đang tại sợ hãi cái gì?”

Cố Tử Yên nghe vậy thì ánh mắt chột dạ lóe lên, có chút không vui nói: “Đây không phải là chuyện anh nên hỏi.”

Cô ta thay thế thân phận của Bạch Dương, giả mạo người bạn qua thư của Kình Hiên, cô ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, nhất là Kình Hiên và Lâm Diệc Hàng.

Nếu như cô ta nói ra, không ai biết Lâm Diệc Hàng có nghi ngờ chuyện cô ta cũng giả mạo ân nhân cứu mạng anh ta hay không.

“Thật sao, cô không nói thì thôi.” Lâm Diệc Hàng nhún vai, giống như thật sự không có hứng thú.

Cố Tử Yên vừa định thở phào thì nghe thấy Lâm Diệc Hàng lại hỏi: “Đúng rồi, Tử Yên, cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lúc nào không?”

Đáy mắt Cố Tử Yên đầy hoảng hốt: “Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Không có gì, tôi chỉ nhớ lại chuyện cũ mà thôi.” Lâm Diệc Hàng cầm ly trà lên uống một ngụm, cười nói.

Trong lòng Cố Tử Yên tức giận muốn chết.

Một người đàn ông lại tự nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Đầu óc có bị bệnh không!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cố Tử Yên vẫn nở nụ cười, mở miệng trả lời: “Đương nhiên là lúc tôi cứu anh rồi.”

Ngón tay Lâm Diệc Hàng khẽ gõ mặt bàn, không nói tiếp.

Trong lòng Cố Tử Yên lo lắng, suýt nữa không duy trì được nụ cười trên mặt.

Cô ta nắm chặt tay lại, đè xuống sự bối rối trong lòng, cố gắng làm cho giọng của mình tự nhiên: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Bảy năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh ta rất hào hứng nói cho cô ta, cuối cùng anh ta cũng tìm thấy cô ta.

Lúc đó cô ta tỏ vẻ không biết anh ta, anh ta nói không biết cũng không sao, dù sao đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, vậy chắc chắn lần đầu tiên gặp mặt là lúc ân nhân thật sự của anh ta cứu anh ta rồi, cho nên cô ta không thể trả lời sai được.

Lâm Diệc Hàng bỗng nhiên cười: “Đương nhiên là đúng, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là khi cô cứu tôi.”

Anh ta cố tình nhấn mạnh hai chữ cứu tôi.

Cố Tử Yên không nghe ra được điều khác thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, Lâm Diệc Hàng lại nói: “Vậy cô còn nhớ cô cứu tôi ở đâu không?”

Cố Tử Yên vừa thả lỏng, lúc này lại căng thẳng, tức giận muốn giết người.

Nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi càng nhiều hơn.

Anh ta có ý gì? Làm sao đột nhiên hỏi chuyện này?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.