Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1571



Chương 1571

Nhìn dáng vẻ sa sút của Bạch Dương, Lâm Diệc Hàng phất tay: “Phải chuẩn bị tốt tâm lý. Dẫu sao chuyện tái hợp cũng không phải chuyện đùa.”

“Đúng vậy.” Bạch Dương gật đầu.

Lâm Diệc Hàng dừng bước: “Được rồi, đi nào.

Bạch Dương cũng dừng bước lại, ngẩng đầu lên thì trông thấy ba chữ “Khoan sản phụ” to đùng. Cô xoa xoa mặt, vội xốc lại tinh thần rồi nhấc chân bước vào.

Lâm Diệc Hàng theo sau, lúc trở ra, anh ta nói gì đó với một bác sĩ.

Bác sĩ kia khẽ gật đầu rồi nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, mời cô theo tôi, tôi dẫn cô đi làm kiểm tra.”

“Vâng, làm phiền bác sĩ.” Bạch Dương cũng không từ chối, cô đi theo người nọ.

Lâm Diệc Hàng ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ kia.

Đợi nửa tiếng, bác sĩ kia và Bạch Dương đi ra.

Lâm Diệc Hàng nhìn bác sĩ: “Cô ấy khôi phục thế nào?”

“Khôi phục tốt lắm, có thể bắt đầu giai đoạn điều trị.” Bác sĩ đưa bản báo cáo kiểm tra ra.

Lâm Diệc Hàng nhận lấy lật xem qua rồi khép lại: “Vậy cô kê cho cô ấy thuốc đi.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống rồi cầm giấy bút ghi đơn thuốc.

Bạch Dương ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đeo túi xách lên: ‘Hôm nay cảm ơn anh”

“Không có gì.’ Lâm Diệc Hàng khẽ đẩy mắt kính, nhìn cô rồi nói tiếp: “Tiếp theo nhớ uống thuốc cho đúng giờ, mau sớm hồi phục một chút. Cơ thể vẫn chưa khỏe hoàn †oàn đâu nên đừng ở gần Phó Kình Hiên, không thì lại có em bé đấy.”

Nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đỏ bừng lên: “Bác sĩ Lâm, anh nói gì thế? Ai nói muốn có em bé thế?”

“Cô và Phó Kình Hiên đó.” Lâm Diệc Hàng vuốt dao phẫu thuật, dáng vẻ rất nhàn nhã thảnh thơi đáp lời cô: “Tuy cô và Phó Kình Hiên còn chưa tái hợp nhưng nhìn thái độ của cô thì đoán chừng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. thế nên tôi mới đánh tiếng trước với cô, lúc hai người làm thì nhớ dùng biện pháp an toàn, trong hai năm tới, cô không thích hợp mang thai đâu.”

“.” Khóe môi Bạch Dương run rẩy, mệt tim ngẩng đầu nhìn trời, chẳng buồn nói gì nữa.

Cô nhận ra rằng cứ tiếp tục bàn đề tài này với anh ta.

Thì nó sẽ mãi không chấm dứt. Vậy chẳng bằng không nhắc đến nữa, qua một lát sẽ kết thúc thôi.

Quả nhiên, không thấy Bạch Dương nói gì, Lâm Diệc Hàng cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Anh ta cầm đơn thuốc của bác Sĩ rồi đưa cho cô: “Đây chính là đơn thuốc điều trị tiếp theo của cô, lát ra hiệu thuốc lấy thuốc.”

“Được.” Bạch Dương nhận tờ giấy, đánh mắt nhìn qua rồi cẩn thận cất vào: “Vậy tôi đi lấy thuốc trước đây, lát nữa còn có cuộc họp.

“Đi đi, không tiễn nhé, tôi cũng phải đi làm phẫu thuật ngay đây.’ Lâm Diệc Hàng đánh mắt nhìn đồng hồ.

Bạch Dương gật đầu: ‘Ừ, hẹn gặp lại.”

Dứt lời, cô xoay người bước ra khỏi văn phòng.

Đi vào trong bãi đỗ xe của bệnh viện, Bạch Dương so hóa đơn với đơn thuốc rồi vò đi, ném vào thùng rác, sau đó lên xe, đi khỏi.

Cô vừa mới đi khuất thì Cố Mạn Tình lập †ức chui từ một góc xó xỉnh đi ra, tiến thẳng về phía thùng rác. Cô ta nhíu mày, nén cơn buồn nôn, quay người lại rồi thò †ay nhặt đồ Bạch Dương vừa ném, mở ra xem.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.