Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1540



CHƯƠNG 1540

Nói đến đây, cô ta lau nước mắt, thế mà lại bật khóc.

Phó Kình Hiên kinh ngạc nhìn về phía Bạch Dương, dường như đang hỏi, em còn làm chuyện này sao?

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mấp máy, không nói gì, thừa nhận mình quả thật đã ấn Bạch Viện vào bồn nước.

Lần này cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu tại sao cô lại ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy.

Hóa ra là đi thu dọn rác rưởi à.

Phó Kình Hiên thu mắt về rồi lại nhìn về phía Bạch Viện: “Nếu Bạch Dương đã đối xử với cô như vậy thì nhất định là cô đã làm sai chuyện gì chọc giận cô ấy. Chứ cô ấy tốt bụng như vậy, sao có thể làm thế được?”

Khóe môi Bạch Dương nhếch lên, bị lời này của anh chọc cười.

“Hả?” Nghe vậy, tiếng khóc của Bạch Viện khựng lại, khó hiểu thốt lên.

Cô ta nhìn Phó Kình Hiên với vẻ khó tin.

Trông cô ta rõ ràng là không thể tin nổi anh lại có thể bảo vệ Bạch Dương tới trình độ này.

Người bình thường nghe thấy bạn gái của mình phách lối như thế, còn ấn người khác vào bồn nước thì đều sẽ cảm thấy bạn gái mình ác độc, sinh ra cảm giác không hài lòng.

Ví dụ như Lý Tân Vinh vậy.

Tại sao đến lượt người đàn ông này thì lại khác chứ?

Anh dị biệt khác người quá vậy?

Nhưng cũng chính vì sự bao che khuyết điểm, bảo vệ không hề có giới hạn này của Phó Kình Hiên lại càng khiến Bạch Viện động lòng, trong lòng cũng càng kiên định hơn, nhất định phải ly gián quan hệ giữa anh và Bạch Dương rồi đoạt lấy anh cho bằng được.

Tóm lại, chỉ cần là đồ của Bạch Dương thì cô ta đều phải cướp hết!

Nghĩ đến đây, Bạch Viện lại mở miệng: “Không phải đâu anh à, tôi không làm gì sai cả, tôi chỉ…”

“Đủ rồi!” Phó Kình Hiên không kiên nhẫn quát khẽ: “Cô khỏi cần nói với tôi điều gì khác. Tôi cũng đâu quen biết cô, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói chứ không phải tin vào hai mắt của mình?

Bạch Dương là người thế nào, chẳng lẽ tôi không nhìn ra được chắc? Cần cô tới nói à? Cô nói Bạch Dương bắt nạt cô từ nhỏ, nhưng sao tôi lại nghe nói, cô mới là người bắt nạt cô ấy từ nhỏ vậy?”

“Không phải, tôi không như thế!” Mặt Bạch Viện biến sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Nhưng trong lòng cô ta lại đang vô cùng nghỉ ngờ, làm sao anh biết được?

Là Bạch Dương nói cho anh biết ư?

Không đúng, anh nói anh không biết cô ta, vậy nên sao Bạch Dương có thể nói với anh về chuyện có liên quan tới cô ta được chứ?

“Trong lòng cô tự rõ bản thân có hay không.” Phó Kình Hiên trấn an nhéo tay Bạch Dương, sau đó nói: “Trước kia cô ức hiếp Bạch Dương, tôi không giúp được cô ấy, nhưng nếu sau này cô còn dám ức hiếp cô ấy, vậy cô tự cân nhắc xem thủ đoạn của mình có đủ cứng hay không đi. Còn nữa, cô luôn miệng nói xấu Bạch Dương, miêu tả Bạch Dương thành một người phụ nữ độc ác. Nhưng chắc cô đã quên, cô và Bạch Dương là chị em, cắt đứt xương cốt còn nối liền gân mà, một người bịa đặt bôi nhọ chị ruột của mình trước mặt người ngoài, cô thật sự nghĩ người ta không nhìn ra cô là loại người gì ư?”

“Anh… anh…”

“Tôi thế nào?” Phó Kình Hiên lại ngắt lời cô ta lần nữa: “Cô cho là tôi không biết cô nói những lời này bôi đen Bạch Dương là vì nguyên nhân gì ư? Đơn giản chỉ muốn bôi đen hình tượng của Bạch Dương trong lòng tôi, làm vị trí của cô ấy trong lòng tôi †uột dốc không phanh đúng không? Ha, người đàn ông nào có thể nhìn trúng loại phụ nữ vừa ngu dốt vừa độc mồm như cô đều bị chập mạch hết.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.