Dứt lời, mấy người Đoàn Hựu Đình bỗng tức đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng lại không làm gì được.
Dù sao, những gì cô nói đều là sự thật. Cô là cổ đông lớn nhất, dù hiện tại đang nắm chức vụ phó tổng giám đốc nhưng vẫn có nhiều đặc quyền hơn họ.
Dù họ có không hài lòng thì cũng đành phải chịu.
Bạch Dương nhìn sắc mặt khó coi của Đoàn Hựu Đình, thầm cười mỉa trong lòng.
Chỉ có thế mà cũng muốn gây chuyện với cô, đúng là không biết nặng nhẹ.
Bạch Dương lạnh lùng thu lại tầm mắt, sau đó nhìn về phía Lục Khởi ngồi cách đó không xa.
Lục Khởi đang cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Nhưng Bạch Dương có thể cảm giác được anh ta đang mất tập trung. Cô không khỏi thở dài, sau đó kéo ghế ngồi xuống: “Được rồi, bắt đầu cuộc họp thôi.”
“Vâng” Mọi người đáp lại, mở tài liệu trước mặt ra.
Cuộc họp này kéo dài suốt hai tiếng mới kết thúc.
Đoàn Hựu Đình dẫn theo người của mình rời đi trước.
Nhưng Bạch Dương vẫn ngồi yên ở ghế của mình, hoàn toàn không có ý định thu dọn đồ đứng dậy rời đi.
Cô lùi về phía sau, dựa lưng lên ghế, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lục Khởi.
Lúc này, Lục Khởi đang thu dọn đồ đạc của mình, anh ta làm xong đứng dậy định rời đi.
Bạch Dương vội gọi anh ta lại: “A Khởi, chờ đã”
Lục Khởi dừng bước, quay đầu nhìn sang cô, trên mặt đã không còn dáng vẻ tươi cười như ngày thường đối diện với cô nữa, chỉ còn lại vẻ hờ hững: “Em có chuyện gì không?”
Quả nhiên, anh ta đã tuân thủ lời hứa, không gọi cô là cục cưng nữa.
Nếu là trước đây, anh ta chắc chắn sẽ thêm hai chữ ‘cục cưng’ ở đằng trước câu này.
Bạch Dương cũng đứng dậy: “Chúng ta trò chuyện một lát, được chứ?”