Đương nhiên, nếu cuối cùng Đoàn Hựu Đình thật sự chạm vào điểm mấu chốt của cô, cô cũng sẽ không chịu đựng ông ta nữa.
Làm cổ đông lớn nhất, cô có rất nhiều cách để Đoàn Hựu Đình rời khỏi Thiên Thịnh.
Lục Khởi cười: “Hai người kia, năm đó Thiên Thịnh và nhà họ Bạch vừa xảy ra chuyện đã bỏ chạy, bây giờ Thiên Thịnh tốt hơn rồi mới quay về kiếm lợi, đúng là mặt dày vô liêm sỉ.”
“Đối với người không có tâm mà nói, mặt mũi có là gì, lợi ích mới là quan trọng, bây giờ anh nghĩ họ đã trở về từ khi nào và đã trở về được bao lâu rồi.” Bạch Dương cau mày, bắt đầu trầm tư.
Nếu vừa trở về, thì có thể hai mẹ con này sẽ gây chuyện tiếp.
Nhưng nếu đã trở về từ lâu thì họ đang ở đâu, sao lâu rồi vẫn chưa tìm đến cửa?
“Hay là chúng ta tìm người điều tra đi?” Lục Khởi đề nghị.
Bạch Dương gật đầu: “Đương nhiên, nhất định phải điều tra, không điều tra họ cho rõ ràng thì em sẽ không yên tâm.”
Dù sao bây giờ hai mẹ con Bạch Viện cũng đang ở nơi tối tăm, còn cô ở chỗ sáng.
Nếu A Khởi không phải đột nhiên nhìn thấy Bạch Viện, thì bây giờ cô cũng không biết Bạch Viện đã trở về Hải Thành.
Nói không chừng mẹ con Bạch Viện đột nhiên làm gì cô, cô cũng không kịp phản ứng.
Vậy nên bây giờ cô đã biết hai mẹ con họ quay lại rồi, đương nhiên phải điều tra rõ tung tích của họ, nếu vậy thì dù hai mẹ con này muốn làm gì, cô cũng có thể dự phòng trước.
“Tìm ai điều tra? Thám tử vẫn là…”
“Tìm thám tử đi.” Bạch Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Bạch Viện xuất hiện ở gần Thiên Thịnh, có lẽ cô ta đến đây để tìm hiểu, nếu phái người của chúng ta đi điều tra, có thể sẽ bị Bạch Viện nhận ra, vậy vẫn nên tìm thám tử cho an toàn.”
“Em nói cũng đúng, để anh liên hệ cho, lát nữa trên đường về anh cũng đi qua một văn phòng, danh tiếng không tồi, nhân tiện vào đấy luôn.” Lục Khởi vừa rót ly nước cho mình vừa nói.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Vậy phiền anh, đúng rồi, sao anh lại đột nhiên đến đây?”
“Vì Đồng Khê.” Lục Khởi kéo ghế dựa qua ngồi xuống: “Cô ấy nói tâm trạng của em có hơi khác thường, nên mới lo lắng gọi anh đến đây xem rốt cuộc em bị làm sao.”
Nghe xong, Bạch Dương dở khóc dở cười: “Tâm trạng em có hơi không tốt lắm thôi, không ngờ lại bị cô ấy hiểu lầm em đã xảy ra chuyện.”
“Cô ấy cũng chỉ quan tâm em thôi.” Lục Khởi nói.
Bạch Dương gật đầu: “Em biết, vậy nên em rất cảm động.”
“Bảo bối, em thật sự không sao à?” Tuy cô nói chỉ là tâm trạng không tốt thôi, nhưng Lục Khởi vẫn có chút không yên tâm, nên nhìn cô hỏi một câu.
Bạch Dương hơi gật đầu: “Thật sự không sao.
“Vậy vì sao tâm trạng em không tốt?” Lục Khởi lại hỏi.
Bạch Dương xoa xoa huyệt Thái Dương: “Cũng không có gì, chỉ cảm thấy bị người †a đùa giốn, nên trong lòng không vui.”
“Ai?” Lục Khởi tò mò thò lại gần.
Trước mắt Bạch Dương hiện lên gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Phó Kình Hiên, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt.