Phó Kình Hiên một lần nữa đặt tay vào trong túi quần: “Không có gì, tôi chỉ không muốn em xảy ra chuyện ở đây thôi, như vậy Phó thị tôi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Bạch Dương mở to hai mắt, không thể tin nhìn anh.
Cho nên anh vừa mới kéo cô một chính là không muốn Phó thị chịu trách nhiệm, cũng không phải bởi vì sợ cô gặp chuyện không may nên mới cứu cô?
Bạch Dương cắn môi: “Tôi biết rồi, có điều dù sao anh cũng đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp lại anh cả ân cứu mạng lần trước nữa.”
“Tùy em.” Phó Kình Hiên nói ra hai chữ rồi không nói nữa, xoay người lại, nhìn trợ lý Trương cách đó không xa, hơn nữa chủ xe còn liên tục cúi đầu.
Trợ lý Trương gật đầu: “Đã xong tổng giám đốc, tôi lập tức trở về.”
Nói xong, anh ta lại nói gì đó với chủ xe kia, lúc này mới xoay người trở về.
“Phó tổng, chủ xe kia chỉ là một nhân viên bình thường trong bộ phận kế hoạch, bởi vì anh ta tăng tốc, hơn nữa còn không bấm còi cho nên tôi vừa nấy đã sai người bên kia đuổi việc anh ta, đồng thời tôi cũng liên lạc với bộ phận quản lý bên kia, bên kia nói rằng sẽ tạm thời thu hồi giấy phép lái xe của anh ấy.” Trợ lý Trương dừng lại trước mặt Phó Kình Hiên, nói ra hình phạt dành cho chủ xe kia.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: ‘Đi thôi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó thay anh mở cửa xe ở ghế sau.
Phó Kình Hiên khom lưng ngồi vào.
Trợ lý Trương đóng cửa xe lại, sau đó quay đầu nói với Bạch Dương: “Cô Bạch, vậy chúng tôi đi trước.”
“Được.’ Bạch Dương khẽ mím môi, sau đó lui về phía sau, nhường vị trí cho xe.