Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1256



Chương 1256

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, em cũng không biết khi nào sẽ về, không thể bắt anh chờ mãi được, anh mau về đi.”

“Được rồi” Lục Khởi nhún vai, định đóng cửa kính xe lại.

Rồi bỗng nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó, lại hạ cửa kính vừa mới đóng được một nửa xuống, sau đó gọi với theo bóng lưng đang bước vào bệnh viện của Bạch Dương: “Bảo bối, chờ chút.”

“Gì thế?” Cô dừng bước, quay đầu lại.

Lục Khởi trả lời: ‘Lúc trước mẹ anh bảo nếu em rảnh thì tới gặp bà ấy một chuyến, em còn nhớ không?”

Cô gật đầu: “Tất nhiên, nhưng lúc ấy mắt em còn chưa lành, định chờ khỏi hẳn mới đi gặp bác ấy.”

“Bây giờ mắt em đã khỏi rồi, thế em định khi nào thì đi?” Anh ta hỏi.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát: “Ngày mai đi, tối mai em sẽ tới.”

“Được.” Lục Khởi làm động tác OK: “Vậy anh về nói với mẹ anh một tiếng.”

“Ừ, làm phiền anh nha A Khởi!” Bạch Dương mỉm cười.

Lục Khởi xua tay: “Chuyện nhỏ, anh đi trước đây, em cũng đừng ở bệnh viện quá lâu, thăm Phó Kình Hiên xong thì mau trở về đi đấy”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi đóng cửa sổ xe lại rồi lái đi mất.

Bạch Dương đứng ở ven đường nhìn theo chiếc xe dần rời xa, mãi đến khi không trông thấy nữa, cô mới đi vào cổng bệnh viện.

Vừa bước vào đại sảnh, cô đã nhìn thấy Lâm Diệc Hàng đang dẫn một bệnh nhân đi về hướng khác.

Lâm Diệc Hàng cũng nhìn thấy cô, sau khi nói gì đó với bệnh nhân kia, anh ta nhấc chân đi tới chỗ cô: “Ồ, quay lại rồi à?”

“Quay lại rồi đây.” Bạch Dương mỉm cười trả lời.

Hai tay Lâm Diệc Hàng đút trong túi áo blouse trắng: “Thắt lưng sao rồi?”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn hơi cử động một tí là đau nữa.” Bạch Dương trở †ay sờ lưng rồi nói.

“Vậy thì tốt.” Anh ta gật đầu hài lòng, sau đó lại hỏi: “Em đến thăm Phó Kình Hiên à?”

“Ừ, nếu không tôi cũng chẳng tới.” Bạch Dương gật đầu.

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Vậy em đi đi, giờ chắc anh ta vừa mới kiểm tra xong, vẫn còn chưa ngủ đâu.”

“Ừ, thế tôi tới đó đây.” Bạch Dương vẫy tay, kéo vali đến chỗ thang máy.

Lâm Diệc Hàng nhìn theo bóng lưng cô, cũng trở lại bên cạnh người bệnh.

Người bệnh là một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, cũng là bệnh nhân nội trú của anh ta, rất thân với Lâm Diệc Hàng. Thấy anh ta quay lại, ông ấy cười tửm tỉm hỏi: “Bác sĩ Lâm, đó là bạn gái của cậu hả?”

“Không phải.” Lâm Diệc Hàng lắc đầu.

Ông cụ vẫn chưa chịu thua: “Vậy chắc là cô gái cậu thích?”

Anh ta cười: “Cũng không phải, là ân nhân.”

Sao một quái vật như anh ta có thể hiểu Tình cảm là gì chứ!

Dù có hiểu, cũng sẽ không yêu bất cứ ai.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.