Phó Kình Hiên không nén được lửa giận trong lòng, cứ thể vung tay đấm thẳng vào chiếc xe van.
Vì dùng sức quá mạnh nên cửa xe van bị anh đấm lõm vào một lỗ nhỏ.
Xe van vang lên tiếng còi cảnh báo vang dội, khiến những tài xế bị kẹt trước sau đều thò đầu ra khỏi cửa xe, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là tài xế trong chiếc xe đằng sau, nhìn thấy chiếc xe đang kêu là chiếc xe van khi nãy thì trong mắt lóe lên sự sợ hãi, trên mặt cũng lộ ra vẻ rối rắm và do dự.
Nhưng cuối cùng, sự rối rắm và do dự ấy đều bị sự nhiệt tình và lương thiện trong tim đánh bại.
Anh ta vẫy tay với Phó Kình Hiên: “Anh đẹp trai kia ơi.”
Phó Kình Hiên ngoái đầu nhìn sang: “Anh gọi tôi à?”
Tài xế gật đầu: “Anh trai, anh tới cứu người đúng không?”
Nghe thấy hai chữ cứu người.
Phó Kình Hiên hiểu ngay, có thể người tài xế này biết gì đó, vậy là anh vội đi tới, đứng ngoài cửa xe của tài xế đó, hỏi: “Sao anh biết tôi tới cứu người?”
“Tôi thấy vẻ mặt anh rất phẫn nộ, rất sốt ruột, nên tôi đoán anh tới cứu cô gái bị bọn buôn người kia dẫn đi.”
Hai chữ “cô gái” trong miệng tài xế giúp Phó Kình Hiên xác định đó chính là Bạch Dương.
Anh siết chặt nắm đấm, vội vàng hỏi: “Không sai. Tôi đến cứu cô ấy. Cô ấy là vợ tôi. Xin hỏi bọn họ đã dẫn cô ấy đi đâu rồi?”
Xe vẫn còn đây nhưng người không còn, sợ là tên Diệp Chí kia sợ anh đuổi kịp nên đã bỏ xe rời đi rồi.
Dù sao thì cũng không ai biết được tới khi nào con đường này mới được lưu thông bình thường lại.
“Tôi cũng không biết bọn chúng dẫn người đi đâu, nhưng tôi nhìn thấy bọn chúng đi đường kia kìa.” Tài xế chỉ hàng rào bảo hộ đã bị đám người Diệp Chí tháo ra.
Phó Kình Hiên ngoái đầu nhìn theo, sau khi nhìn thấy đường núi nhỏ sau hàng rào bảo hộ thì hơi híp mắt lại.
Con đường đó là đường đi lên ngọn núi phía trước.
Xem ra, bọn họ đã đi đường núi rồi.
“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh nhiều. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ báo đáp anh sau.” Nói xong, Phó Kình Hiên liếc nhìn biển số xe của tài xế này. Sau khi đã ghi nhớ, anh liền lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa dỡ hàng rào bảo hộ, đuổi theo đám Diệp Chí.
Không lâu sau đã có người nghe máy, giọng của Lương Triết truyền qua: “Tôi biết anh muốn nói gì. Bây giờ chúng tôi đang †ăng cường tín hiệu của dãy số kia. Vì sóng điện thoại trong núi quá yếu nên rất dễ bị cắt đứt, đợi tôi tăng cường tín hiệu rồi sẽ gửi lộ trình di chuyển của đám người Diệp Chí cho anh.”
Cậu ta biết đám người Diệp Chí bỏ xe đi đường núi, dù sao thì cậu ta cũng có thể thông qua điện thoại trong tay Diệp Chí để nghe nội dung bọn họ nói bất cứ lúc nào.
Phó Kình Hiên nghe Lương Triết nói như thế thì liền yên lòng, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Bởi vì anh đã đoán được Lương Triết là hacker.
Hơn nữa, cậu ta chính là gã hồ ly trước nay luôn giúp đỡ Bạch Dương.
Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại trong tay, nhanh chóng chạy lên núi.
Sau khi chạy một lát, điện thoại của anh rung lên.
Anh vội vàng dừng lại kiểm tra điện thoại thì nhìn thấy bản đồ lộ trình Lương Triết gửi, anh vội mở ra.