Dì Trương nghe thấy tiếng gọi mang theo sự hoảng sợ của Bạch Dương thì vội vàng phản ứng lại, xoay người nhìn sang Bạch Dương: “Cô Bạch, tôi ở đây.”
Tiếng của dì Trương giống như một liều thuốc an thần, lập tức khiến sự sợ hãi trong lòng cô Bạch mất sạch, cả người bình tĩnh lại.
Cô khẽ thở phào, sau đó có hơi bất mãn nói: “Dì Trương, dì vừa rồi đi đâu vậy?”
“Tôi không có đi đâu cả, chỉ là đang ngây người, xin lỗi cô Bạch.” Dì Trương xin lỗi.
Bạch Dương day mi tâm: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
“.. Èm”” Dì Trương gật đầu, trong lòng lại thở dài.
Xem ra cậu cả là không gặp được cô Bạch rồi.
Dì Trương đỡ Bạch Dương đi ra ngoài cửa lớn của bệnh viện.
Đi tới bên đường đỗ xe, dì Trương rút chìa khóa xe ra, nói với Bạch Dương: “Cô Bạch, cô đứng ở đây đừng nhúc nhích, tôi mở cửa xe.”
“Được.” Bạch Dương gật đầu.
Dì Trương ấn chìa khóa xe, mở khóa cửa xe, sau đó mở cửa hàng ghế sau ra.
Tuy nhiên vào lúc bà ta chuẩn bị đỡ Bạch Dương lên xe, một chiếc xe Van đột nhiên lao nhanh tới, dừng ở đằng sau hai người.
Cửa chiếc xe Van mở ra, hai người đàn ông cao to mặt không cảm xúc, cả người cơ bắp cuồn cuộn, nhìn thoáng qua là biết không phải người tốt đã từ bên trong bước xuống, một trái một phải bắt lấy Bạch Dương, bịt miệng cô lôi vào trong xe Van.
Biến cố này không những dọa đơ dì Trương, cũng dọa người đi đường.
Bởi vì bọn họ trước giờ chỉ nhìn thấy bắt cóc trên phim, đâu từng nhìn thấy phiên bản thực, còn là ở nơi công cộng như này, quang minh chính đại bắt cóc.
Nhất thời, mọi người đi đường đều dừng bước chân, nhìn cảnh bắt cóc này.
Mà Bạch Dương là người bị cắt cóc, cả người đều đơ ra, sắc mặt tái mét, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Là ai?
Là ai muốn bắt cóc cô?
Nghi vấn này rõ ràng không có được đáp án, Bạch Dương cũng không tiếp tục nghĩ nữa, bởi vì cô còn chưa kịp nghĩ thì đã bị mang đi rồi, không nghĩ làm sao thoát ra mà nghĩ là ai bắt cóc cô.
“Ư ư ư..” Miệng của Bạch Dương bị bịt lại, không nói được thành lời, chỉ có thể trợn hai mắt, không ngừng giấy giụa, muốn từ trong tay của hai người đang cao lớn thoát ra.
Nhưng cô giấy giụa đến mức cả người kiệt sức, hai mắt và cả gương mặt đỏ hết lên cũng không thể khiến hai người đàn ông cao lớn nới lỏng tay.
Hết cách, Bạch Dương chỉ có thể không ngừng kêu ư ư ư với xung quanh, hy vọng dì Trương cứu cô.
Dì Trương nghe thấy lời cầu cứu của Bạch Dương, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn sững sờ, vội vàng hét lên: ‘Các người làm cái gì, mau buông cô Bạch ra, nếu không †ôi báo cảnh sát!”