Nhìn tình ý trong mắt của anh, trái tim không khỏi siết lại.
Chắc không phải là tặng cho con đàn bà Bạch Dương đó chứ?
Sự thật chứng minh, suy đoán của bà ta là đúng, Phó Kình Hiên mở miệng đáp: “Bạch Dương.”
Sắc mặt của Vu Y Cơ có hơi khó coi.
Quả nhiên là tặng cho con nhỏ đó.
Trước đó là Azure Heart, bây giờ lại là bộ trang sức đế vương xanh, con nhỏ đó dựa vào đâu chứ.
“Kình Hiên, đang yên đang lành, con tặng nó những cái này để làm cái gì?” Vu Y Cơ có hơi bất mãn nói.
Vẻ mặt của Phó Kình Hiên rất dửng dưng: “Con có lý do của con, được rồi mẹ, trả đồ cho con.”
Vu Y Cơ nhìn tay của anh chìa ra, lại nhìn bộ trang sức trong tay, trong lòng vô cùng không nỡ.
Bà ta vẫn là lần đầu tiên sờ được trang sức đắt tiền như vậy, đắt tiền hơn Azure Heart, mới sờ được một tí thì phải trả về, thật sự rất không muốn.
Nhưng bà ta không dám không làm theo, ngộ nhỡ bị bà già biết được, không chừng sẽ xử lý bà ta.
Căn môi, Vu Y Cơ vẫn không nỡ mà đóng chiếc hộp lại, cắn răng để chiếc hộp vào trong tay Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên đương nhiên nhìn ra sự không nỡ trong mắt Vu Y Cơ, sau khi nhận lấy rồi nói: “Mẹ thích bộ trang sức nào mẹ có thể tự mình đến trung tâm thương mại mua, sau đó con thanh toán cho mẹ.”
“.. Được.” Vụ Y Cơ miễn cưỡng mỉm cười, đáp ứng.
Bản thân đến trung tâm thương mại xem?
Trung tâm thương mại căn bản sẽ không trực tiếp bán trang sức có giá hàng trăm tỷ, bà ta xem cũng không mua được Azure Heart và bộ trang sức đế vương xanh trong tay anh.
Cho dù mua được, lão thái bà chắc chắn cũng sẽ nổi giận lôi đình, mắng bà ta hoang phí.
Dù sao bà ta nhìn rõ rồi, mẹ ruột Kình Hiên đeo trang sức đắt hơn nữa, lão thái bà cũng sẽ không nói gì, nhưng bà ta lại không được, ai kêu bà ta không có gia thế không có tài sản, cái ăn cái mặc đều là dùng tiền của nhà họ Phó.
Phó Kình Hiên không biết trong lòng Vu Y Cơ nghĩ cái gì, anh để chiếc hộp vào trong túi, cất bước rời khỏi Phó công quán.
Một tiếng sau, anh đến Vịnh Tiên Thủy, ấn chuông cửa của chung cư Bạch Dương.
Bạch Dương đang làm vật lý trị liệu cho mắt.
Dựa theo những gì Lâm Diệc Hàng nói, như vậy có hỗ trợ khôi phục cho mắt, cho nên cô mỗi ngày đều phải làm hai ba lần.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Bạch Dương để tay từ trên mắt xuống, ngoảnh đầu gọi về phía phòng bếp: “Dì Trương, có người đến rồi, làm phiền dì đi xem là ai.”
“Được cô Bạch, tôi đi ngay.” Dì Trương vội vàng đi từ trong bếp ra, lau nước trên tay vào tạp đề, đi ra mở cửa.
Nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, dì Trương kinh ngạc gọi một tiếng: “Cậu cải”
“Suyt!” Phó Kình Hiên làm một động tác nhỏ tiếng.
Dì Trương lúc này mới phản ứng lại, bản thân vô thức gọi cậu cả, vội vàng bịt miệng lại, đè thấp giọng hỏi: “Cậu sao lại tới rồi?”
“Tìm Bạch Dương có chút chuyện, cô ấy đâu?” Phó Kình Hiên nhìn đằng sau bà ta.
Dì Trương chỉ vào phòng khách: “Ngồi trên sô pha, cậu cả, cậu đợi chút, tôi đi xem ý kiến của cô Bạch.”
Bà ta ngoảnh đầu, hỏi về phía trong phòng: “Cô Bạch, là cậu Phó tới, muốn mời cậu ấy vào không?”