“Ông ta không phải là ba ruột của cô Bạch hay sao?” Trợ lý Trương nói.
Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không cần, nếu Bạch Dương ra tay với Cố Việt Bân, nguy hại tới tính mạng của Cố Việt Bân đương nhiên phải giúp, nhưng đây là bản thân Cố Việt Bân mắc bệnh, không cần thiết phải giúp, hơn nữa nếu Cố Việt Bân chết như vậy, có lẽ là một chuyện tốt.”
Lúc đó, Bạch Dương thật sự không cần biết cô là con gái của nhà họ Gố rồi.
Mà thù hận của Bạch Dương đối với nhà họ Cố, có lẽ sẽ theo cái chết của Cố Việt Bân mà biến mất từ đó, từ giờ về sau, cũng không cần sống trong đau khổ của thù hận nữa.
“Nói cũng đúng.” Trợ lý Trương gật đầu, cảm thấy có lý.
Sau đó, anh ta đảo mắt, lại hỏi: “Vậy hay là chúng ra ra tay ngăn cản nguồn thận thích hợp với Cố Việt Bân? Nếu như vậy, Cố Việt Bân không phải có thể chết nhanh hơn hay sao?”
Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn anh ta: “Cậu thật là thông minh nha.”
Trợ lý Trương cười he he: “Sếp Phó quá khen rồi.”
“Tôi khen cậu sao?” Phó Kình Hiên mặt 7⁄11 mày sa sâm.
Trợ lý Trương biết anh tức giận rồi, cũng không cợt nhả nữa, vội vàng thu lại biểu cảm, trở nên nghiêm túc: “Xin lỗi Sếp Phó, tôi nói sai lời.”
Nghe thấy lời xin lỗi của anh ta, Phó Kình Hiên lúc này mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Tuy tôi quả thật rất muốn Cố Việt Bân chết sớm, nhưng tôi không thể ra tay thật sự cắt đứt hy vọng cầu sống của ông †a, ông ta dù sao cũng là ba của Bạch Dương, cho nên tôi nếu làm như vậy thật, sẽ đồng nghĩa với việc giết ba của cô ấy, cậu hiểu không?”
“Tôi biết rồi Sếp Phó.” Trợ lý Trương vội vàng đáp lại.
Đúng vậy, Sếp Phó còn đang theo đuổi cô Bạch, nếu Sếp Phó thật sự gián tiếp hại chết Cố Việt Bân.
Nếu cô Bạch biết, chắc chắn càng sẽ không tha thứ cho Sếp Phó.
Cho dù cô Bạch cũng hận Cố Việt Bân, nhưng ai kêu Cố Việt Bân là ba ruột của nghĩ như nào?
Cho nên chuyện này, Sếp Phó thật sự không thể nhúng tay.
“Thuận theo tự nhiên đi.” Ngón tay của Phó Kình Hiên gõ vào mặt bàn làm việc: “Nếu như Cố Việt Bân tìm được nguồn thận, vậy thì mạng của ông ta chưa đứt, không tìm được, cũng là số phận của ông ta, bất luận như nào, kế hoạch của chúng ta sẽ không ảnh hưởng, được rồi, cậu đi làm việc đi.”
“Được.” Trợ lý Trương gật đầu, xoay người rời khỏi phòng làm việc của anh.
Phó Kình Hiên cầm điện thoại lên, gọi cho Bạch Dương.
Bạch Dương lúc này vừa về đến Vịnh Tiên Thủy, vừa ngồi ở sô pha nghỉ ngơi.
Dì Trương ở bên cạnh gọt hoa quả cho cô, nghe thấy điện thoại của cô đổ chuông, nghiêng đầu liếc nhìn: “Cô Bạch, là cậu Phó gọi tới.”
Phó Kình Hiên?
Bạch Dương nhíu mày, anh sao lại gọi tới rồi?
“Cô Bạch, nghe không?” Dì Trương hỏi.
Bạch Dương do dự vài giây, cuối cùng gật đầu: “Nghe đi”
Nể tình Phó Kình Hiên ở đơn vị giám định đã giúp cô đối phó Cố Việt Bân, cuộc điện thoại này, cô không thể không nghe.