“Cảm ơn.” Bạch Dương đưa tay ra, muốn nhận lấy cốc nước ở trước mặt.
Nhưng cô không nhìn thấy, không biết cốc nước cụ thể ở đâu, chỉ có thể đưa tay ra cẩn thận thăm dò trong không khí ở trước mặt.
Nhìn thấy cảnh này, Phó Kình Hiên khẽ cười, sau đó nắm lấy tay cô.
Bạch Dương giật mình: “Anh làm cái gì vậy?”
Cô theo bản năng muốn rút tay về.
Nhưng Phó Kình Hiên nắm rất chặt, cô rút hai cái không rút ra được, không khỏi cau mày.
“Đừng cử động!” Phó Kình Hiên khẽ nói: “Em mà vừa cử động, cốc nước trong tay †ôi cũng lắc lư theo, lát nữa sẽ chảy ra ngoài đó.”
“Vậy anh buông ra.” Bạch Dương mím môi nói.
Phó Kình Hiên đặt cốc nước vào bàn tay của cô mà đang bị mình nắm: “Cầm lấy, đừng làm đổ.”
Anh buông tay cô ra.
Bạch Dương hừ một tiếng: “Không có đâu, anh nghĩ tôi là trẻ con hả.”
Phó Kình Hiên cong môi, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: “Ừ, em không phải trẻ con.
Nhưng trong lòng anh, cô từ đầu đến cuối vẫn là đứa bé ngày trước, sẽ viết tất cả mọi chuyện vào thư, nói cho anh biết.
“Em cứ uống thong thả, anh đi ra ngoài gọi điện thoại.” Phó Kình Hiên đứng dậy, lấy điện thoại ra nói.
Bạch Dương cúi đầu uống nước, khẽ ừ một tiếng.
Phó Kình Hiên cầm điện thoại đi ra khỏi phòng nghỉ, sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám, gọi điện thoại cho trợ lý Trương.
“sếp Phó.” Giọng nói của trợ lý Trương †ruyền đến.
Phó Kình Hiên dựa vào tường: “Điều tra xem Trình Minh Viễn đi đến cơ sở giám định nào, đưa số điện thoại của người phụ trách cơ sở giám định đấy cho tôi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.
Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, móc một hộp thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ra, châm thuốc, sau khi hít một hơi, kẹp ở giữa ngón tay.
Khói thuốc bay lên, che đi khuôn mặt của anh, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt.
Anh cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Anh chỉ biết, anh không muốn để Bạch Dương sau khi biết được sự thật trở nên đau khổ không thôi.
Cô không nên trải qua bất kỳ sự đau khổ nào nữa.
Chỉ mong, anh không làm sai…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Gảy tàn thuốc, kết quả điều tra của trợ lý Trương liên tục gửi đến.
Phó Kình Hiên lần lượt liên lạc với những cơ sở giám định kia, đạt được giao kèo với bên kia.
Sau đó, anh cất điện thoại đi, trở lại phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình dì Trương, Phó Kình Hiên không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Dương, vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc, vội vàng hỏi: “Bạch Dương đâu?”
“Cô Bạch đang ở trong nhà vệ sinh.” Dì Trương chỉ về phía nhà vệ sinh.
Phó Kình Hiên nhìn sang, nhìn thấy cửa nhà vệ sinh đóng chặt, khẽ thở phào nhẹ nhõm.