Ở kia, Phó Kình Hiên đã mở tài liệu ra, lật ra sau, thẳng đến trang cuối cùng, khi nhìn thấy dòng chữ “mối quan hệ huyết thống đã được thiết lập”, bàn tay cầm tài liệu bỗng nhiên siết chặt: “Quả nhiên…”
Bạch Dương thực sự là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân.
Mặc dù đã xác nhận từ trước, nhưng anh chưa làm giám định ADN giữa Bạch Dương và vợ chồng Cố Việt Bân, trong lòng anh vẫn nuôi một tia hy vọng.
Anh hy vọng là Bạch Dương không phải, nếu như vậy thì khi Bạch Dương biết hết mọi chuyện, sẽ không phải đau khổ.
Tuy nhiên, thực tế lại phũ phàng như thế, cuối cùng cô lại trở thành con gái của vợ chồng Cố Việt Bân.
Nghĩ đến mối hận thù sâu sắc giữa Bạch Dương và vợ chồng Cố Việt Bân, nếu bây giờ Bạch Dương biết thân phận thật của mình, thì với tính cách của cô ấy, nói không chừng sẽ làm chuyện dại dột.
Cố Việt Bân đã đánh cắp công nghệ của Thiên Thịnh, ép các kỹ thuật viên của Thiên Thịnh vào đường cùng, suýt khiến Thiên Thịnh phá sản. Thậm chí, 6 năm trước, cái chết của Bạch Hạo cũng có thể liên quan đến Cố Việt Bân. Mối hận này khiến Bạch Dương hận Cố Việt Bân sâu sắc. Trong lòng hận không thể để Cố Việt Bân xuống địa ngục để đền tội cho Bạch Hạo.
Tuy nhiên, một khi Bạch Dương biết Cố Việt Bân là cha ruột của mình, thân phận của cô ấy sẽ thay đổi từ con gái của Bạch Hạo thành con gái của kẻ thù của Bạch Hạo, bị kẹp giữa nhà họ Bạch và nhà họ Cố, không còn nghi ngờ gì cô ấy chắc chắn là người đau đớn nhất.
Vì cô ấy không thể và không có cách nào ra tay với cha ruột của mình, nên cô định sẵn sẽ không bao giờ báo thù được mối thù với nhà họ Cố, vì vậy cuối cùng cô ấy sẽ chọn cách kết liễu bản thân để thay mặt Cố Việt Bân đền tội cho Bạch Hạo.
“Kết quả là gì?” Bạch Dương và Trình Minh Viễn không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, mở miệng hỏi Phó Kình Hiên hơi cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Trình Minh Viễn tặc lưỡi bước tới: “Đưa cho tôi, tôi xem thử kết quả là gì.”
Ở phía đối diện, vợ chồng Cố Việt Bân cũng muốn xem, nhưng vì tài liệu nằm trong tay Phó Kình Hiên nên họ không dám chộp lấy, chỉ có thể cáu kỉnh chờ đợi.
Nhưng không ngờ, tài liệu cuối cùng lại rơi vào tay Trình Minh Viễn.
Về phần Trình Minh Viễn, họ cũng không dám xúc phạm anh.
Chỉ có khóe miệng Cố Mạn Tình đứng sau lưng họ là nhếch lên, cô ta không quá tò mò về tài liệu, bởi vì cô ta đã biết kết quả.
Ở đăng kia, Trình Minh Viễn cầm lấy tài liệu từ trong tay Phó Kình Hiên, nhìn thẳng vào †rang cuối cùng.
Nhìn thấy kết quả trên đó hoàn toàn trái ngược với những gì anh ta nghĩ, Trình Minh Viễn biến sắc, anh ta không thể tin được nói: “Chuyện này làm sao có thểi”
Nghe những lời của anh ta, tim Bạch Dương đập thình thịch, một nỗi bất an cực lớn bao trùm lấy lòng cô.
Chuyện gì vậy?
Tại sao phản ứng của Trình Minh Viễn lại lớn như vậy?
“Dì Trương.” Bạch Dương nắm lấy tay vịn của xe lăn, hét lên một tiếng.
Dì Trương bước tới, ngồi xổm xuống: “Cô Bạch”
Bạch Dương quay đầu lại đối mặt với bà: “Dì Trương, dì vẫn luôn ở bên trong nên dì chắc chắn biết kết quả đúng không, kết quả thế nào?”