Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 47: Rơi vào suối hồi ức 3



Họp chợ Pulaties một năm chỉ diễn ra một lần, nổi tiếng là buổi lễ long trọng trên đại lục, chỉ kéo dài nửa tháng, dòng người đến lại vô cùng đông, hơn nữa năm nay, nghe nói có một đội thương nhân rời bến mang về thật nhiều kỳ trân dị bảo, lời đồn vừa tung ra liền hấp dẫn được rất nhiều quý tộc đến.

"Vấn đề là do thương đội đi biển, bọn họ mang về một đồ vật có vấn đề, hấp dẫn hai địch hủ cấp ác và hai mươi con địch hủ cấp hai cấp ba." Lard nói, "Hai ngày trước tôi phái đội kỵ sĩ thứ nhất đi, nhưng mà hiện tại bọn họ đã bị kẹt trong giới của một con địch hủ không biết danh tính, không liên lạc được, con trai của công tước đã đến Pulaties, một mực tạo áp lực cho thánh điện —— tôi đã thương lượng với Mocaros, hiện tại cậu đi cứu họ, có được không?"

Ánh mắt Ardo chợt lóe: "Con trai của công tước đã chết sao?"

Lard như cười như không nhìn hắn: "Ai biết được?"

"Tôi cần ngựa chạy nhanh nhất, quyền điều động đội kỵ sĩ thứ hai và thứ ba, mặc khác cần công tước đại nhân điều động một ít thân binh tham gia tìm kiếm cứu hộ, Pulaties quá lớn, thánh điện cũng không có nhiều người như vậy... Đặc biệt là khi chúng ta còn phải đối phó với hơn trăm con địch hủ bạo động." Khi Ardo nói "trên trăm con" còn đặc biệt nhấn mạnh, "Kỵ sĩ giáp nhẹ đi trước, bảo Carlos lập tức cho người mang theo nước tịnh hóa và thuốc, cho trị liệu sư đi cùng đội thứ tư theo sau tiếp trợ."

"Hoàn toàn có thể, tôi nghĩ công tước đại nhân cũng nguyện ý giúp đỡ một tay." Lard nói, tiếp theo gã dường như rất cảm khái, thậm chí có thâm ý nói vài lời với Ardo, "Tôi và Mocaros đều kỳ vọng rất cao ở cậu, cậu phải biết rằng, đối với cậu ở độ tuổi này, Kim chương không phải điểm cuối, nó chỉ là điểm khởi đầu mà thôi."

Những lời này đã kích thích hắn, Ardo dù trông như ông cụ non, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, trên người hắn vẫn còn mang sự kiêu ngạo quá lớn.

Nhìn chung cả lịch sử thánh điện, có mấy người tài năng có thể trong một tháng ngắn ngủi thông qua kỳ thực tập với hướng dẫn viên, lại trong không tới một năm chính thức đi làm nhiệm vụ đạt được Kim chương?

Đại giáo chủ Mocaros tự mình hướng dẫn hai học sinh —— là thiên tài trăm năm hiếm gặp của thánh điện, nhưng mà chỉ có Ardo biết, Carlos mới là thiên tài mang dòng máu quang minh thiên phú sinh ra đã có cùng với năng lực chú văn không ai sánh bằng, hắn không phải.

Trong thân thể hắn thậm chí còn chứ một dòng máu dơ bẩn lạnh như băng, nó theo hắn từ khi sinh ra đến khi hắn chết đi, cho hắn thời thơ ấu gian khổ, cũng cho hắn sự trưởng thành sớm hơn những thiếu niên ngây thơ trong sáng cùng trang lứa.

Nếu không phải năm đó ngài Mocaros nhất thời tâm huyết dâng trào nhận nuôi hắn, hắn sẽ biến thành cái dạng gì?

Có lẽ sớm đã chết... Lại có lẽ, biến thành một con quái vật người không ra người, địch hủ không ra địch hủ, quanh quẩn giữa nơi giao nhau của bóng tối và ánh sáng, chờ một người nào đó đến giết hoặc bị cắn nuốt?

Đứa trẻ đi ra từ đầm lầy càng sâu, lại càng khát vọng không khí ở trên cao, này cơ hồ đã trở thành cuộc sống trong thánh điện mười mấy năm, khắc sâu vào trong xương tủy Ardo, hắn không có gia tộc, không có thân phận, cũng không có đường lui, chỉ có tự tôn hư vô mờ mịt chậm rãi mày mòn thành thân xác yếu ớt mà cứng rắn, trở nên không gì cản nổi.

"Vâng, tôi biết rồi." Ardo nhìn như bình tĩnh nói với đại tư tế đương nhiệm Lard, "Thầy Mocaros sức khỏe thế nào?"

"Không được lạc quan lắm, khi tốt khi xấu," Lard dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Ardo nói, "Nói thật, Mocaros làm đại giáo chủ, thật sự không nên tự mình đến pháo đài cổ Tanger mạo hiểm —— cũng đã có tuổi rồi mà. Nếu, tôi nói là nếu như, đại giáo chủ lúc này nguyên khí đại thương, chủ nhân kế tiếp của quyền trượng là ai, chuyện này cậu đã nghĩ tới chưa?"

Ardo sửng sốt, sau đó khéo léo nói: "Tôi cũng không tán thành hành động lần này của thầy... Chỉ tiếc tôi là thợ săn, nếu năm đó học trị liệu, bây giờ còn có thể giúp đỡ một chút."

Lard có chút không đồng tình nhìn hắn: "Khiêm tốn là một đức tính tốt, nhưng mà cậu có biết cậu thật sự quá nội liễm hay không? Nói thật nha Rio, tôi không cảm thấy đây là ưu điểm."

Gã tuy rằng oán giận, nhưng giọng điệu lại vô cùng thân thiết, rõ ràng là bộ dáng trưởng bối ân cần.

Ardo cười cười, không tiếp lời hắn.

Lard quan sát hắn, phát hiện chung quy vẫn không thể khơi dậy trong người thanh niên này quá nhiều hứng thú, thoáng có chút thất bại —— thanh niên mười sáu tuổi người nào hắn không lừa một cái là xong, chỉ có người này khó đối phó như vậy... Chẳng lẽ bởi vì huyết thống địch hủ?

Gã quyết định không ngừng cố gắng: "Truyền nhân của Mocaros, tổng cộng cũng chỉ có hai người là cậu và Carlos, cậu cảm thấy y sẽ giao quyền trượng cho ai, tuy nói Carlos cũng vô cùng xuất sắc, nhưng mà tôi vô cùng cảm thấy vị trí kia nên để cậu tiếp nhận sẽ hợp lý hơn, cậu thấy có đúng không?"

Ardo lập tức cảnh giác dừng bước: "Loại chuyện này không thích hợp nói giỡn, ngài Lard. Thân phận và năng lực của tôi đều kém xa, cho dù thầy có bị mất trí, y cũng sẽ không qua loa giao thánh điện lại cho tôi."

Dường như Lard đã nhận được câu trả lời vừa ý, gã nhẹ nhàng vỗ vai Ardo: "Không, tin tôi đi, khuyết điểm hiện tại của cậu chỉ là chút thân phận, chuyện Pulaties lần này là cơ hội rèn luyện tốt đối với cậu, có biết không? Đừng làm cho tôi thất vọng, chàng trai trẻ."

Ánh mắt Ardo chợt lóe, vội vàng hành lễ với hắn, vội vàng rời khỏi —— lời Lard đánh trúng tâm sự sâu nhất trong lòng hắn, cho dù dưới sự đeo bám dai như đỉa của người nào đó mà chấp nhận tình cảm của đối phương, Ardo không thể không thừa nhận, tình cảm hắn dành cho Carlos vô cùng phức tạp.

Tiểu thiếu gia Floryte, sở hữu quang minh thiên phú... Ardo luôn cảm thấy mình và Carlos là hai thái cực trái ngược, cậu có được tất cả những thứ hắn không có, nhưng dường như lại không có ý tứ quý trọng những thứ đó —— lúc nhận danh hiệu Kim chương, Carlos thậm chí cũng lười tham dự, hoàn toàn không thèm để ý bị... Một người nghệ sĩ lưu lạc dụ dỗ chuồn ra ngoài chỉ để mua một túi gia vị ướp thịt nướng.

Tên của hai người họ luôn được nhắc đến cùng nhau, mọi người cũng thường hay bàn luận về tình cảm thân mật của hai thiếu niên tính tình khác nhau một trời một vực này, chính là... Ardo nhẹ nhàng nắm chặt tay, trong lòng hắn rõ ràng, hắn và Carlos chưa bao giờ có cùng một đẳng cấp.

Lard nhìn bóng dáng của Ardo, khóe miệng không kiềm được nhếch lên —— hạt giống đã gieo xuống, nó lớn lên bằng những ác ý và dã tâm... Tất cả bẫy đã giăng sẵn, đừng để tôi chờ lâu, người hỗn huyết quý giá.

Loại việc như tìm kiếm cứu hộ này, hiển nhiên không phải lần đầu Ardo làm, hắn làm đâu vào đấy, chu toàn trong việc điều động nhân thủ, xuất phát với tốc độ nhanh nhất. Nhưng mà lúc này không hiểu sao hắn có chút bất an, trong lòng có một thanh âm không ngừng nhắc nhở hắn "Ở trên xương bả vai, nơi đó có một thứ, lấy xuống, mau lấy xuống! Nó sẽ hại chết cậu đó!"

Lời này khiến Ardo đến khi lên ngựa rời thánh điện, còn theo bản năng phủi phủi sau lưng mình —— vai thiếu niên gọn gàng, cho dù còn đơn bạc, nhưng lại giống như đôi cánh chim ưng đang mở ra, chậm rãi bị năm tháng mày giũa thành rộng lớn đoan chính của đàn ông trưởng thành, huy hiệu Kim chương đeo trước ngực, cùng với vài lọn tóc rũ xuống trông thật chói mắt.

Trên người hắn sạch sẽ, cái gì cũng không có, Ardo cười tự giễu —— không biết đến tột cùng là hắn đang nghi thần nghi quỷ cái gì?

Ardo giơ cung tiễn treo trên vai lên cao, dây cung trên không trung ngưng tụ thành một luồng ánh sáng sắc bén, hạ chỉ lệnh với những người phía sau hắn: "Xuất phát!"

Lúc này chợ Pulaties đã biến thành địa ngục trần gian, mọi người vui vẻ từ ngàn dặm xa xôi đến, mang theo hàng hóa tham gia rốt cuộc hấp dẫn một đám ác ma đến từ địa ngục, chúng nó truy đuổi những miếng thịt tươi ngon, bổ nhào vào thân thể con người ngon miệng, mau chóng cắn một cái hay nhét những tính khí xấu xí vào trong cơ thể con người, trong tiếng tru tréo rút nội tạng con mồi ra.

Mọi người nhao nhao chạy trốn, thậm chí giẫm đạp lên nhau, sợ ngay sau đó người bị ăn mất tay chân chính là bản thân mình.

Ardo nhìn bản đồ địa hình bằng tốc độ cực nhanh, mệnh lệnh thứ nhất chính là dùng "dây cảm ứng" cột mọi người lại với nhau —— đây là một công cụ thường hay sử dụng khi đi vào đầm lầy hay sương mù dễ bị lạc đường, là dùng lông của một loại địch hủ kết thành, vô cùng mảnh, tự động dễ dàng dính lên da người, hai người ở hai đầu dây sẽ có chung ngũ quan lục cảm.

"Chúng ta bị cấm tự do hoạt động hả?" Một kỵ sĩ đội hai nghi ngờ, "Vậy làm sao có thể tìm kiếm cứu hộ những người bên trong?"

"Cứu hộ không phải là việc của chúng ta." Ardo lạnh lùng nói, "Con trai của công tước tự nhiên sẽ có hộ vệ đi cứu, nếu không lỡ như người ngoài như chúng ta nhận lầm người thì xong đời, có phải không? Nghe đây các vị, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta không phải là cứu người, mà là giết sạch địch hủ trong chợ Pulaties! Từ tây bắc đến đông nam, lưu lại một người ở ngoài chờ Floryte tiên sinh và đội thứ tư, nói cho cậu ấy biết hướng đi của chúng ta, cậu ấy sẽ biết phải làm thế nào."

Cho dù là kỵ sĩ tinh anh nhất, phân tán trong giới của nhiều địch hủ cấp ác ma, cũng sẽ bị rơi vào bẫy —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thời điểm họ đi vào không có dùng dây cảm ứng cột vào nhau, mang theo vũ khí đạp gót sắt hợp thành "đoàn kỵ sĩ".

Hai đội họp thành một binh đoàn, quyết không cho phép tách rời, quyết không cho phép hành động một mình, nhắm mắt làm ngơ với những người bị thương, gần chết, chạy tán loạn xung quanh trong giới, giống như một chiến xa thật lớn, từ cửa đông nam đến cửa tây bắc, ý chí sắt đá quét ngang cả chợ Pulaties.

Hai tiếng sau, Carlos mang theo nhóm người thứ hai đuổi tới, nhận được tín hiệu Ardo lưu lại, lập tức hiểu ý, dẫn người đến cửa tây bắc chợ Pulaties, đốt lửa bùng lên theo gió lớn.

Trong giới, một con sói vực thẳm bị lửa lớn và đội kỵ sĩ dồn đến đường cùng giơ móng vuốt, sau đó thanh kiếm mang theo huy hiệu gia tộc Floryte bùng cháy quét qua, ngang trời xuất thế chặn nó lại, sạch sẽ lưu loát chặt đầu nó.

Lúc này, Ardo cuối cùng hoàn thành mệnh lệnh: giết sạch tất cả địch hủ, mà những kỵ sĩ hắn mang theo chỉ có ba người bị thương nhẹ.

Thiếu niên tóc vàng ngồi trên lưng ngựa, mũ giáp cồng kềnh tháo xuống ôm trong tay, trấn định chỉ huy mọi người xử lý hiện trường, sau đó nhẹ nhàng mã hậu pháo*, phái người toàn lực "giúp đỡ" nhóm thân binh của công tước tìm kiếm công tử nhà công tước trong giới, "thuận tiện" tìm kiếm đồng đội bị mắc kẹt trong giới... cùng với chữa cháy.

(Mã hậu pháo: thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

Thánh điện đã làm chuyện cần làm, thậm chí thông cảm với lo lắng của công tước, một mặt mở cửa cho phép ông hành động cùng thánh điện, kết quả tìm không ra người hoặc đã chết, là do thân binh của chính ông làm việc tắc trách.

Dù sao thánh điện đã toàn lực "hỗ trợ".

Ardo ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Carlos ngồi trên một cái bàn, không có việc gì cười với mình. Lúc này, tâm lý Ardo đột nhiên trầm xuống, chẳng biết tại sao nổi lên cảm xúc muốn lập tức nhảy xuống ngựa, tiến lên ôm cậu vào lòng.

Ardo thậm chí vì không thể khống chế mà giật mình, sau đó hắn ngẩn người, có chút kinh ngạc buồn bực: "Mình đây là muốn làm gì?"

Cuối cùng, hắn rốt cuộc chính là rụt rè khắc chế lại gật đầu với người thương trẻ tuổi năng động của hắn, sau đó trong lúc người khác không chú ý nhẹ nhàng thở dài, âm thầm nói với mình: "Được rồi Rio, mày chạy đến ôm như vậy nhỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao? Về sau bọn họ sẽ để ý nhiều hơn, mày ăn khổ nhiều hơn bọn họ, cũng nhất định phải đi xa hơn bọn họ."

Bả vai hắn đột nhiên có một cơn đau nhỏ xẹt qua, nhưng mà nhỏ đến làm hắn không để ý —— ở dưới khôi giáp, trên xương bả vai của thiếu niên, xuất hiện một hình xăm hình đóa hoa màu đen nở ra trên da hắn.

Chậm rãi nở ra một đóa hoa mang điềm xấu.


————————————


Vậy là đã qua nửa truyện rồi, cách edit truyện của An như vậy có ổn chưa, còn thiếu sót gì mong mấy cô góp ý :33

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.