Thú Tu Thành Thần

Chương 1227: Chọc Phải Trưởng Môn



Ở phía trên đỉnh núi đang ngồi xem xét tình hình bí cảnh thì mấy người Vân phái đột nhiên giật mình vì một Hạch Tâm trưởng lão bên Vũ phái chạy qua.

Người này tới nơi liền quỳ xuống trước mặt một nữ nhân to giọng:

“Thưa trưởng môn do lỗi của một Nội Môn trưởng lão thế nên một thí sinh của Vũ phái bị truyền tống vào Thủy Lam bí cảnh. Trưởng môn có thể cho chúng ta mượn ngọc bài khởi động để mang người này đi ra được không?”

Nữ nhân kia nhíu mày:

“Vũ phái các trưởng lão rốt cuộc có vấn đề gì thế, như vậy cũng nhầm được, Thủy Lam bí cảnh khảo hạch đã hai người nên cũng sắp xong rồi. Bây giờ mở ra thì sẽ làm xáo trộn hết bố cục của thí sinh đã thi từ trước, cho ta thông tin thí sinh bị lạc vào.”

Vị Hạch Tâm trưởng lão vội vàng nói:

“Thưa trưởng môn đại nhân, theo như thông tin được biết thì người này tu vi Vũ Thánh Cửu Trọng, người này là tán tu có thiên phú rất tốt. Hắn có thể vọt từ dưới cùng vượt qua Thiên Thê chỉ mất có vài giây ngắn ngủi thôi. “

Một vị Hạch Tâm trưởng lão của Vân phái cười nói:

“Thanh trưởng lão không cần lo lắng, thiên phú tốt như thế nhưng tu vi mới Vũ Thánh thì không nhằm nhò gì. Trong Thủy Lam bí cảnh hiện tại còn hơn 200 người, mấy cái cô nương này tu vi thấp nhất cũng Vũ Thần Lục Trọng.”

Trưởng môn nghe nói thế cũng gật đầu:

“Để tiểu tử kia thất bại vài lần cho tâm tính ổn định lại, khi nào chính thức vào Vân Vũ Phái thì cũng đỡ mất công dạy dỗ.”

Thanh trưởng lão nghe thế thì chẳng biết phải làm sao đành rời đi, dù sao trưởng môn không trách tội đã tốt lắm rồi. Còn Băng Thần thì quả thật mới chỉ Vũ Thánh thì chẳng lật lên nổi bọt sóng, thất bại vài lần cũng hợp lý thôi.

Không phải con cháu trong nhà thì cũng không cần nhiều lời với trưởng môn chi để dính tai vạ vào người.

Trưởng môn khẽ giọng hỏi:

“Tiểu tử kia cầm ngọc bài của bí cảnh khác vào trong Thủy Lam bí cảnh không biết có vấn đề gì không nhỉ?”

Chính vị trưởng lão khi nãy cười khúc khích nói:

“Mấy ngày nay đủ chán rồi, trưởng môn để cho chúng ta vui vẻ một chút, tiểu tử này có chết thật thì ta hi sinh Long Linh Thạch Thai hồi sinh lại. Chỉ cần linh hồn cùng chút huyết nhục là được rồi, coi như tặng không một cái cơ duyên.”

Tõm

Băng Thần rơi thẳng xuống mặt nước, vừa truyền tống xong nên hắn còn chưa kịp ổn định lại thân hình của mình, với lại nơi này hình như không thể phi hành. Lúc đang rớt xuống hắn đã cố phi hành nhưng không lướt thế chút nào.



Khẽ vuốt mặt cái, nước ở đây cũng chỉ cao đến ngang hông thôi, hắn vuốt tóc sang một bên cho đỡ vướng víu. Đồ kẹp tóc rơi mất rồi nên mái tóc xõa ra, lại bị ướt lên che hết cả mặt mũi, hắn nhìn xung quanh thì thấy tất cả đều chỉ là mặt nước mênh mông.

Cả không gian tĩnh lặng đến lạ thường, Băng Thần vội vàng ngó xung quanh nhìn xem cái đồ kẹp tóc của mình nằm ở đâu. Nhìn về phía xa xa thì thấy nó đang bị nước cuốn đi rất nhanh, hắn vội vàng đuổi theo, bật người lên tính phi hành.

Ầm

Cả người vọt lên rồi lại rơi thẳng xuống mặt nước, tức giận Băng Thần vỗ mặt nước lầm bầm:

“Rốt cuộc kẻ ngớ ngẩn nào lại sáng tạo ra cái bí cảnh dở người thế này.”

Roẹt

Xé tạm ảnh áo làm đồ cột tóc, lúc này hắn có tinh thần hơn rất nhiều, gương mặt xinh đẹp lộ ra khiến mấy trưởng lão không khỏi xuýt xoa. Chỉ có trưởng môn không vui tý nào cả, đây là bí cảnh đầu tiên nàng sáng tạo ra, Băng Thần vô tình đắc tội nàng ta mà không biết.

Một trưởng lão che miệng cười nói:

“Tiểu tử này thật thú vị, gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, ta nếu trẻ lại ngàn tuổi chắc nhìn thấy sẽ thích lắm.”

Trưởng môn lắc đầu chê bai:

“Vẻ ngoài lẫn thiên phú đều nhất lưu thế nhưng tâm tính lại quá kém, mới có chút khó khăn đã than vãn rồi sau này còn làm được cái gì. Đã thế nói ra còn không chịu suy nghĩ, nhỡ mạo phạm tiền bối thì không tốt một chút nào cả.”

Mấy cái trưởng lão đều biết trưởng môn đang tức giận cái tiểu tử này, nói đỡ thì không cần bởi trưởng môn là một người rất hiền từ. Gặp người khác đã không chú ý tới chuyện lệnh bài nhưng nàng lại để ý tới sinh mệnh của Băng Thần.

Băng Thần nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh thì thấy một luồng nguyên khí dao động yếu ớt xuất phát từ phía nam. Càng cảm nhận lâu thì càng thấy nhiều, điều này chứng tỏ ở chỗ đó có chiến đấu, thế nên hắn quyết định cứ đi theo hướng đó xem tình hình thế nào.

Hắn nhìn về phía Nam thẳng tiến đi tới, bỗng hắn nhìn thấy một con cá đang bơi chậm rãi thì mắt sáng lên. Vừa lên Vũ Thần còn chưa kịp kiếm đồ để ổn định tu vi lại, làm ít dược thiện cũng không tồi, nghĩ cái hắn ta liền làm.

Ngón tay đè nén nguyên khí bắn ra một mũi tên xuyên qua con cá kia, vũ kỹ này chính là một trong những thứ hệ thống cho hắn ta. Tuy hơi yếu ớt nhưng trong tình huống này lại sài rất tốt, con cá kia nổi nên mặt nước Băng Thần liền nhanh chóng bắt lấy.

Trang bị của Băng Thần kể cả Vô Hạn Giới Chỉ đều đã bị phong ấn nên hắn ta không thể lấy ra dụng cụ làm bếp được. Trên tay chỉ có một cái giới chỉ trống không do hệ thống cung cấp miễn phí, tất nhiên là loại chất lượng thấp chỉ rộng một trăm thước.

Trong cái khó thì mới ló cái khôn, hắn lặn xuống mặt nước tìm lấy một vài viên đá, tiếp đó tìm lấy một số thứ khác. Với kiến thức của hắn thì tìm kiếm đồ cần thiết không khó, những loại dược liệu mọc dưới nước ở đây có rất nhiều.

Tuy quy tắc của bí cảnh này có chút vấn đề nhưng bên trong mọi vật đều sinh trưởng rất tốt, một canh giờ sau hắn kiếm được gần trăm loại dược liệu. Vài viên đá thuộc loại khoáng thạch hiếm cũng bị hắn ta moi lên, hơi mất chút thời gian liền tạo ra một bộ đồ bếp.

Tiếp đó hắn ta ngay ở trên mặt nước chế biến đồ ăn, tuy không có Khai Thiên Quyết nhưng tay nghề của hắn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Một chút thôi liền làm ra một món ăn đầy hấp dẫn, với nguyên liệu đều là dược liệu nên rất tốt.

Sau cùng hắn ta nghĩ đến việc tích lũy một chút để đi vào Vân Vũ Phái còn sử dụng, dù sao hệ thống chỉ cung cấp một bộ quần áo là miễn phí. Khi nãy hắn dùng kim tệ trao đổi cũng chỉ có mấy thứ bình thường gọi là đáp ứng được nhu cầu sống của một Vũ Thánh.

Thế nhưng chỉ đổi được một lần duy nhất, từ nay về sau hệ thống sẽ để hắn tự lực cánh sinh, nên phải biết kiếm chác mới sống khỏe được. Lấy ra dược liệu hái được nãy giờ hắn bắt đầu chế biến thành các loại đan dược có thể chế được.

Chỉ dùng đan hỏa từ nguyên lực khiến cho quá trình luyện đan lâu hơn bình thường một chút. Có điều chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến các trưởng lão vô cùng chấn động rồi, Băng Thần tuổi còn trẻ tạo nghệ đã ở mức đỉnh cao.

Trưởng môn vẫn chê bai như thường:

“Trù sư không ra Trù sư, Đan sư không ra Đan sư, Luyện khí sư không ra Luyện khí sư không chuyên tâm thì làm sao có thể nhanh thành chính quả được. Quả thật đúng là tuổi trẻ còn chưa trải sự đời, cứ tưởng đa tài đa nghệ là hay sao.”

Mấy trưởng lão cũng không có cái gì để nói cả, trưởng môn dễ tính nhưng chọc nàng giận thì nàng ta thù rất dai. Thế nên mấy cái trưởng lão rất sợ đắc tội nàng dù rõ ràng nàng có vẻ dễ tính vô cùng, Băng Thần giỏi thế nàng còn chê được.

Một vị trưởng lão cười nói:

“Tiểu tử này cho bên Vũ phái dạy dỗ thì tiện nghi cho bọn họ quá hay cho hắn làm đan đồng cho ta.”

Trưởng môn vẫn kiên quyết lắc đầu:

“Muốn gì thì tiểu tử này cũng phải thông qua được khảo hạch đầu vào rồi tính tiếp, nếu thất bại võ khảo mới có thể khảo hạch thứ khác.”

Mấy trưởng lão chỉ biết cười chứ chẳng biết làm sao, một câu kẻ ngớ ngẩn chạm tự ái của nàng rồi. Băng Thần chắc sẽ mệt mỏi đây.

(Bạo chương mừng truyện có minh chủ sau 2 năm)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.