Thú Tu Thành Thần

Chương 1147: Thiên Đạo Đại Chiến - Tê Liệt Thần Kinh



Tô Anh thấy Băng Thiên Hậu trầm tư quá lâu thì lên tiếng thức tỉnh:

“Rốt cuộc ngươi có hiểu ý của ta không vậy?”

Băng Thiên Hậu gật đầu rồi nói:

“Ta hiểu ý ngài rồi thế nhưng ta đâu thể nào tạm thời nhường chức trưởng môn cho đệ tử của mình được. Luật lệ đã ấn định người phải tu luyện đến thức thứ 8 thì mới có cái quyền đó, hai cái đệ tử của ta thì còn kém xa.”

Tô Anh hơi im lặng bởi nàng cảm thấy nói chuyện ẩn ý với Băng Thiên Hậu thì hình như quá khó cho nàng ta. Nàng chợt hiểu ra mình nên nói dễ hiểu nhất có thể, thậm chí nói trực tiếp thì tốt nhất nhất, như thế đỡ tốn thời gian.

Dùng vẻ mặt bình thản nhất có thể nàng lên tiếng:

“Ngươi chẳng phải nhờ đến ai cả, chính bản thân ngươi làm là được, tính mạng chúng ta còn có thể bỏ ra vì Thần Nữ Đảo. Sớm muộn gì cũng chết trong đại chiến, thế thì sao không hi sinh triệt để một chút, nếu luật không quy định trưởng môn thì chính ta đi làm chứ không cần chờ ngươi.”

Băng Thiên Hậu do dự:

“Cái này…….ngài để ta có thời gian suy ngẫm lại đã.”

Tô Anh đứng lên:

“Ta cũng về đây, ngươi từ từ suy nghĩ không cần phải vội bởi chỉ cần ngươi ra tay thì coi như nắm chắc chiến thắng trong tay. Có điều trước khi nói chuyện với người khác thì nên chú ý chút không thừa đâu.

Cả người ngươi, trong miệng ngươi tràn ngập mùi vị của hắn. Ta thì không cảm thấy có vấn đề gì còn thấy vui vẻ, thế nhưng nhỡ gặp ngươi là Nhậm Thần Nữ hay Hạ Y thì coi như khó giải thích. “

Đợi Tô Anh rời đi thì nàng cũng ra ngoài để đợi Băng Thần, không thấy hắn ta đâu nàng ta liền ngồi suy nghĩ. Trong khoảng thời gian gần một tiếng đấy nàng suy nghĩ đủ thứ, đầu tiên còn vào trọng tâm, càng về sau càng loạn.

Quay lại với thực tại trong lúc này nàng vẫn nằm trong lòng hắn, mười chiếc đuôi kia vẫn sưởi ấm cho nàng.Địa điểm thứ hai họ cần tới là phía bên kia của Bắc cực Hải Dương Thần Điện.

Nơi xây cất thì ở ngay bờ biển của Bắc cực, từ đây Băng Thần mới chính thức đi vào chuỗi nhiệm vụ đầy hiểm nguy và dụ hoặc.

Tuyết trắng phủ đầy cả một mảnh thiên địa, đến tối thì một cơn bão tuyết cực mạnh ập tới, Bạch Phong Cầm ráng chống cứ một lúc liền cảm thấy đuối. Thời gian để họ đi tới mười nơi tận hai tháng, trong khi đó ngày đầu tiên thôi họ đã đi tới Băng Tuyết Thần Điện rồi.

Băng Thần cũng không ép Bạch Phong Cầm quá mức liền để cho nàng ta nghỉ ngơi.

Nhìn cả vùng trời tuyết trắng hắn ta khẽ giọng nói:

“Ta có một cái không gian, đi vào đó chúng ta có thể tránh được bão tuyết.”

Băng Thiên Hậu lắc đầu nói:

“Không được, ta nếu đi tới không gian khác thì nhiệm vụ sẽ xoay vòng lại từ đầu, vừa nãy ta đã nhận được nhắc nhở như thế.”

Băng Thần nhíu mày, là người quyết đoán nên rất nhanh hắn ta liền để Bạch Phong Cầm đi vào trong Vô Hạn Giới chỉ nghỉ ngơi còn bản thân thì ở bên ngoài. Băng Thiên Hậu thể chất của phàm nhân không thể nào chịu được cái lạnh như thế này.

“Ù…..ù”

Bão tuyết càng ngày càng mạnh, hắn ra lệnh:

“Nhanh ôm sát vào người ta.”

Băng Thiên Hậu cũng không muốn chết nhảm, nhỡ để người biết thì nàng không còn mặt mũi để lăn lộn ở Thượng Thần Chi Giới. Mười cái đuôi trắng như tuyết của Băng Thần tỏa ra tụ thành một mái vòm.

Nguyên lực gia trì khiến cho dù có nhiều chỗ trống nhưng tuyết và gió không thể nào lọt vào bên trong được. Chỉ mất khoảng vài phút thì tuyết đã phủ kín hết toàn bộ phía bên trên, sử dụng Ma pháp khiến chúng cứng lại Băng Thần liền có một mái căn nhà bằng tuyết.

Mười cái đuôi thu lại bọc lấy đang run lập cập Băng Thiên Hậu, nhấc nàng lên hắn lót xuống phía dưới một khối kim loại lớn hình tròn. Chuyên dùng điều chế thần binh nên thứ này một khi tiếp nhận nguyên lực thì sẽ không tiếp thu thêm nhiệt ở bên ngoài.

Giữa căn nhà băng nhanh chóng trở nên ấm cúng vô cùng, hai người nằm bên trong im lặng chờ đợi cơn bão qua.

Băng Thiên Hậu cũng muốn nhân cơ hội này thăm dò Băng Thần:

“Băng Thần công tử, ngươi cho ta hỏi cái này có được không?”

Băng Thần gật đầu rất thoải mái:

“Ngươi cứ hỏi đi.”

Băng Thiên Hậu thì thào:

“Công tử nếu ta muốn ngươi vì ta chuyển qua gia nhập Thần Nữ Đảo, đổi lại ta trở thành nữ nhân của ngươi, công tử thấy có được không? “

Băng Thần khẽ lắc đầu nói:

“Sao ngươi kiên trì với cái chủ đề nhạt nhẽo này thế, ta gia nhập Thần Nữ Đảo thì làm sao trả ơn nghĩa cho Thanh Thủy Phái. Còn vì mỹ nhân làm kẻ vô tình bạc nghĩa thì ta không làm được, dù cho ngươi rất hấp dẫn nhưng ta vẫn nói không.”

Băng Thiên Hậu cảm giác Tô Anh nói đúng rồi, giống như Thanh Thủy Phái ngày xưa giành lấy Hạ Thiên Tứ. Thần Nữ Đảo lần này muốn dành được Băng Thần thì càng cần dùng phi thường thủ đoạn, bình thường lộ thì khó có thể đi được.

Thế nhưng bảo nàng thực hiện chuyện kia ngay thì nàng không làm được, cái gì cũng cần phải quen thuộc từ từ. Trong lòng nàng nàng khẽ giọng mặc niệm “ vì Thần Nữ Đảo “, tâm trạng bình tĩnh lại thì nàng lại quyết định từ từ toan tính.

Thái Thượng trưởng lão đã nói không từ thủ đoạn, thế thì trước khi sử dụng thủ đoạn ngày xưa của Thanh Thủy Phái thì nàng cảm thấy nên thử thủ đoạn trong Thiên Đạo.

Nàng cảm thấy không cần kiêng nể nữa, bởi Cuồng Đồ Môn cùng những môn phái còn lại đã phá giới. Trong cuộc chơi thì ai cũng nên biết rõ luật chơi và phương thức chơi trò chơi.

Bọn họ tìm kiếm tiền bối trong Vạn Giới, nhưng lại không ai hé răng cho nàng biết. Họ chơi sai luật thì nàng cũng chơi sai luật, nàng muốn can thiệp quy trình của nhiệm vụ này.

Chỉ cần Băng Thần trở thành người của Thần Nữ Đảo sau đó coi như gạo nấu thành cơm. Những môn phái khác dám nói lên dù chỉ một tiếng thì nàng cũng sẽ lấy chuyện kia ra vả mặt bọn họ.

Có điều như thế thì vẫn có thể thất bại, Băng Thần rất có thể không cần mấy cái kia, thực lực trong Thiên Đạo trò chơi hắn vốn đứng đầu rồi. Nghĩ đến đây nàng lại thấy căng thẳng, từng sợi dây thần kinh đều như muốn nổ tung vậy.

Nàng khẽ giọng nói:

“Băng Thần cho ta một chai rượu được không?”

Băng Thần lắc đầu:

“Không được, cho ngươi uống rượu thì nhiệm vụ còn làm thế nào được nữa.”

Băng Thiên Hậu ánh mắt láo liên một hồi:

“Ngươi không cần lo, chỉ một chai thôi, sau đó ngươi không cho ta nữa cũng được. Nếu ta phá phách quá thì ngươi trực tiếp đánh ngất ta đi, còn giả dụ có chuyện gì xảy ra thì vác ta bỏ chạy sẽ dễ hơn ta đang thức lại sợ hãi.”

Hắn cảm thấy nàng nói cũng không sai nhưng muốn có rượu thì phải trả giá:

“Như mọi lần.”

Băng Thiên Hậu làm sao nghĩ tới, nhưng rất nhanh nàng chợt hiểu được hắn muốn gì, gương mặt đỏ chót như táo chín. Tô Anh lời nói trước khi đi nàng vẫn còn nhớ, theo nàng cũng chính vì thế sư tổ mới nảy ra ý định lớn mất như thế.

Tô Anh nghĩ nàng đã động tâm với Băng Thần, lúc đó mới đưa ra gợi ý kiểu vừa thanh toàn nàng, vừa thanh toàn Thần Nữ Đảo. Nghĩ đến đây nàng cảm thấy thật xấu hổ khi nghĩ tới chuyện xin rượu để tê liệt thần kinh.

Nàng bỗng nhiên kiên quyết trong lòng tự nhủ:

“Ta là Đảo Chủ của Thần Nữ Đảo, làm bất cứ cái gì thì cũng cần phải tỉnh táo. Rượu vào chỉ khiến ta không suy nghĩ được gì, nhất định……”

“Ưm…..ưm”

Nhìn mặt nàng đỏ hồng dễ thương quá mức nên Băng Thần cũng có chút kích động trong lòng. Nàng ấy không say nên xấu hổ, lúc này thì hắn mới là người cần chủ động.

Lúc này Băng Thiên Hậu liền mê mang, tay nàng quang lên cổ hắn say xưa hôn, cảm giác được đôi tay hắn đi đến đâu cả thân thể nàng liền mềm đến đó. Hóa ra có thứ còn làm thần kinh nàng tê liệt nhanh hơn cả rượu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.